Chương trước
Chương sau
Mười phút sau, cửa lều bị kéo lên, Cố Minh Diệp sắp chìm vào giấc mộng, nghe thấy tiếng động liền ngồi bật dậy, dỏng tai lắng nghe tiếng động của lều bên kia, lơ đễnh liếc nhìn cửa lều.
Có người cào lên cửa lều, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Chú Cố, chú ngủ chưa?”
Cố Minh Diệp dụi mắt, bóp mũi, “Chưa. Có chuyện gì vậy?” Anh mở cửa lều.
Cô gái nhỏ cầm theo ghế nhựa, đáng thương ngồi ở cửa lều, giọng như muỗi kêu, “Em sợ.”
Cố Minh Diệp thở dài. Cái gì cũng chuẩn bị, mà lại quên mất con gái người ta lần đầu tiên cắm trại, ngủ lều một mình thì làm sao không sợ?
Hai người ngủ một lều thì… Cố Minh Diệp tự vấn mình mười giây, không dám chắc mình có thể cầm cự được.
Nhất định sẽ xảy ra chuyện.
Cố Minh Diệp vỗ vỗ bên trong: “Em vào ngủ đi.”
Hạ Minh Nguyệt im lặng chui vào.
Cố Minh Diệp đi ra ngoài. Anh ngồi trên ghế nhỏ của Hạ Minh Nguyệt, mặc áo khoác nói, “Ngủ đi, anh sẽ canh cho em.”
Hạ Minh Nguyệt dừng nằm xuống. Đậu? Anh là Đường Tăng cải trang đi thỉnh kinh à?
“Anh không buồn ngủ.” Sau đó anh ngáp dài mười giây.
Hạ Minh Nguyệt: “…”
Cố Minh Diệp: “…”
Hạ Minh Nguyệt ngồi dậy, cọ vào người Cố Minh Diệp, mỉm cười: “Em chỉ đến để nói ‘chúc ngủ ngon’ thôi! Anh vào ngủ đi, em về đây.” Cô nói xong thì sửa soạn ra ngoài.
Cố Minh Diệp ôm cô.
Hạ Minh Nguyệt lấp liếm, “Ngủ ngon.” Chú Cố về sớm ba ngày, không biết đã thức bao nhiêu đêm. Vừa về đã đến tìm cô, còn đi dạo hai tiếng đồng hồ, Hạ Minh Nguyệt mềm lòng. Đêm nay tha cho anh đó, tiểu tâm can của em.
“Sở dĩ anh chuẩn bị hai cái lều là vì sợ mình không cầm được.” Người đàn ông hôn lên tai cô, giọng nói quấn vào tai Hạ Minh Nguyệt, “Em là bảo bối, đáng được đối xử trịnh trọng hơn.”
Lỗ tai Hạ Minh Nguyệt đỏ bừng vì cọ xát, cô không né tránh, nhìn thẳng anh, “Nếu em nguyện ý thì sao?”
“Cô gái ngốc.” Cố Minh Diệp vỗ trán cô, “Buổi tối dễ xúc động, không nên đưa ra quyết định vào buổi tối.” Sau đó hôn cô, “Anh hiểu tâm trạng hiện tại của em, nhưng em vẫn nên suy nghĩ kỹ thì hơn. “
“Ừ.” Hạ Minh Nguyệt hôn lên đôi mắt đỏ ngầu của anh, “Ngủ ngon.” Cô giả bộ đi ra ngoài.
Cố Minh Diệp ngăn cô lại, như thể hạ quyết tâm rất lớn: “Mỗi người ngủ một bên.”
Hạ Minh Nguyệt nhìn thẳng vào anh, cũng như đã hạ quyết tâm rất lớn: “Vâng.” Em thề em không làm gì anh hết.
Cả hai nằm im thin thít, trong lều chỉ còn tiếng thở. Tiếng thở nối tiếp nhau, tiếng nhịp tim anh đến em đi. Hai người cứng đờ, còn không dám trở mình. Hạ Minh Nguyệt choáng váng bởi nhịp tim của người đàn ông, cô nghĩ: nhịp tim của chú Cố ​​thật mạnh mẽ.
Cơ hồ vừa nằm xuống, nhịp tim Cố Minh Diệp đã bắt đầu bất thường. Không hề có chút buồn ngủ, cũng không có cảm giác mệt mỏi, cả người nóng lên như bơm tiết gà. Hạ Minh Nguyệt ngoan ngoãn nằm một bên, thở nhẹ, người con gái tỏa ra một mùi hương thơm ngát, có thể là mùi kem dưỡng tay, hoặc kem dưỡng da, dầu gội đầu, cũng có thể tất cả cùng quyện vào nhau, tạo ra một mùi hương khiến cổ họng người ta khô khốc.
Cố Minh Diệp ngửi thấy mùi hương thoang thoảng, trên đầu đổ mồ hôi. Hối hận quá. Anh nghĩ, ngồi bên ngoài tốt hơn là ở bên trong.
Hai người chỉ nghe nhịp tim của nhau, không biết đã qua bao lâu, cả hai càng lúc càng tỉnh táo.
Cứ thế này thì ngủ nghê cái gì? Hạ Minh Nguyệt lật người trước, đối mặt với Cố Minh Diệp, “Chú Cố, anh ngủ chưa?”
Ôi mẹ ơi, cái giọng nũng nịu mềm như bông này là của mình hả?
“Chưa.” Giọng người đàn ông khô khốc, buồn tẻ, “Sao vậy?”
“Em không ngủ được.”
Cố Minh Diệp vươn tay ra nắm lấy tay cô, “Thế thì _____” Anh dùng sức kéo mạnh người vào giữa, xoay người đè lên, giọng trầm đến đáng sợ, “Anh cũng không ngủ được.”
Nương theo ánh đèn bên ngoài, Hạ Minh Nguyệt thấy được vầng trán mướt mồ hôi anh, cô đưa tay ra lau, ngạc nhiên nói: “Anh chảy nhiều mồ hôi quá.”
Cố Minh Diệp kéo tay cô xuống, ấn mạnh lên đỉnh đầu, trong tư thế hoàn toàn khống chế con mồi, hôn lên tai cô, “Trách ai?”
Trách em, trách em, trách em, trách em, em nằm im đợi chú Cố sexy chết người chịch đây. Hạ Minh Nguyệt nhắm mắt lại, còn đổ thêm dầu vào lửa, “Trách anh tự mình chịu đựng ấy.”
Cố Minh Diệp hung hăng cắn môi cô, thở gấp, tức giận bật cười: “Lòng lang dạ sói.” Không đợi cô cãi lại, anh đã bịt kín cái miệng nhỏ của cô.
Nụ hôn này hoàn toàn khác với các nụ hôn trước _____ dữ dội, bá đạo, cuồng nhiệt, cảm giác tấn công khiến người ta giật mình. Bàn tay vẫn bị người đàn ông khóa chặt, cô không thể từ chối, tất cả nhịp điệu đều bị anh khống chế, Hạ Minh Nguyệt bị hôn mê man. Nhưng Cố Minh Diệp không có định để cho cô kịp thở, anh quấn lấy sâu hơn, chặt hơn, hận không thể cắn xé linh hồn cô, dung nhập vào cơ thể mình.
Hạ Minh Nguyệt rên rỉ một tiếng, người đàn ông ngậm lấy lưỡi cô, bàn tay to buông ra xiềng xích trên tay cô ra, bắt đầu hành xử thô bạo…
Thịnh vượng, dân chủ, văn minh, hài hòa,
Tự do, bình đẳng, công lý, pháp quyền,
Yêu nước, tận tụy, trung thực, thân thiện.
Một hồi hỗn loạn kịch liệt, hành động có chút 18+ kết thúc, cả hai đều im lặng, hơi thở của người đàn ông bên tai đầy hơi ẩm. Quần áo của cả hai người đều nhàu nát không ra hình thù. Mặt cô gái đỏ bừng, môi bóng nhẫy, mặt mày mê ly. Tim cô đập thình thịch thình thịch, sướng đến mức không thể kìm lại được.
Cố Minh Diệp nhìn vẻ mặt của cô, rên rỉ trong lòng, chúa ơi, con đã làm gì thế này! Ngay cả thời gian hưởng thụ giây phút sau thăng hoa cũng không cần, anh xoay người rút khăn giấy lau tay mình, rồi lau tay
cô. Hạ Minh Nguyệt ngơ ngác mặc anh hành động.
Cố Minh Diệp hôn cô, cả người sảng khoái, mãn nhãn ôn nhu. Hạ Minh Nguyệt chăm chăm nhìn anh.
“Xin lỗi, anh không nhịn được.”
Tình huống vừa rồi mà anh nói mình không nhịn được, chắc anh chưa hiểu đàn ông rồi.
Thấy Hạ Minh Nguyệt đờ đẫn không nói gì, anh tưởng cô sợ hãi, trong lòng lại dấy lên sự hối hận sâu sắc: “Tất cả là lỗi của anh, anh xin lỗi. Sau này anh sẽ không thế nữa.”
Đúng, tất cả là lỗi của anh, quần đã cởi rồi mà anh chỉ nhờ em giải quyết bằng tay. Hạ Minh Nguyệt em đã bị xúc phạm. Cô ôm lấy Cố Minh Diệp, thầm bày tỏ sự bất bình của mình.
Cố Minh Diệp lại rên rỉ trong lòng ____ tiểu tổ tông của anh ơi, mặc quần áo vào trước đã! ! !
Nhưng cô bạn gái nhỏ của anh chỉ chăm chăm chui vào vòng tay anh, thẹn thùng đến rối tinh rối mù, hoàn toàn quên mất điều đó.
Cuối cùng, Cố Minh Diệp đành run rẩy tự tay mặc quần áo cho cô, cài từng cái cúc một, rồi quấn chăn bông, quấn người lại thành một que nem, kín kẽ, trên trán nổi gân guốc dữ dội, “Ngủ thôi.”
Hạ Minh Nguyệt ngoan ngoãn nằm trong chăn, nhẹ giọng nói: “Em không sợ.”
Cố Minh Diệp nhấp nháy lông mi, “Ừ.”
“Em rất ổn.”
Cố Minh Diệp hít một hơi thật sâu, “Ừ.”
“Vừa nãy…” Giọng nói của cô gái nhỏ mềm như sáp, “Rất tuyệt.”
Cố Minh Diệp ôm lấy cô, gắt gỏng hôn trán cô, hằn học nói: “Đừng nói nữa, ngủ đi!”
Trong mắt Hạ Minh Nguyệt vẫn còn vương hơi nước, cười với anh, “Ngủ ngon.”
Cố Minh Diệp cắn cô, “Sao em lại nghịch ngợm thế chứ?”
Hạ Minh Nguyệt ậm ừ: “Dù sao anh cũng không dám làm thật.”
“Em, nhớ, lời, hôm, nay, nói, đấy.” Cố Minh Diệp nghiến răng nghiến lợi, “Tiểu yêu tinh.”
Nhớ thì nhớ, bà đây chưa từng nghe chuyện ruộng hỏng đâu, chỉ có trâu bỏ kiệt sức thôi, ai sợ ai! Hạ Minh Nguyệt nghiêng người, thơm lên môi anh, “Em ngủ đây, chú Cố.”
Xinh đẹp quyến rũ, ngây thơ đáng yêu.
Cố Minh Diệp ngửa mặt lên trời than: Rốt cuộc là ai không cho ai ngủ hả? Cái đồ đáng yêu vô lý này! Nhưng động tác tay thì rất dịu dàng, vỗ về cô, hôn lên trán cô, “Ngủ đi.”
Năm phút sau, Hạ Minh Nguyệt đã ngủ say. Cố Minh Diệp thấy cô đã ngủ, thở dài một hơi ____ anh mở Zhihu lên hỏi: Bạn gái của tôi quá quyến rũ, tôi sắp mất kiểm soát rồi. Làm sao bây giờ?
Hoa mãn lâu: Show ân ái?? Block.
Quê cũ màu xanh: Bạn gái đồng ý rồi thì ông nhịn làm chó gì.
Gió xuân thổi: Đáng đời.
Xuân trưởng: Nói thật, tôi xót cho bạn gái ông quá.
Uống nước tăng lực: Tri kỷ, đợi tôi tìm được bạn trai rồi sẽ trả lời anh.
Tôi không làm ướt giày: Chia tay đi.
…………
Cố Minh Diệp đọc đống cmt, cau mày giận dữ nghĩ: Đúng là đám người tùy tiện! Mặt trăng nhỏ tốt như vậy, sao anh có thể cướp đoạt cô trên bãi cỏ hỏng này được chứ? Cô còn chưa yêu con người thật của anh, anh đã chiếm lấy cô như đồ cầm thú? Nếu người cùng cô đi đến cuối cuộc đời không phải anh, và nửa kia lại rất để ý chuyện trinh tiết, thì mặt trăng nhỏ biết làm sao bây giờ.
Nghĩ thôi cũng không chịu nổi. Cố Minh Diệp ôm chặt cô, “Em nhất định phải yêu anh…”
5 giờ 30 phút sáng, Cố Minh Diệp tỉnh dậy cùng tiếng đồng hồ báo thức. Anh mở cửa lều, chân trời muôn hồng nghìn tía (*),mặt trời sắp ló dạng. Cố Minh Diệp gọi Hạ Minh Nguyệt dậy, kéo người tới cửa lều, từ phía sau ôm lấy cô, “Mặt trời sắp mọc rồi.”
(*) Thành ngữ “muôn hồng nghìn tía” (万紫千红) [vạn tử thiên hồng], hình dung trăm hoa đua nở, nhiều màu rực rỡ, tạo nên cảnh sắc lộng lẫy, vô cùng tươi đẹp. Nghĩa bóng: vạn vật phong phú đa sắc màu ; cảnh tượng xã hội phồn vinh, thịnh vượng. Nó có xuất xứ từ bài thơ “春日” [Xuân nhật] của Chu Hy đời Nam Tống.
Hạ Minh Nguyệt mơ màng mở mắt, bầu trời rực rỡ như tấm lụa sa tanh, rung động lòng người, “Oa ~ đẹp quá.”
Lúc này, mặt trời từ đằng đông mọc lên, chỉ trong vài phút, mặt trời đỏ rực đã treo trên mặt sông. Ráng hồng buổi sáng đã thay đổi, nắng vàng bao trùm cả thành phố, cũng như hai căn lều bên sông.
Khuôn mặt của Hạ Minh Nguyệt được tắm trong nắng sớm, cả những sợi lông tơ trên mặt cũng trở nên vàng óng. Đôi mắt cô sáng ngời, nụ cười nơi khóe môi như cánh én đầu xuân, đầy sức sống tươi vui. Cô gái nhỏ ngã vào vòng tay anh, si mê ngắm cảnh bình minh tuyệt đẹp. Cố Minh Diệp bình tĩnh nhìn cô.
Ánh ban mai dần dần tản đi, mặt trời cũng dần dần sáng rõ. Hạ Minh Nguyệt mãn nguyện hít lấy bầu không khí trong lành buổi sáng: “Đẹp quá!” Sau đó cô nhìn Cố Minh Diệp, “Phải không anh?
“Ừm, đẹp.” Cố Minh Diệp vô cùng hài lòng, “Mặt trăng tặng em, mặt trời cũng tặng em.”
Nhật nguyệt sao trời, sương lộ mây mưa, anh đều tặng em.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.