Chương trước
Chương sau
"Nửa tiếng trước, lúc chúng ta vừa vào thì nhân viên nói Kinh Hồng Tuyết đã báo hủy ký tặng ngay sát giờ." Tô Úy khó chịu nói.

Lúc đó cậu ta quả thực là không thể đợi nổi nữa nên đã chủ động hỏi dò nhân viên tiệm về lý do Kinh Hồng Tuyết tới muộn. Ai ngờ lại nhận lại được đáp án như vậy.

Phó Kỳ Đường cũng ngạc nhiên, nói: "Ngay sát giờ? Tại sao?"

"Bảo là bị ốm, ho dữ lắm, sợ sẽ lây sang cho những bạn đọc giả vốn đã chẳng nhiều."

Tô Úy cười khẩy một cách khinh bỉ, sau đó chỉ vào quán cà phê sách không một bóng người. Nhân viên vừa nhận điện thoại lúc nãy đã đang uể oải dọn dẹp ghế ở khu ký tặng đi.

"Sao lại không có nhiều độc giả chứ? Không có mống nào luôn thì có." Lâm Phưởng lẩm bẩm.

Ba Viên cũng nói: "Đúng ấy. Kinh Hồng Tuyết được mệnh danh là tác giả truyện kinh dị nổi tiếng cơ mà? Sao lại chẳng có lấy nổi một fan hâm mộ vậy? Thảm ghê."

"Trước kia thì cũng nổi, giờ thì hết rồi. Kinh Hồng Tuyết ra mắt tác phẩm vào đúng thời kỳ năm năm đỉnh cao của tiểu thuyết kinh dị. Anh ta thời đó cũng có thể coi là có tài năng, lối tư duy mới lạ, phong cách tương đối độc đáo. Thế nên anh ta nổi rất nhanh, bộ "Giết tôi đi để góp vui cho cặp đôi mới" mà Đường Đường với Cung Tử Quận dịch chuyển vào chính là một tác phẩm tiêu biểu hồi đó. Tuy nhiên, tài năng của anh ta cũng chỉ đến vậy, không thể phát triển được thêm. Cũng vì thế mà chẳng qua bao lâu đã tàn, các tác phẩm sau này của anh ta cũng chìm nghỉm."

Tô Úy nhún vai, cho thấy vừa nãy cậu ta đã nghe ngóng được không ít.

"Chẳng lẽ tệ đến mức đọc giả chạy hết như vậy? Dù sao thì đến mấy người hát rong dưới gầm cầu cũng vẫn còn có người đứng vỗ tay cơ mà." Dịch Văn Văn chớp chớp mắt, nói.

"Nếu thực sự chỉ là viết kém đi thì đúng là không đến mức như vậy thật. Nhưng vấn đề là anh ta còn bị phát hiện là thuê người viết thay cơ. Chuyện này khi ấy vô cùng dậy sóng. Ban đầu, Kinh Hồng Tuyết nhất quyết không thừa nhận, fan của anh ta cũng liên tục bênh vực. Nhưng sau này, khi chứng cứ ngày càng nhiều, Kinh Hồng Tuyết đành phải thừa nhận. Fan hâm mộ cảm thấy bị lừa dối nên vô cùng tức giận, lập tức quay xe thành antifan luôn." Tô Úy nói, nhếch miệng cười, trong mắt thoáng hiện lên một nét cười đầy ẩn ý.

Phó Kỳ Đường gật gù, nhưng vẫn còn hơi thắc mắc: "Thế à? Vậy là anh ta thuê người viết hộ thật?"

"Tôi không biết." Tô Úy nói.

Miêu Anh ngồi bên cạnh vừa lật sách, vừa cân nhắc, nói: "Tôi nghĩ rất có thể là như vậy. Mấy bộ như của Tiểu Phó với Tống Dục dịch chuyển vào vẫn đang ổn mà bộ tên "Về nhà", cũng là bộ Lâm Phưởng dịch chuyển vào này, cách hành văn phần đầu truyện với cuối truyện đã hơi hơi khác nhau rồi. Bộ "Chiếc hộp" Ba Viên dịch chuyển vào còn rõ ràng hơn, thậm chí đến thói quen dùng từ cũng thay đổi hẳn."

"Vậy luôn cơ á?" Ba Viên giật mình, lấy một cuốn sách ở trên giá xuống lật xem. Thế nhưng, anh ta xem mãi mà vẫn chẳng nhận ra có gì không ổn, hoang mang nói: "Sao lại thế nhỉ... Lẽ nào chỉ có mình tôi không nhận ra?"

Dịch Văn Văn không hề khách khí mà vỗ vai anh ta nói: "Tất nhiên là chỉ có mình anh rồi."

"Văn Văn! Hình như em đang trêu chọc anh đúng không hả?" Ba Viên cố ý làm bộ, "hừ" một cái rồi đưa cuốn sách cho Trần Thương, nói: "Nào! Tiểu Trần! Cậu xem cẩn thận rồi nói với anh đây xem cậu có nhận ra được sự khác biệt không."

Trần Thương khổ não nói: "Điểm ngữ văn của em cao nhất chỉ được năm điểm, anh nghĩ là em có nhận ra được không?"

Lời vừa được thốt ra, tất cả mọi người, bao gồm cả chính Trần Thương cũng đều bật cười.

Trong tiếng cười đùa vui vẻ, Tống Dục đẩy gọng kính, liếc nhìn Phó Kỳ Đường rồi lại nhìn Cung Tử Quận.

Anh ta nói: "Chuyện Kinh Hồng Tuyết có thuê người viết hộ hay không rất quan trọng sao?"

"Cá nhân tôi cho là như vậy."

Phó Kỳ Đường cố gắng kiềm chế mà nói. Anh cũng hơi quay sang nhìn Cung Tử Quận. Hắn thấy ánh mắt của anh như vậy thì đột nhiên bật cười.

"Tôi cũng nghĩ vậy."

*

Vì đáp án của mọi chuyện vẫn còn đang liên quan đến Kinh Hồng Tuyết nên người chơi không chần chừ thêm nữa mà vội vã đến buổi ký tặng tiếp theo ở địa chỉ Tô Úy tìm được. Lúc rời khỏi siêu thị, Phó Kỳ Đường ngước nhìn trời, vẫn là đang tờ mờ sáng.

"Giờ là mấy giờ?" Anh hỏi Cung Tử Quận.

Hắn lấy điện thoại ra xem rồi đáp: "Mười một giờ đúng."

Phó Kỳ Đường nhướng mày, nói: "Hửm? Sao lại vậy được?"

"Tại sao không? Vì lần nào kết thúc dịch chuyển thì thời gian cũng đều thay đổi à?" Cung Tử Quận bật cười hỏi ngược lại.

Bọn họ đều là người thông minh, cộng thêm việc hai người đã quá đỗi hiểu nhau nên Phó Kỳ Đường chỉ nói lấp lửng thôi nhưng Cung Tử Quận vẫn hiểu rõ điều anh muốn nói là gì. Cảm giác này thực sự rất dễ chịu.

Phó Kỳ Đường cũng bật cười theo, nói: "Ừ. Muốn xem ý kiến của ba thế nào."

"Ba chẳng có ý kiến gì."

Cung Tử Quận ngập ngừng, ánh mắt thoáng hiện vẻ sâu xa.

Hắn nói nhỏ: "Nhưng mà anh tưởng em "về" rồi thì không muốn chơi trò này nữa cơ ấy."

"Sao có thể chứ. Ba! Con còn đang chuẩn bị để phụng dưỡng ba cả đời nữa đó."

"Thế cơ à?"

Cung Tử Quận nói, dùng ánh mắt dò xét nhìn Phó Kỳ Đường. Một lần nữa, hắn thực sự cảm nhận được hình ảnh của quá khứ và hiện tại của người trước mặt mình chồng chéo lên nhau, cứ như khoảng thời gian rất dài kia, anh vẫn luôn bên mình, chưa từng rời đi.

"Thế anh tin là thật đó nhé."

"Được luôn. Có cần về em viết cho anh một tờ cam kết không?"

"Phải viết một bản dài ba nghìn chữ trở lên ấy nhé."

"Thế thì hơi bị nhiều quá đó..."

Địa điểm của buổi ký tặng thứ ba là một quán cà phê mèo ở tầng một của một trung tâm thương mại. Lúc nhóm người chơi đến nơi là vừa qua mười hai giờ rưỡi. Quả nhiên, họ nhìn thấy băng rôn và standee tuyên truyền giống hệt với lần trước ở cửa.

Tô Úy cau mày.

Cậu ta nhìn sắc trời, nói: "Tám giờ tối, bậc thầy tiểu thuyết kinh dị Kinh Hồng Tuyết sẽ có mặt tại cửa hàng của chúng tôi với tác phẩm mới "Ai đang nhìn bạn", ký tặng và trả lời câu hỏi của độc giả. Bây giờ mới mười hai rưỡi, tức là còn bảy tiếng rưỡi nữa? Thời gian không hề có sự thay đổi, lẽ nào chúng ta cứ chờ đợi như vậy sao?"

Đây đúng là một vấn đề nan giải. Tuy nhiên, trừ chờ đợi ra thì người chơi cũng không còn cách nào khác.

"Gì ấy nhỉ... Không lẽ lần này chỉ mấy người chúng ta là độc giả?"

Ba Viên vừa nói vừa huơ huơ cuốn sách trong tay, cố gắng tìm kiếm một, hai độc giả trong số những người đi qua bước lại.

"Chỉ có mỗi chúng ta cũng được, tiện làm việc. Nếu không thì cũng khó mà "bắt cóc" được một thần tượng từ tay của nhóm người hâm mộ." Lý Lan nói. Vì là tuýp người ít nói nên mỗi lần mở lời là cô lại cảm thấy hơi xấu hổ.

"Đúng! Cô nói rất đúng!" Dịch Văn Văn lập tức vỗ tay tán đồng, còn lén kéo tay áo người đứng cạnh nữa.

Nhận được tín hiệu, Tống Dục cũng nói: "Đúng thế."

"Vậy giờ chúng ta cứ ở đây ôm cây đợi thỏ đi. Đến tối Kinh Hồng Tuyết vừa xuất hiện, chúng ta sẽ..." Lâm Phưởng không nói tiếp mà khéo léo giữ im lặng trong giây lát, sau đó đổi chủ đề: "Hay là còn ai có ý kiến nào khác không?"

"Đi lòng vòng xem địa hình xung quanh thế nào trước đã, sau đó tìm một quán cà phê internet tìm hiểu thông tin của Kinh Hồng Tuyết nữa. Chúng ta cũng cần nghe ngóng thông tin từ các nguồn khác, tốt nhất là tìm được địa chỉ của anh ta, hoặc là nơi mà anh ta thường xuyên ra vào, tránh việc đến tối nay mà anh ta vẫn chưa khỏi ốm, lại gọi tới báo hủy buổi ký tặng." Phó Kỳ Đường ngẫm nghĩ chốc lát rồi đưa ra sắp xếp một cách vô cùng tự nhiên.

Miêu Anh và Tống Dục âm thầm liếc nhìn anh nhưng sau đó lại bình tĩnh quay đi chỗ khác. Họ đều là những người thông minh, hiểu rõ rằng từ lúc phó bản bắt đầu, vị thế trong team của Phó Kỳ Đường đã thay đổi một cách rõ rệt. Anh đã bắt đầu trở thành đội trưởng một cách vô cùng tự nhiên. Vì sự thay đổi này quá mức tự nhiên nên một vài người chơi không hề nhận ra, mà những người nhận ra thì lại lựa chọn im lặng.

"Được. Cứ vậy đi. Giống như lần trước, mọi người hành động theo nhóm, có thông tin gì thì lập tức báo lại." Miêu Anh đồng tình nói.

Lúc mọi người đang phân nhóm để tản ra, Dịch Văn Văn liền đuổi theo Trần Thương, có vẻ định nói gì đó với cậu ta. Nhưng đúng vào lúc này, luồng không khí xung quanh cô bỗng hơi "nhập nhòe". Sau đó, Dịch Văn Văn biến mất. Cũng biến mất cùng cô còn có cả Lý Lan đang đứng bên cạnh Miêu Anh.

"Vòng thứ tư... Bắt đầu rồi?" Lâm Phưởng nói.

Anh ta cau mày, không giấu nổi kinh ngạc, hẳn là không ngờ rằng vòng bốn lại bắt đầu sớm như vậy.

"Mười hai giờ năm mươi hai phút, cách vòng trước đúng tròn hai tiếng đồng hồ." Cung Tử Quận lập tức thông báo thời gian.

Phó Kỳ Đường hơi ngây người, nói: "Hai tiếng đồng hồ... Sao thấy cái kiểu giờ tròn thế này cứ hơi ảo diệu nhỉ..."

"Vậy tức là trong trường hợp thời gian không hề nhảy vọt thì mỗi vòng sẽ cách nhau hai tiếng đồng hồ?" Trần Thương hỏi.

Phó Kỳ Đường lắc đầu, nói: "Cũng có thể chỉ là trùng hợp, tóm lại là vẫn chưa thể chắc chắn. Nhưng cá nhân tôi thì cũng nghiêng về suy đoán này."

Tuy nhiên, Phó Kỳ Đường sai rồi.

Một giờ ba mươi chiều, khi mà còn tới chín phút nữa vòng thứ tư mới kết thúc thì vòng thứ năm đã bắt đầu. Miêu Anh, Lâm Phưởng và Ba Viên biến mất. Một tiếng hai mươi tư phút sau, Cung Tử Quận biến mất. Hai mươi sáu phút sau nữa, Tống Dục và Lý Lan, người vừa mới trở lại, còn chưa kịp hiểu chuyện gì, cũng biến mất. Ba giờ năm mươi lăm phút, vòng thứ tám bắt đầu, đến lượt Phó Kỳ Đường và Trần Thương. Bốn giờ hai mươi tư phút, vòng thứ chín bắt đầu với sự "góp mặt" của Cung Tử Quận, Miêu Anh và Dịch Văn Văn. Chỉ ba mươi giây sau, Tô Úy đã biến mất khi vòng thứ mười bắt đầu. Đúng năm giờ, vòng thứ mười một bắt đầu, lần này là Tống Dục và Lâm Phưởng.

...

Đột nhiên liên tục bị dịch chuyển khiến người chơi không kịp trở tay, và cũng bất ngờ phát hiện ra một điểm khác thường. So với những lần dịch chuyển trước đó, sau khi bước vào trung tâm thương mại, những gì người chơi gặp phải lại càng khó giải thích hơn, đơn giản và thô thiển hơn. Có người thậm chí còn vừa mới nhìn thấy quỷ, chưa kịp nói câu nào, "phân đoạn cốt truyện" đã đột ngột kết thúc. Lúc được dịch chuyển về, mặt ai cũng hoang mang, không biết mình vừa dịch chuyển vào cuốn tiểu thuyết nào, nhân vật nào, đến cả chuyện gì đang xảy ra cũng không rõ. Hơn nữa, chuyện xảy ra còn không chỉ một lần. Nói chuẩn xác hơn thì kiểu dịch chuyển tùy lúc một cách khó hiểu này diễn ra càng lúc càng nhiều. Cứ như là... Đoàn tàu đã mất hết kiên nhẫn, cưỡng ép gia tăng tiến độ của phó bản, vì thế mà rất nhiều tình tiết và tính hợp lý, mạch lạc của cốt truyện đã bị mất đi.

"Kỳ lạ thật ấy."

Trong lối thoát hiểm của một trung tâm mua sắm cách quán cà phê mèo không xa, Dịch Văn Văn ngồi xếp bằng dưới đất, tay chống cằm, trầm ngâm suy nghĩ. Cô vừa mới trở lại. Trước đó một giây, cô vẫn còn đang bị một con quỷ có ngoại hình có thể nói là đáng sợ vô cùng truy đuổi. Sau đó, con ma loạng choạng ngã lăn ra rồi biến mất một cách bí ẩn.

"Nó là quỷ đó! Đang đuổi giết người mà bị ngã lăn quay rất là buồn cười luôn, thế mà nó ngã thật. Cạn lời hơn là ngã xong còn biến mất nữa. Chẳng lẽ nó ngã chết hay gì? Một con quỷ mà bị ngã chết... Đây có còn là phó bản kinh dị nữa không vậy? Rốt cuộc là đoàn tàu muốn làm gì không biết?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.