Chương trước
Chương sau
Quách Kiệt chết rồi.

Sau khi nhận ra điều này, Triệu Nhất Nhiên đã lập tức bỏ chạy. Hai ngày sau đó, bất luận là ban ngày hay ban đêm thì gã cũng đều chui vào những nơi đông đúc, nhộn nhịp. Có lẽ gã muốn lợi dụng sự ồn ào và huyên náo để giữ cho bản thân được tỉnh táo, tránh cho việc ngủ gật rồi đi vào vết xe đổ của Quách Kiệt.

Triệt Nhất Nhiên hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, cổ họng đau như bị xé toạc, liên tục ngáp ngắn ngáp dài, đôi mắt đỏ ngầu khô rát, mí mắt nặng hơn ngàn cân như thể một giây tiếp theo sẽ không thể tự chủ mà khép lại. Sau đó, gã hoàn toàn đầu hàng. Triệu Nhất Nhiên không biết một người có thể kiên trì không ngủ bao nhiêu ngày, nhưng gã biết mình không muốn chết. Vậy nên gã phải kiên trì, mà sự kiên trì này không có thời hạn.

Không thể chịu đựng được nữa, chỉ cần đợi đến khi nó lộ diện và nắm lấy cơ hội để giết nó thì mọi chuyện sẽ kết thúc. Mau tới đây! Mau tới đây đi! Mau! Mau lên! Mau lên đi!

Mí mắt của gã dần khép lại, ý thức sắp rơi xuống vực sâu tối tăm ngọt ngào. Triệu Nhất Nhiên cắn đầu lưỡi, đồng thời, tay phải của gã bên theo phản xạ buông xuống đùi. Một cây kim lập tức xuyên qua da thịt khiến Triệu Nhất Nhiên giật mình. Cơn đau dữ dội khiến gã tỉnh lại không biết bao nhiêu lần.

Rạng sáng 2 giờ 55 phút, Triệu Nhất Nhiên đang ở trong một quán bar đông đúc. Và điều tồi tệ là gã đang muốn đi vệ sinh. Đương nhiên là Triệu Nhất Nhiên đã xem phim kinh dị và biết rằng nhà vệ sinh là nơi không nên bước vào nhất. Vì vậy gã đã cố gắng hết sức không uống nước trong hai ngày qua, ngay cả khi cổ họng khô đến mức tưởng chừng như gã chỉ cần mở miệng ra thôi là nó sẽ bốc cháy ngay lập tức. Ở một mức độ nào đó, gã buộc mình phải chịu đựng điều đó. Nhưng hiện giờ gã thực sự muốn đi vệ sinh. Cảm giác buồn tiểu dữ dội khiến Triệu Nhất Nhiên lập tức rùng mình và suýt tè ra quần.

Chết tiệt! Triệu Nhất Nhiên nghiến răng đá mạnh vào ghế sofa làm vài người đi ngang qua tưởng rằng gã đang say rượu nên cũng chẳng lấy làm lạ và bỏ đi.

Triệu Nhất Nhiên gồng mình đi về phía nhà vệ sinh, vừa đi vừa nghĩ có lẽ mình nên lấy một chai rượu rỗng để giải quyết vấn đề, hoặc tìm một góc ít người... Không! Gã không thể đến nơi có ít người. Nó quá không an toàn.

Đang lúc gã đang suy nghĩ thì đèn trong quán bar đột nhiên vụt tắt, sau đó đám đông ồ lên reo hò. Thì ra chương trình đặc biệt tối nay sắp bắt đầu. Bóng tối khuếch đại những giác quan khác, xung quanh là những âm thanh ồn ào, tiếng cười nói, tiếng đàn ông và phụ nữ tán tỉnh, mùi nước hoa bay lơ lửng trong không khí, nào là hương gỗ, hương hoa, hương trái cây, rồi cả mùi mồ hôi và mùi hôi thối thoang thoảng.

Tim Triệu Nhất Nhiên đập thình thịch. Gã lùi lại một bước, cảm thấy mình đụng phải một người khác, thân thể cứng như sắt nhưng lại ướt át, tựa như có thứ chất lỏng nào đó đang chậm rãi chảy qua da. Sau đó, gã ngã xuống sàn. Mùi hôi thối quen thuộc giống hệt như mùi hôi thối mà Triệu Nhất Nhiên đã ngửi thấy ở quan tài của Thang Lỗi, nhưng giờ thì còn nồng hơn. Bàn tay lạnh lẽo vươn ra, giữ chặt Triệu Nhất Nhiên từ phía sau. Nguồn cơn của thứ mùi đó tiến lại gần hơn, gần như chạm vào gáy gã. Gã thậm chí còn cảm nhận được chất nhầy hôi thối rơi xuống người mình và chảy xuống cổ.

"Tiếp theo đây xin mời nhóm nhạc nổi tiếng Ares's Fire!"

Tiếng gào điên cuồng của DJ phát ra từ chiếc loa trên đầu, giây tiếp theo tất cả đèn đều được bật lên.

"Bùm! Bùm! Bùm!"

Âm thanh như pháo hoa vang vọng. Trong ánh sáng trắng chói lóa, Triệu Nhất bị ba bóng người bao quanh. Đám đông vẫn ồn ào, náo nhiệt, không ai nhận ra rằng một nỗi kinh hoàng vừa lặng lẽ đến rồi đi. Dưới sàn có ba dấu chân bùn đất, nháy mắt đà bị người ta giẫm đạp lên rồi biến mất.

......

Chất Phác hoang mang, hơi không thể tin được mà nói: "Tôi không lầm đó chứ? Đây là một câu chuyện về ác giả ác báo ư? Bốn người này lúc nhỏ trộm mất chiếc hộp của ảo thuật gia, sau khi bị phát hiện thì ném pháo vào trong cô nhi viện để tẩu thoát mà ai ngờ đốt cháy cả căn cô nhi viện khiến tám người chết. Sau đó, bọn họ vờ như phát hiện ra đám cháy, gọi điện cho cứu hỏa và thoát tội vì còn là vị thành niên cũng như không có chứng cứ. Để loại bỏ bằng chứng buộc tội, bọn họ chôn chiếc hộp bị đánh cắp nhưng trước khi chôn, bọn họ cho ảnh của chính mình vào đó vì tin rằng chiếc hộp có thể khiến con người sống lại. Mười tám năm sau, Khổng Phàm đào trộm chiếc hộp rồi chết ở nước ngoài, xác chết không cánh mà bay. Gã ta thực sự đã sống dậy, trở về thôn giết Thạch Lỗi, Thạch Lỗi lại giết Quách Kiệt rồi cuối cùng cả ba... Ờm... Tạm thời gọi là ba con xác sống nha, ba con xác sống này đã tìm tới và giết Triệu Nhất Nhiên. Sáo rỗng quá! Tôi cứ nghĩ sẽ không còn ai viết một cuốn tiểu thuyết kinh dị sáo rỗng như vậy nữa ấy."

Trẻ Tuổi tỏ ý tán đồng, bổ sung thêm: "Có một vài điểm không hề giải thích rõ ràng. Ví dụ như vì sao lại đào trộm cái hộp lên. Cứ như là bị người ta bắt làm ấy, nếu không thì không hiểu sao bao nhiêu năm trời biết rõ chất liệu của cái hộp đó tốt mà lại không hề động tới. Hơn nữa, gã ta thành xác sống rồi sao lại đi giết Thạch Lỗi? Rồi tại sao Thạch Lỗi lại giết Quách Kiệt với Triệu Nhất Nhiên? Ngoại trừ cốt truyện, phần còn lại của cuốn tiểu thuyết này đều rất khó hiểu."

"Cũng có thể đây là phong cách kể chuyện đỉnh cao nhất, như là muốn kể cái gì đó nhưng lại cũng chẳng kể cái gì."

Trẻ Tuổi thoải mái tựa lưng vào chiếc ghế lớn, nâng cao tông giọng: "Biện minh cũng ra gì đấy. Mày là tác giả đúng không?"

Chất Phác vội vàng nói: "Haha... Sao mà được chứ. Cậu đề cao tôi quá. Tôi nào viết ra được mấy kiểu đáng sợ thế này. Cậu không thấy đến đoạn giữa là tôi đã run lẩy bẩy rồi à?"

Trẻ Tuổi cười khẩy: "Tao còn cho rằng bây giờ chẳng ai thấy sợ khi đọc mấy tiểu thuyết kinh dị kiểu này nữa ấy."

"A! Quá đáng! Thế mà cậu lại nỡ dùng câu tôi nói để nói tôi!" Chất Phác tức lắm.

"Mà này..."

"Sao?"

"Bộ truyện này tự thay đổi, dài hơn rồi còn có cả đoạn kết nữa."

"Ý mày là sao?"

Chất Phác vội cuộn trang tới trang cuối cùng và nói: "Cậu xem đi! Lúc nãy chúng ta đọc tới đoạn Triệu Nhất Nhiên bị tóm rồi biến mất khỏi quán bar, mọi thứ bình thường trở lại là đoạn cuối cùng rồi, truyện đến đây là hết. Nhưng bây giờ cậu xem đi, phía dưới vẫn còn này."

Sau đó, khoảng trống ở cuối đột nhiên xuất hiện những dòng chữ dày đặc. Chúng tự động sắp xếp, kết hợp thành những câu trôi chảy, chia thành từng đoạn rồi xuất hiện với tốc độ không nhanh cũng không chậm, như thể chúng đã tồn tại từ đầu.

Trẻ Tuổi và Chất Phác ngồi trước máy tính nhìn nhau, bọn họ đều nhận ra. Chuyện vẫn chưa kể xong, có người đang tiếp tục thêu dệt thêm cho cuốn tiểu thuyết này.

......

Bóng tối dường như hữu hình. Nó biến thành một khối hình hộp chữ nhật, bên trong chật chội và tràn ngập mùi gỗ mục ngột ngạt. Tay chân của anh ta nặng như chì, không thể cử động được. Đầu anh ta choáng váng đến mức thậm chí không thể cảm thấy rằng mình vẫn còn sống.

Chuyện gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì?

Tiếng bước chân xuyên qua bóng tối lọt vào tai anh ta như thể đó là một nhóm người già đang hấp hối đang đi đi lại lại xung quanh. Tiếng thở nặng nề như dã thú. Họ đang làm gì vậy? Sao cứ đi tới đi lui thế? Già rồi mà còn không ngồi yên, thở như trâu hết cả rồi. Nghỉ một lát thì chết à? Luyện tập quá sức mới chết đó! Chờ đã... Đây không phải điều quan trọng. Mình đang ở đâu?

Ý thức của anh ta dần trở nên rõ ràng hơn, rất nhiều ký ức lại ùa về. Mình đang định vào hiệu sách cơ mà? Mình đã bị dịch chuyển rồi sao?

Ba Viên chợt ngồi bật dậy.

......

Trẻ Tuổi vội ngồi thẳng người dậy, con chuột trong tay cậu ta rơi "cạch" xuống đất.

"Ôi! Cậu làm gì vậy? Phải cẩn thận chứ. Ở đây chỉ có một con chuột, nhỡ nó hỏng thì sao." Chất Phác hét toáng lên.

Vừa nói, nó vừa đưa con chuột lên giơ trước màn hình máy tính và xem xét một cách cẩn thận. Trong ánh sáng trắng dịu nhẹ, một khuôn mặt của Tô Úy dần dần hiện ra từ trong bóng tối.

"Phù... Chắc chưa học, vẫn dùng được. Mà sao tự nhiên cậu lại bị giật mình vậy? Cậu cũng sợ "tiểu thuyết kinh dị kiểu này" à?" Chất Phác nói. Hai cái tai lông màu nâu hình bán nguyệt trên đầu nó cử động.

"Ba Viên...Sao lại có tên anh ta ở đây?" Tô Úy chỉ vào màn hình, sắc mặt tái nhợt.

"Hả?" Con gấu bông mấy giây mới phản ứng lại, vỗ nhẹ vào hai chân gấu ngốc nghếch của nó và nói: "À... Tôi nhớ ra rồi. Đây là ông anh béo cười trông rất đần, bạn của cậu có đúng không?"

Nói tới đây nó mới nhận ra vấn đề: "Nhưng sao anh ta lại ở trong tiểu thuyết? Hơn nữa còn là ở phần đang viết tiếp này nữa. Lẽ nào anh ta xuyên vào trong đó?"

Nhìn chằm chằm vào dòng chữ không ngừng xuất hiện trên màn hình, Tô Úy bỗng nhớ tới một khả năng: "Thế giới ảo ảo thực thực. Bảo sao mà phó bản này có tên như vậy. Xem ra nó thực sự được tạo nên từ một phần hiện thực và một phần hư ảo."

"Ồ... Thế anh béo kia chính là phần hiện thực."

"Đúng vậy. Ngoài ra, tao đã hiểu vì sao đọc được một nửa thì tên các nhân vật trong truyện đột nhiên thay đổi rồi. Vương Bát, Phùng Cửu, Trần Thập, Chử Thập Nhất là hư ảo. Tên bọn họ là dựa theo quy tắc đặt tên của tác giả. Nhưng có lẽ đột nhiên xảy ra chuyện gì đó dẫn đến ranh giới giữa hiện thực và hư ảo bị xóa nhòa, sinh ra một mối liên kết. Triệu Nhất Nhiên, Quách Kiệt, Thang Lỗi và Khổng Phàm có lẽ là người thật. Hơn nữa chắc chắn là bọn họ có liên quan tới anh Béo."

Gấu bông xoa cằm, nói: "Có lý. Nếu vậy thì đám người Triệu Nhất Nhiên rất có thể đã bị anh béo kia liên lụy kéo theo vào. Bọn họ thay thế nhân vật chính rồi hoàn thành cuốn tiểu thuyết, sau đó là đến bản thân anh béo xuyên vào truyện. Nhưng bây giờ truyện đã đến đoạn kết, nên mới có thêm."

Gấu bông vừa nói vừa liếc nhìn màn hình, nhìn thấy Ba Viên đang yếu ớt vật lộn trong những đoạn văn mới được tạo ra. Anh ta sắp chết rồi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.