Chương trước
Chương sau
"... Một tiếng "ầm" rất lớn vang lên, mọi thứ trước mặt Ngô Lục đều hóa thành tro bụi. Anh ta loạng choạng chạy ra ngoài, quỷ nhện theo sát. Vô số mảnh gạch lần lượt rơi xuống, toàn bộ tòa nhà cũng rơi xuống rồi vỡ vụn.

Nổ tung, bụi mù, rắn lửa bốc lên. Trong đợt sóng khí lúc sau còn cao hơn lúc trước, Ngô Lục quỳ xuống, dựng ống pháo phản lực và bắn một cách điên cuồng. Quỷ nhện không kịp né tránh, bị một viên đạn đại bác bắn vào bụng, nổ tung người. Máu đen đặc và vô số mảnh thịt văng lên trời rơi xuống như mưa, nhuộm bẩn cả thế giới. Hoặc cũng có thể là chẳng có chút máu thịt nào, trong vòng luân hồi hủy diệt không ngừng, mọi thứ vốn dĩ là ô uế."

Giọng nói trẻ tuổi dừng lại, một lúc sau lại vang lên, lộ rõ ​​vẻ ngạc nhiên.

"Ủa? Hết rồi? Kết cục cái kiểu gì vậy?"

Một người khác ngẫm nghĩ chốc lát rồi mới trả lời kiểu thăm dò. Giọng nói khá trầm, có vẻ là của một người thật thà, chất phác: "Tớ thấy có thể coi là một kết thúc tốt đẹp một nửa?"

"Tốt đẹp đâu ra trời?"

"Ngô Lục chạy thoát rồi mà. Còn đem được cả đầu của Châu Ngũ đi nữa." Chất Phác nói.

"Đùa nhau à? Cậu gọi đây là tốt đẹp?"

Chất Phác tủi thân giải thích: "Tớ nói là "tốt đẹp một nửa" mà. Cậu xem, bộ truyện này có tất cả hai nhân vật chính. Tuy Châu Ngũ đã chết nhưng cũng là do bản thân anh ta, không thể trách người khác được. Hơn nữa, trước khi chết thì anh ta cũng đã biết là mình sai nên đã cố hết mình nhắc nhở Ngô Lục để Ngô Lục có cơ hội thoát thân rồi mà. Còn Ngô Lục thì cũng đã nắm được cơ hội này để cứu thoát bản thân còn gì. Tỷ lệ sống sót năm mươi phần trăm. Ờm... Không phải có thành ngữ là người chết đến chết cũng... Mà...? Ôi ngôn ngữ của mấy người khó ghê á. Dù sao cậu cũng hiểu ý tớ đúng không? Người đáng chết cũng đã chết rồi, người đáng sống cũng được sống tiếp. Vậy nên kết cục tốt đẹp một nửa không sai mà, đúng không?"

Trẻ Tuổi bị nói cho phục luôn, im lặng một lát rồi mới chịu thua, nói: "Thôi được rồi. Thì tốt đẹp một nửa."

"Nhưng cậu không vừa lòng."

"Tớ nên vừa lòng à? Chuyện chẳng đầu cũng chẳng đuôi, trận chiến cuối cùng cũng viết như cho có. Duy mỗi đoạn nói chuyện của Châu Ngũ với quỷ nhện ở phần giữa là còn tạm. Nếu không phải tình cảnh hiện giờ, tớ..."

Trẻ Tuổi ngập ngừng giây lát rồi nói: "Thôi, coi như tớ chưa nói gì."

"Ò...Thế cậu có muốn viết không?" Chất Phác dè dặt hỏi.

"Không!"

Cự tuyệt một cách rất quyết đoán.

"Thôi được rồi. Thế tiếp nhé."

"Đến Trịnh Thất rồi đúng không? Nào! Hi vọng người cũng như tên, thực sự có thể kiên cường, nỗ lực!" (J: Xin được giải thích chút, "người cũng như tên" ở đây là chơi chữ đồng âm, "Trịnh Thất - 郑七 Zhèng qī" và "kiên cường, nỗ lực - 争气 zhēngqì")

......

*

Trịnh Thất cảm thấy có ai đó đang nhìn mình chằm chằm. Đó là một cô gái trẻ, hình như bị ngã, xương gò má bên trái đã bị vỡ, máu thịt lẫn lộn. Da thịt trên mặt cô gái lõm vào trong, tựa như một quả bóng xì hơi. Hốc mắt cô gái cũng bị vỡ, một nửa nhãn cầu bị lòi ra ngoài, phía sau có dính mô máu màu đỏ sậm. Dù đã bị đập nát thành từng mảnh nhưng trên khuôn mặt này vẫn còn dấu vết phẫu thuật thẩm mỹ rất rõ ràng. Cặp mắt hai mí quá rộng được cắt theo phong cách Châu Âu, chiếc mũi nâng đã bị biến dạng do va chạm, các cơ trên má bị sưng và cứng ngắc do tiêm filler botox nhiều lần. Đầu thi thể bị vẹo hẳn sang một bên một cách kỳ quái, chiếc cằm sắc nhọn khác thường cắm sâu vào lớp đất trước mặt. Các mảnh vụn nội tạng tràn ra khỏi miệng và lỗ mũi, trộn lẫn với chất não màu vàng và trắng, từ từ chảy xuống. Đôi mắt còn lại trên khuôn mặt chớp chớp, khóe miệng giật giật, lộ ra hai hàm răng trẻ con, mỏng và nhỏ như ngọc, sáng bóng màu trắng sữa, giữa các răng có những khe hở lởm chởm.

Trịnh Thất đã từng thấy gương mặt này rồi. Một tuần trước, trên đường tan làm về nhà, cô đã chứng kiến một vụ nhảy lầu. Lúc đó, cô chỉ nghe được một tiếng hét rất to, còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì cô gái này đã nằm ở trước mặt cô.

Đó là lần đầu tiên Trịnh Thất đối diện trực tiếp với một người chết. Tử trạng quá đỗi đáng sợ khiến cho cô tạm thời mất đi ý thức nên mấy giây đầu, Trịnh Thất chỉ biết đứng ngây người, não bộ từ chối xử lý tín hiệu do mắt truyền về. Trịnh Thất thần người nhìn gương mặt kia tầm nửa phút rồi mới hiểu chuyện gì đang diễn ra. Cô lập tức hét lên và ngã xuống đất run rẩy bò về phía sau trong khi nôn mửa mất kiểm soát.

Kể từ ngày đó, cô gái kia đã luôn nhìn cô chằm chằm. Mới đầu, cô gái còn đứng ở phía xa xa. Lúc qua đường, Trịnh Thất sẽ ngẫu nhiên bắt gặp được gương mặt đó phản chiếu trên mặt kính của một cửa hàng bên đường, hoặc lơ lửng trong đám đông tấp nập. Thế nhưng càng ngày, khoảng cách giữa hai người lại càng trở nên gần hơn. Có khi Trịnh Thất nhìn thấy gương mặt đó ở phía góc của chiếc gương trong nhà tắm lúc đang rửa mặt. Có khi cô nhìn thấy nó dưới chiếc ghế xoay của đồng nghiệp khi cô cúi xuống nhặt cục tẩy bị rơi. Và cho đến khi cô cố gắng tỉnh lại từ cơn ác mộng vừa rồi, khuôn mặt đó lại đang lơ lửng phía trên cô, chỉ cách chóp mũi cô chưa đầy một centimet.

Mùi xác chết nồng nặc khiến bụng Trịnh Thất quặn thắt. Tách! Một giọt chất lỏng sền sệt từ bên trên rơi xuống mặt Trịnh Thất, hơi ấm khiến cô lập tức bừng tỉnh trong nỗi sợ hãi tột độ.

"A!"

Cô hét lên và lăn ra khỏi giường, vô tình làm đổ cây nến thơm trên bàn đầu giường, đế thủy tinh rơi xuống đất vỡ tan. Nhưng cô không hề nhận ra, mà chỉ vội vã bò ra phía xa.

Trịnh Thất khóc lóc, tuyệt vọng gào la: "Tha cho tôi! Tôi xin cô! Tha cho tôi đi! Tôi không giết cô, tôi còn không biết cô là ai nữa! Tôi chỉ ngẫu nhiên nhìn thấy cô ở trên đường thôi! Tôi vô tội! Ai hại cô thì cô hãy tìm dọa kẻ đó đi! Đừng làm phiền tôi nữa! Mau cút đi!"

Giọng trịnh Thất càng lúc càng lớn. Chỗ bị mảnh thủy tinh va vào chợt đau nhức, toàn thân cô lạnh buốt. Chẳng mấy chốc, cô đã không còn chút sức nào, không thể bò tiếp được nữa. trịnh Thất cuộn tròn dưới đất và run rẩy như một con chó.

"Đừng lại gần tôi nữa...! Tha cho tôi đi..."

Tách! Tách! Từng giọt chất lỏng sền sệt rơi xuống bên cạnh Trịnh Thất. Cô không dám ngẩng đầu lên, sợ nếu ngẩng đầu lên sẽ phải đối mặt với khuôn mặt đáng sợ đó. Cô chỉ có thể cuộn tròn tuyệt vọng, khóc lóc van xin.

"Trở lại thăm tôi..."

Sau một hồi im lặng dài đến nghẹt thở, tiếng thở dài nhẹ nhàng với giọng mũi điệu đà vang lên. Bên cạnh Trịnh Thất cuối cùng cũng không còn những giọt chất lỏng sền sệt nhỏ xuống nữa.

*

Trịnh Thất nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy ý của cô gái kia hẳn là bảo mình trở lại chỗ xảy ra chuyện thăm viếng.

Một, hai ngày sau sự kiện nhảy lầu, Trịnh Thất vẫn còn bàng hoàng. Cô tò mò lên mạng tìm kiếm và phát hiện ra rằng cô gái đã chết là một người nghiện phẫu thuật thẩm mỹ nặng, gần như mọi bộ phận trên cơ thể cô gái đều đã từng đụng chạm dao kéo.

Vài ngày trước khi xảy ra sự việc, cô gái đến bệnh viện gần đó để sửa lại mặt. Nhưng vì lý do nào đó mà một tai nạn y tế đã xảy ra, khiến toàn bộ khuôn mặt của cô gái bắt đầu mưng mủ, và mủ từ chỗ tiêm đã lan ra khắp cơ thể với tốc độ đáng báo động. Cô gái bắt bệnh viện phải bồi thường một khoản lớn nhưng bị bệnh viện từ chối, chỉ sẵn sàng trả một số tiền ít ỏi. Phía bệnh viện thậm chí còn lấy ra lá thư thông báo rủi ro có chữ ký của cô gái. Trong văn bản dày đặc chữ, Trịnh Thất đã tìm thấy các mục rủi ro có liên quan và các điều khoản miễn trừ. Cô gái kia hiển nhiên là không đồng ý nên đã xảy ra tranh chấp với phía bệnh viện. Trong lúc xô xát, cô gái vô tình ngã xuống lầu và chết ngay tại chỗ.

Trên mạng có đủ loại tin tức. Trong đó, không thể thiếu nhất chính là bi kịch của người khác, cộng thêm việc người đã khuất không có người thân hay bạn bè nên sức ảnh hưởng của sự việc này rất hạn chế. Cuối cùng chuyện đã bị bỏ qua, ngay cả weibo đăng tin tức này lên cũng chỉ có một vài bình luận, phần lớn vẫn là giễu cợt khuôn mặt đã trải qua nhiều cuộc phẫu thuật thẩm mỹ của cô gái, khuôn mặt đó đã trở nên cứng đờ một cách kỳ lạ từ lâu.

"Lẽ nào thực sự có người thấy là sửa thành thế này là đẹp? Thẩm mỹ kiểu gì không biết? Đúng là ghê người."

"Ê! Nhìn cô gái này hồi chưa phẫu thuật đi. Quả đúng là có chỗ phải sửa."

"Tôi vẫn luôn thấy mình xấu, cho đến khi đọc được mẩu tin này. Đột nhiên thấy tự tin hơn hẳn."

Và vân vân.

Những bình luận này khiến Trịnh Thất cảm thấy rất khó chịu. Tuy nhiên, cô không có thói quen cãi nhau với đám người núp sau bàn phím nên chỉ im lặng thoát weibo, quay lại cuộc sống thường nhật và cố gắng quên đi sự việc.

Thật là bi thảm khi gặp phải một tai nạn như vậy.

Trịnh Thất đã gặp ác mộng trong nhiều ngày. Tất cả những giấc mơ của cô đều là khuôn mặt này. Cô thậm chí còn mơ thấy khuôn mặt của bản thân cũng trở nên như vậy. Mà không ngờ đến khi tỉnh dậy, khuôn mặt đó thực sự xuất hiện trước mắt cô.

Đi ra khỏi cửa hàng bán đồ tang lễ, Trịnh Thất mang theo một túi đầy hương, nến và giấy tiền. Khi đi ngang qua cửa hàng hoa, cô cũng mua một bó hoa cúc lớn, bông hoa nào cũng tươi tắn, phủ một lớp sương mỏng.

Không chần chừ thêm nữa, Trịnh Thất quyết định đi đến nơi xảy ra sự việc ngày hôm đó. Hiện giờ là giờ làm việc buổi chiều nên trên đường không có nhiều người. Vụ việc xảy ra trong một con ngõ nhỏ cách khá xa đường chính nên người qua lại cũng càng ít, chỉ có cây sung cao lớn đổ bóng dày đặc xuống ven đường, khiến Trịnh Thất vừa bước vào ngõ đã nổi da gà.

Thực ra Trinh Thất vô cùng sợ, nhưng nghĩ đến gương mặt ngày một gần sát mình kia, cô lại chỉ có thể cắn răng bước tiếp. Một trăm mét cuối cùng, cô gần như là lết đi. Không chỉ đôi chân mà mọi cơ bắp trên cơ thể cô đều nặng trĩu và căng cứng, mọi dây thần kinh giống như một sợi dây cung căng ra có thể đứt bất cứ lúc nào. Cuối cùng, Trịnh Thất cũng đến được nơi mà tối đó cô gái kia đã ngã xuống, ngay cạnh nắp cống. Một tuần đã trôi qua, những vết tích trên mặt đất đã được dọn dẹp sạch sẽ, chỉ còn vài viên gạch lát sàn bị vỡ có màu nâu đỏ nhạt, nhạt đến mức khó có thể nhìn thấy, nhắc nhở mọi người rằng nơi đây từng có một sinh mệnh đã ra đi.

"Tôi tới rồi."

Trịnh Thất bày hoa, thì thầm và run rẩy lấy đồ lễ và giấy tiền từ trong túi bóng ra.

Dù không có gió nhưng tay Trịnh Thất vẫn run lẩy bẩy, mãi mới bật mãi mới nổi chiếc bật lửa. Ngọn lửa liếm lấy góc tờ giấy tiền màu vàng rồi từ từ bùng lên.

"Tôi biết cô oán giận, nhưng tôi là người vô tội mà. Cô nên tìm tên bác sĩ đã làm phẫu thuật cho cô, bắt người đó trả giá. Tôi sẽ thường xuyên đến thăm cô, đốt đồ đạc và tiền cho cô nhé. Xin cô tha cho tôi."

Trịnh Thất bất lực ném từng tờ giấy tiền vào đống lửa, rồi nhìn chúng cháy xém thành tro bụi khi vẫn còn cách vài centimet, tựa như có một đôi tay và một cái miệng đang đợi sẵn ở đó, chộp lấy một cách tham lam và thèm khát.

Đột nhiên, một cơn gió mạnh thổi quanh Trịnh Thất khiến cô chao đảo, loạng choạng. Vài giây sau, cô đã buộc phải quỳ rạp xuống mặt đất. Cô cảm nhận sức nóng bỏng rát đến mức khó chịu do ngọn lửa đang bùng cháy ngay bên cạnh, đốm lửa gần như sượt qua khuôn mặt cô. Trịnh Thất sợ đến mức òa khóc và nhắm chặt mắt lại, không dám mở ra. Nhưng chính vì thế, các giác quan khác của cô được khuếch đại rõ ràng.

Cô cảm thấy dường như có thêm hai bóng hình nữa ở bên cạnh mình. Một hung dữ đáng sợ, tản ra hơi thở tử vong nồng đậm, tựa như đang nói cái gì đó, sau đó bất mãn khịt mũi, kèm theo tiếng kim loại va chạm. Một đứng ở phía sau cô, vươn tay nhẹ nhàng chạm vào mặt cô, lau nước mắt cho cô. Hơi thở lạnh lẽo phả vào sau gáy khiến da đầu Trịnh Thất tê dại.

"Nói là phải làm đấy nhé."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.