Chương trước
Chương sau
Lúc trở về lại quán cà phê, Phó Kỳ Đường thoáng ngước mắt lên và thấy bầu trời bên ngoài dường như không có gì thay đổi. Giống như thoát khỏi ảo ảnh trước đó, lần này anh và Cung Tử Quận cũng là đột nhiên xuất hiện từ trong không khí. Trong mắt đám người Miêu Anh, họ chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt hơi nhấp nháy nhẹ, giống như khoảng không phía trước bị chập điện, xảy ra xao động vô cùng nhỏ và ngắn ngủi. Và rồi ngay giây tiếp theo, hai người lập tức xuất hiện ở nơi họ đã biến mất trước đó.

Phó Kỳ Đường chớp mắt, hơi chút hoang mang. Anh thấy mình vừa như thoáng "va chạm" vào một thứ gì đó. Nhưng những thứ đó mơ hồ và không thực đến mức khi anh cẩn thận nghĩ lại, chúng hóa ra hoàn toàn không là cái gì cả.

"Sao vậy?" Cung Tử Quận ghé sát lại hỏi nhỏ.

Phó Kỳ Đường lắc đầu: "Không có gì."

Tống Dục đứng cách bọn họ vài bước cũng gần như đồng thời quay trở lại. Anh ta vẫn giữ tư thế đưa tay ra ngăn cản trước đó nhưng người đàn ông trẻ tuổi mà anh ta muốn ngăn cản đã biến mất từ ​​lâu. Tống Dục sững sờ giây lát, sau đó chậm rãi thu tay lại.

"Về rồi! Về rồi!"Dịch Văn Văn là người đầu tiên hô lên.

Cô nhảy ra khỏi chỗ ngồi, không quan tâm đến việc làm phiền những vị khách khác mà chạy vù đến chỗ ba người Phó Kỳ Đường.

"Có chuyện gì vậy? Các anh đi đâu thế? Không bị thương chứ?"

Dịch Văn Văn vừa hỏi liền mấy câu quan tâm, vừa kéo Phó Kỳ Đường lại ngó nghiêng. Sau khi chắc chắn anh không có gì đáng ngại, ít nhất không bị thương rõ ràng, Dịch Văn Văn lại vội vàng đánh giá Tống Dục.

"Không bị gì hết."

Phó Kỳ Đường lắc đầu, khẽ cau mày. Sau khi thấy vẻ mặt bối rối Tống Dục, anh lập tức hiểu ra rằng có lẽ anh ta cũng đang ở trong hoàn cảnh tương tự như mình.

"Tình hình có hơi phức tạp. Ngồi xuống rồi nói chuyện."

Quay trở lại chiếc bàn nơi mọi người đang ngồi trước đó, Phó Kỳ Đường phát hiện ra cốc cà phê chưa uống hết của mình vẫn còn ở vị trí ban đầu nhưng đá trong cốc đã tan hết, chỉ còn lại một lớp "mồ hôi" mịn bên ngoài.

Phó Kỳ Đường hơi ngập ngừng, sau đó nhìn mọi người một lượt rồi hỏi: "Vấn đề thứ nhất. Chỉ có ba chúng tôi thôi sao?"

Cung Tử Quận ngước nhìn, không nói gì. Tống Dục mím môi, dường như đang suy nghĩ gì đó.

"Chỉ có ba người các anh. Các anh "biến mất" cùng một lúc, ngay sau đó người đàn ông kia cũng biến mất luôn. Theo suy đoán của chúng tôi, ba người các anh hẳn là mấu chốt để kích hoạt phó bản, hoặc là đã sắp tiếp xúc với với "giao điểm" mà đoàn tàu yêu cầu chúng ta tìm, cũng chính là người đàn ông kia. Thế nên các anh mới bị đoàn tàu "dịch chuyển" vào trong cốt truyện, hoàn thành cốt truyện rồi mới được ra ngoài." Miêu Anh gật đầu, kể lại những gì vừa xảy ra ban nãy.

"Rất hợp lý. Và cũng đúng là như thế thật." Tống Dục nói.

Anh ta đẩy kính, định nói gì đó nhưng thấy hình như Phó Kỳ Đường vẫn còn có điều muốn hỏi nên là thôi, ra hiệu cho Phó Kỳ Đường nói tiếp.

"Cảm ơn nhé. Chúng tôi đã "đi" bao lâu rồi?" Phó Kỳ Đường hỏi tiếp.

"Nửa tiếng."

Lần này, người lên tiếng là Trần Thương. Cậu ta chỉ vào chiếc đồng hồ bấm giờ màu trắng ở trên bàn. Đồng hồ hiển thị thời gian 29 phút 24 giây.

"Mấy anh vừa "biến mất" là đồng hồ bắt đầu tính giờ. Coi như có nửa phút đầu chưa thích ứng lại kịp thì là tròn ba mươi phút."

Phó Kỳ Đường liếc nhìn Cung Tử Quận.

Hắn gật đầu, nói: "Tầm tầm đó."

Phó Kỳ Đường cũng thấy tầm tầm đó. Từ lúc họ bị "dịch chuyển" đến chỗ phòng khách sạn đến lúc làm lễ thành hôn rồi lại quay trở lại, cả quá trình này tuy có vẻ loằng ngoằng nhưng thực chất là chỉ mất tầm nửa tiếng đồng hồ.

Tống Dục trầm ngâm, nói: "Tôi thấy không có lâu như vậy. Tình hình bên tôi tương đối đơn giản, cũng không có không gian để thăm dò cốt truyện. Tôi vừa "dịch chuyển" tới đã lập tức đấu với quỷ, cả quá trình mất nhiều nhất không tới tám phút, sau đó là quay lại đây luôn."

"Xem ra chúng ta đã đi vào các "phân đoạn cốt truyện" độc lập, tốc độ dòng thời gian cũng khác nhau. Nửa giờ là quy định riêng của tàu." Phó Kỳ Đường nói.

"Chúng tôi đã kiểm tra quán cà phê này rồi nhưng không hề tìm thấy manh mối gì. Xem ra những manh mối liên quan tới "giao điểm" chỉ có thể ở chỗ của người đàn ông kia." Lâm Phưởng nói.

""Nhưng anh ta đã biến mất rồi, tiếp theo chúng ta nên làm gì?" Ba Viên lắc đầu, lo lắng hỏi.

Ba người đã vào "phân đoạn cốt truyện" liếc nhìn nhau không hẹn mà cùng nghĩ tới một nơi, chính là số 101 đường Phong Lâm, quận Hướng Dương, thành phố Cửu Tuyền.

"Bên chỗ tôi vào thì nó có tên là Công viên tình yêu, chắc là..." Tống Dục ngập ngừng, liếc nhìn Dịch Văn Văn rồi khẽ hắng giọng nói tiếp: "Một tiệm đèn mờ chuyên cung cấp dịch vụ bất hợp pháp."

"Wow!"

Tô Úy và Ba Viên mở trừng mắt, đột nhiên trở nên phấn khích.

Ba Viên nói: "Tôi không ngờ là trong phó bản lại còn có nơi như vậy luôn á."

"Haiz..."

Trần Thương thì lại gãi đầu, không biết nên nói gì. Cậu ta quay đi chỗ khác, đúng lúc đối mặt với Lâm Phưởng. Ánh mắt hai người đều ẩn chứa sự ngượng ngùng y như nhau.

Dịch Văn Văn phá lên cười, nói: "Tiệm đèn mờ! Haha...! Anh Tiểu Dục đâu cần nói giảm nói tránh vậy. Ở đâu làm gì có trẻ vị thành niên đâu mà."

Lý Lan nghe vậy, không khỏi bất đắc dĩ ngăn cô lại, nói: "Trẻ con thì không được nói linh tinh."

Phó Kỳ Đường cũng bật cười, nói: "Bên chỗ tôi địa chỉ này là của một quán bar tên là "Vạn Ái"."

Cùng một địa chỉ xuất hiện trong hai phân đoạn cốt truyện khác nhau, có thế nào cũng không thể là trùng hợp được. Nó giống như lời nhắc nhở do đoàn tàu đưa ra cho người chơi, "giao điểm" tiếp theo rất có khả năng sẽ xuất hiện ở đó.

*

Đến số 101 đường Phong Lâm, nhóm người đều không khỏi trầm ngâm. Đây thế mà lại là một khu phức hợp được xây dựng từ nhà máy bỏ hoang. Nhà xưởng vốn tiêu điều, cũ kỹ bỗng nhiên tái sinh trong màn đêm dày đặc dưới ánh sáng của các loại biển hiệu neon, rực rỡ mà đầy quyến rũ. Người ra, người vào tấp nập, đa số đều là những người trẻ tuổi đi thành tốp năm, tốp ba, ăn mặc rất thời trang.

Ba Viên nhìn cảnh tượng phồn hoa trước mắt, không khỏi lo lắng. Anh ta nhìn Cung Tử Quận, rồi lại nhìn những người khác, nói: "Hay lắm! Bảo sao lúc nãy anh Sói gọi thì báo là số không tồn tại. Chỗ này phức tạp hơn quán cà phê nhiều. Chúng ta phải làm sao bây giờ?"

Tô Úy nói: "Anh Béo! Anh thất vọng lắm đúng không? Hê hê... Tôi hiểu mà. Hiểu mà."

Ba Viên vờ nghiêm túc, nói: "Cậu nói gì cơ?"

"Vọng tưởng được quang minh chính đại vào tiệm đèn mờ tan thành mây khói rồi! Thôi không sao, anh xem, ở đây cũng có rất nhiều mỹ nữ, tranh thủ ngắm cho đã mắt ha." Tô Úy vỗ vai Ba Viên, nói.

"Wow... Hai cái đồ đồi truỵ! Tôi muốn giữ khoảng cách với hai người, để tránh bị lây nhiễm." Dịch Văn Văn vừa nói vừa đứng dịch sang bên cạnh.

"Ê! Tự em nói mình không phải trẻ vị thành niên còn gì."

"Này liên quan gì đến thành hay chưa thành niên hả? Chỉ liên quan đến những suy nghĩ đồi truỵ của hai người thôi. Đàn ông tốt chân chính là đây này!"

Dịch Văn Văn nói rồi chỉ vào Tống Dục và Phó Kỳ Đường đang thảo luận các bước tiếp theo bên cạnh họ.

Tống Dục vui vẻ đẩy mắt kính, nói: "Dù sao thì anh cũng là một luật sư mà."

Phó Kỳ Đường xòe tay ra, vô cùng phóng khoáng nói: "Tôi là gay."

Anh nói rồi liếc nhìn Cung Tử Quận, phát hiện ra tên kia cũng đang nhìn mình. Hai người lập tức trao nhau một ánh mắt đầy ẩn ý.

Lâm Phưởng gãi đầu, quay lại nói với Trần Thương: "Xem ra hai chúng ta đều bị bỏ qua rồi."

"Nhìn từ một góc độ nào đó thì đây cũng là một chuyện tốt. Chuyện này cách tôi quá xa xôi rồi." Trần Thương nói bằng giọng điệu vô cùng thành khẩn.

Sau khi cùng nhau đùa cợt vài câu, Miêu Anh bắt đầu đổi chủ đề.

"Hiện giờ chúng ta chỉ có cái địa chỉ này, cộng thêm hoàn cảnh nơi đây, có muốn làm gì cũng rất khó. Vẫn là cần nhiều thông tin hơn." Miêu Anh nói.

Sau khi suy ngẫm một lúc, cô lại nhìn ba người Phó Kỳ Đường hỏi: "Liệu có khả năng trong "phân đoạn cốt truyện" có bao gồm cả những manh mối dường như không quan trọng không?"

Không ngờ, cô vừa nói xong thì Cung Tử Quận đã lắc đầu.

Tống Dục im lặng một lúc rồi nói: "Không có khả năng lắm. Vừa xuất hiện thì tôi đã vào trạng thái chiến đấu, đánh xong thì về luôn. Tôi không hề có bất cứ cơ thời gian và cơ hội nào để tìm hay lấy manh mối hết, chỉ có đúng một tấm danh thiếp."

Miêu Anh nghe xong thì thở dài, quay sang nhìn Phó Kỳ Đường.

Phó Kỳ Đường đang nhớ lại mọi chuyện đã xay ra. Sau khi được Miêu Anh nhắc nhở, anh đột nhiên nhớ lại cảm giác lúc mình vừa quay trở lại. Anh nhận ra, mình quả thực đã va phải thứ gì đó. Tuy nhiên, những ký ức đó vừa mông lung lại vừa mơ hồ, tựa như bị mây mù dày đặc bao bọc. Nó giống như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng rơi xuống đất, mà anh lại chỉ vô tình nhìn thấy từ xa, hư ảo đến mức gần như không có ấn tượng gì. Nhưng chắc chắn là có gì đó. Chắc chắn là có gì đó. Anh đã từng nghe, thậm chí là từng nhìn thấy. Nhưng đó rốt cuộc là gì? Mau nhớ lại đi!

Nhiều âm thanh khác nhau phát ra từ loa trong các cửa hàng ở hai bên đường. Có người ngân nga hát về đôi tình nhân trẻ ra đi không lời từ biệt, kể từ đó đêm ngủ không yên; có người bán hàng rao tên đủ loại món ăn, nào là ếch xào ớt, nào là đầu cá nấu ớt, rồi dưa chua xào lòng, xiên nướng, viên chiên, từ hai mươi xiên trở lên; các cô gái vừa đi vừa thảo luận về các minh tinh và đồ trang điểm, tạm thời ném hết công việc và học tập ra sau, nhấp ngụm trà sữa mới nổi, cảm thấy có chút thất vọng.

......

Một cảm giác quen thuộc xuất hiện trong đầu Phó Kỳ Đường, như thể cách đây không lâu anh đã từng rất cố gắng để phân biệt thứ gì đó với những âm thanh ồn ào xung quanh.

"Lắc ly rượu vang đỏ..."

"Lát đi xem phim không? Không biết bộ phim lúc 9 giờ 20..."

"Tôi biết có chỗ này hay lắm. Có muốn..."

"Một quán bar... Hoặc là một quán ăn đêm. Tôi nghĩ chúng ta nên tìm những nơi dạng như vậy."

Phó Kỳ Đường đột nhiên nói. Cuối cùng anh cũng tìm thấy những giọng nói mông lung đến mức gần như tan thành mây khói ẩn sâu trong tâm trí.

Cung Tử Quận thấy thấy kỳ lạ. Hắn nhìn Phó Kỳ Đường, nói: "Và?"

"Và một người đàn ông mặc một chiếc áo phông và đội mũ có hình vẽ graffiti rất lố, em không nhìn rõ khuôn mặt của anh ta. Nhưng anh ta có đeo một chiếc vòng tay màu đỏ. Không... Không phải vòng tay. Đó là một sợi dây rất mỏng, có lẽ được làm bằng cao su..."

Anh chưa nói xong thì Lý Lan đã giành lời.

Cô chỉ vào một cô gái đang đi về phía mình, ngập ngừng nói: "Cậu đang muốn nói đến nó đúng không?"

Đó là một cô gái có đôi mắt màu tím với dáng người cao ráo, nước da trắng ngần, tay dài, chân thon. Đeo một chiếc vòng tay cao su mỏng màu đỏ ở bên tay trái.

Ba Viên huýt sáo, cười toe toét: "Trùng hợp quá ha."

"Đúng vậy. Tay anh ta cũng có." Lâm Phưởng gật đầu, sau đó chỉ vào một chàng trai trẻ đang đứng nghe điện thoại.

Phó Kỳ Đường nhìn quanh một vòng. Dòng người ồn ào, náo nhiệt dưới ánh đèn neon đổi màu. Một cô gái mặc chiếc váy vintage, tay ôm một bó hoa; một chàng trai đeo trang sức khủng bố với hình xăm trên cổ; một nhân viên văn phòng mặc vest cùng chiếc cặp trên tay; mấy học sinh trung học đùa giỡn đuổi nhau; một đôi tình nhân nắm tay cùng uống chung một ly nước; dù nhìn bất cứ đâu, cứ mười người thì lại có ít nhất một hoặc hai người đang đeo chiếc vòng tay đó. Bọn họ đang đi về cùng một hướng.

"Tôi nghĩ tôi biết nó là cái gì rồi."

Cung Tử Quận nói rồi hất cằm ra hiệu cho mọi người nhìn một tấm biển quảng cáo ở phía xa. Bốn bóng người mờ ảo như vẩy mực hoặc đứng hoặc ngồi, tụ tập ở giữa một nền vàng rực rỡ. Xung quanh họ là một dải lụa đỏ như chiếc vòng tay. Dải lụa uốn lượn, cuộn tròn, bao quanh bốn người, vừa như bảo vệ, lại vừa như giam cầm.

Danh sách biểu diễn: Ares\'s fire

Tiết mục biểu diễn:"Đờ mờ thế giới", "Im! Im! Im!", "Quả chuối thối",...

Thời gian biểu diễn: 19:40, ngày xx tháng xx năm 20xx

Địa điểm: Tầng hầm B1, xưởng số 3, ngõ 2, nhà máy sợi Vân Hải.

......

Trần Thương gãi đầu, nói: "Ban nhạc tầng hầm. Ờm... Mọi người muốn đi xem không?"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.