Trong căn phòng khép kín u ám, ngoài một chiếc máy tính cồng kềnh kiểu cũ đang chạy một cách trơn tru ra thì không còn gì khác. Ánh sáng trắng lờ mờ phát ra từ chiếc màn hình như tấm màn che mặt người đã khuất, tạo ra cảm giác ớn lạnh. Một bóng người đang ngồi trước màn hình máy tính với vẻ mặt nhăn nhó. Người đó đặt tay lên con chuột bên cạnh, cứ sau ba đến năm giây lại sốt ruột trượt bánh lăn. Trang web dừng lại rồi trượt xuống, hiển thị những nội dung mới.
"Đờ mờ toàn mấy cái gì thế này không biết!"
Không thể kiềm chế được sự lo lắng không ngừng dâng lên trong lòng, Tô Úy tức tối buông chuột. Không có ai đáp lại, chuyện đó là đương nhiên, vì trong phòng chỉ có một mình cậu ta.
"Không tìm nữa! Toàn viết mấy thứ rác rưởi gì vậy không biết!"
Cậu ta nói rồi đứng dậy, vò đầu bứt tai. Sau đó, cậu ta túm lấy một đôi tai gấu dưới lớp tóc, kéo mạnh ra.
"Á!" Đột nhiên, một tiếng hét đột nhiên phát ra từ lồng ngực của Tô Úy.
Sau đó, nó lại tức tối nói: " Cậu phát khùng phát điên cái gì hả? Sao kéo mạnh thế? Sắp rớt cả tai tôi luôn rồi!"
"Một tiếng rồi, đến lượt mày rồi!" Tô Úy chỉ máy tính, giận giữ nói.
Con gấu bông trú ngụ trong cơ thể cậu ta im lặng một lúc, đôi tai vốn dựng lên vì đau đớn rụt lại, ẩn mình trong đám lông một cách linh hoạt.
"Không!"
Khóe mắt Tô Úy giật giật: "Mày nói gì cơ?"
Con gấu bông nói: "Tôi bảo là tôi không thích đọc truyện kinh dị! Tôi sợ! Với lại nhiều chữ quá trời, đọc một lúc là đau mắt! Đau đầu nữa! Thế nên tôi không đọc! Tôi chỉ là một con gấu đồ chơi thôi! Không có con gấu bông nào mà lại đọc truyện kinh dị hết, chuyện này không khoa học."
"Mày sợ á? Tao lạy mày đấy! Mày là gấu bông bình thường chắc? Mày cũng là quỷ, còn là boss của một phó bản kinh dị đấy! Đờ mờ mày trộm mất thân phận và ký ức của tao, giờ đi thi đại học cũng được luôn đấy! Ở đấy mà nói với tao là mày không biết chữ!"
Tô Úy bị những lời mà con gấu bông nói làm cho phát điên, bực càng thêm bực.
"Không phải trộm mà là cộng hưởng! Sao có thể gọi cộng hưởng là trộm được chứ?!" Con gấu bông lập tức phản bác, sau đó hạ thấp tông giọng, tủi thân nói: "Tôi biết chữ nhưng dù sao tôi cũng chỉ là một món đồ chơi, không phải con người, có được học hành tử tế và luyện tập đọc hiểu đâu, nên là không xem nhiều chữ thế được."
"......"
"Với lại mấy bộ truyện này quá mức kinh dị rồi! Con gấu sợ hãi nói. Lúc nãy cậu cứ ép mãi nên tôi đã đọc một bộ truyện ma trong trung tâm thương mại, nhân vật chính là những người ăn xin, nhân viên bán hàng và nhân viên bảo vệ trực đêm, vì nhiều lý do khác nhau mà họ không rời đi kịp thời. Vừa qua mười hai giờ, toàn bộ ma-nơ-canh trong trung tâm thương mại đột nhiên sống dậy và bắt đầu điên cuồng đuổi giết bọn họ..."
Nói rồi, giọng của con gấu bông bỗng trở nên kỳ lạ, đôi tai giấu dưới mái tóc đồng loạt run lên.
Tô Úy cạn cả lời, sắp phát điên thật rồi. Cậu ta không tài nào hiểu nổi một con quỷ cao hai, ba mét, cầm cưa máy đuổi giết người chơi với background máu me tung tóe mà lại thấy sợ hãi khi đọc truyện ma kinh dị, mà chưa kể đây còn là một bộ truyện kinh dị ba xu vớ vẩn nữa chứ.
"Còn cả bộ trong tòa nhà văn phòng nữa. Bộ mà nam chính tan làm ca tối xong thì nhận ra tòa nhà mất điện, không đi thang máy được nên chỉ đành đi thang bộ ấy, mà đi mãi vẫn không xuống được đến tầng một, chỉ đành tiếp tục đi nữa, đi nữa. Đến cuối cùng xuống được đến nơi thì lại phát hiện ra thẻ tầng ghi là tầng 18, đã tới cổng địa ngục rồi đó!!!"
Con gấu bông sợ hãi vừa nói vừa kêu la thất thanh, hai cánh tay đầy lông màu nâu không biết "mọc" ra từ lúc nào, ôm chặt lấy chính mình. Tô Úy bị ôm suýt thì tắt thở, nhưng không nói gì.
Mấy tiếng trước, đoàn tàu cập bến. Cậu ta nhớ là giây trước mình sắp bước xuống sân ga, nhưng giây tiếp theo thì đã tỉnh dậy trong căn phòng nhỏ và trống trải này. Không có người, không có quỷ, trước mặt cậu ta chỉ có duy độc chiếc máy tính cũ kỹ này. Máy tính không được kết nối mạng, trên màn hình có đúng một tập tin lẻ loi chứa rất nhiều tiểu thuyết kinh dị, nội dung vô cùng dở tệ.
Tô Úy bối rối. Ban đầu, cậu ta chỉ đọc lướt qua mấy bộ truyện đó thôi, còn đâu chỉ chuyên tâm tìm cách để thoát khỏi căn phòng này. Tuy nhiên, đến cả khi gấu bông xuất hiện rồi cố hết sức cũng không thể tạo ra nổi một vết nứt, Tô Úy mới hiểu ra mình chắc chắn không thể thoát khỏi đây bằng này được. Cộng thêm việc trong phòng hoàn toàn không có cơ quan nào, thế thì manh mối duy nhất chỉ có thể nằm trong đống truyện kia.
"Đừng nói lung tung nữa, không muốn bị xóa sổ thì mau lên!"
Tô Úy lạnh lùng thúc giục, đồng thời để ý thức chìm xuống, tạm thời nhường quyền điều khiển cơ thể cho gấu bông.
"Sao cậu lại thế cơ chứ? Tay tôi còn không cả cầm được chuột nữa!"
Con gấu bông nghẹn ngào, bất đắc dĩ khống chế thân thể Tô Úy ngồi lại trước máy tính. Nó phàn nàn, nhìn bàn chân gấu mập mạp của mình rồi tức giận đập "uỳnh" một cái khiến chiếc bàn máy tính hơi rung chuyển.
"Cẩn thận chút đi! Làm hỏng cái máy tính này là chúng ta khó mà về được đấy." Tô Úy nói.
Lần này là giọng cậu ta phát ra từ lồng ngực con gấu bông.
Gấu bông vội vã chỉnh lại chiếc màn hình hơi bị chệch đi, còn phủi phủi lớp bụi không hề tồn tại, uất ức nói: "Biết rồi."
Nó liếc nhìn đồng hồ góc dưới màn hình rồi nói tiếp: "Bây giờ là ba giờ hai mươi, lát bốn giờ hai mươi tôi gọi cậu."
Vừa dứt lời, hai luồng ánh sáng đỏ thẫm hiện ra từ trong đôi mắt cúc áo của nó, chiếu thẳng về phía màn hình, bao phủ toàn bộ trang truyện.
"Lại là truyện kinh dị. Cái máy tính này không thể lưu thể loại khác được à? Mình ghét truyện kinh dị!" Con gấu bông phẫn nộ nói.
Nó vừa đọc được hai dòng đã lại tức tối gào lên: "Đặc biệt là loại truyện kinh dị dựa vào đồ chơi để sáng tác! Tác giả đáng ghét! Ông ta chết chắc rồi!"
Tô Úy chẳng thèm quan tâm nó. Cậu ta nhắm mắt lại, để bản thân mình chìm sâu trong không gian ý thức. Cậu ta đang suy nghĩ một vấn đề vô cùng nghiêm trọng. Nếu đây chính là vòng chung kết, nếu mình thực sự có thể vượt qua vòng chung kết này thì tiếp theo sẽ thế nào?
Mình sẽ trở về thế giới thực ư? Bị trói buộc với con gấu bông này vĩnh viễn? Hay là đoàn tàu sẽ tách nó ra cho mình, trở về nguyên trạng? Hay tình hình như mình thế này căn bản là không thể nào vượt qua nổi? Lòng Tô Úy loạn như cào cào vì chẳng có một vấn đề nào mà cậu ta trả lời được, thậm chí đến cả chút manh mối cũng chẳng có. Dù cậu ta có vắt óc ra suy nghĩ thì cũng chỉ có thể đi bước nào tính bước đó.
Trong lúc đang lo lắng không thôi, Tô Úy nghe thấy giọng nói hốt hoảng của gấu bông: "Ê! Dậy đi! Hình như tôi biết cách rời khỏi đây rồi!"
Tô Úy chợt mở mắt, ý thức nhanh chóng nổi lên.
"Xem này, bộ này chưa viết xong, thế nên nếu chúng ta không muốn bị nhốt ở đây nữa thì phải hoàn thành nó? Ờm... Cậu biết viết tiểu thuyết không?" Gấu bông sờ tai, dè dặt hỏi.
Tô Úy: "..."
*
"Lâm Phưởng!"
Có một bàn tay vươn ra lay Lâm Phưởng vài cái, anh ta mới bừng tỉnh.
"Đừng ngủ nữa, giám đốc Thành bảo anh đi đón nhà thiết kế với tôi đó. Ba giờ là người ta hạ cánh rồi, còn một tiếng nữa, anh mau chuẩn bị rồi chúng ta đi."
Một người đàn ông dáng người trung bình, mặc áo polo màu xanh đậm nói với anh ta.
Lâm Phưởng hơi hoang mang, nhưng chẳng mấy chốc đã nhận ra đây là đồng nghiệp chung tổ của mình. Cuộc họp hôm thứ Hai quả thực có thông tin kiến trúc sư trưởng sẽ tới làm việc trực tiếp.
Lâm Phưởng vào nhà vệ sinh rửa mặt. Nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, anh ta dần dần chấp nhận sự thật rằng mình chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường. Tuy rằng cứ luôn cảm thấy cuộc sống không nên bình yên thế này, nhưng rồi lại cảm thấy, bình yên thế này không phải là cũng khá tốt hay sao?
"Lâm Phưởng! Xong chưa?" Áo Polo thúc giục.
"Tôi ra đây."
Lâm Phưởng bước ra khỏi nhà vệ sinh, về bàn làm việc cầm túi, đang định đi thì đột nhiên nhớ ra gì đó nên quay lại nhìn phòng làm việc một lượt. Cửa phòng làm việc là loại cửa kính bán trong suốt rất phổ thông, trên đó dán một tấm bảng ghi chữ: Phòng Giám đốc.
Vẻ mặt của Lâm Phưởng thoáng vẻ do dự.
"Lại sao nữa vậy?" Áo Polo phàn nàn.
"Tôi định vào tìm Vĩnh... Giám đốc Thành."
Lâm Phưởng suýt nữa thì gọi thẳng tên giám đốc ra, ngập ngừng rồi mới nói lại.
Áo Polo nhướng mày, nhìn Lâm Phưởng với ánh mắt phán xét rồi nói: "Tìm giám đốc làm gì? Anh ấy vẫn còn chuyện gì giao cho anh à?"
"Không."
Lâm Phưởng không hiểu sao bản thân lại phải đi tìm Vĩnh Niên nữa, chỉ là lòng đột nhiên muốn vậy. Tuy không có lý do nhưng lại rất mạnh mẽ.
Vậy là anh ta nói: "Chờ tôi một lát, không thì anh cứ xuống khởi động xe trước đi, tôi xuống ngay."
Sau đó, Lâm Phưởng mặc kệ Áo Polo khó chịu ra mặt, rảo nhanh bước chân về phía phòng làm việc của giám đốc.
Đến trước cửa, sự cấp bách của Lâm Phưởng lại trở thành căng thẳng. Anh ta hít một hơi thật sâu rồi gõ cửa hai lần, nhưng không hề có tiếng đáp lại. Lâm Phưởng thấy thế thì lại gõ thêm hai cái nữa. Nhịp tim của anh ta chậm dần lại, sự nhiệt tình cũng nguội bớt đi, thay vào đó là cảm giác tuyệt vọng. Không thể nói rõ là thất vọng hay buồn bã, hoặc có lẽ là cả hai, không đến mức mãnh liệt để thiêu đốt tâm can, nhưng lại rất dai dẳng, khiến lòng người đau đáu.
"Anh tìm giám đốc Thành à? Anh ấy ra ngoài rồi. Anh có việc gấp thì nên gọi điện thì tốt hơn đó, chắc anh có số anh ấy rồi đúng không?"
Một người đồng nghiệp đi qua thấy Lâm Phưởng đang đứng thẫn thờ trước cửa thì tốt bụng nhắc nhở.
Lâm Phưởng gật đầu, không nói gì. Không cần phải gọi điện, vì nào có chuyện gì đâu. Anh ta chỉ muốn được gặp mặt Thành Vĩnh Niên mà thôi, dù chỉ là một cái nhìn thoáng qua, hình như họ đã không thấy nhau lâu rất lâu rồi. Lâm Phưởng biết cảm giác này rất kỳ lạ, vì nếu đã làm cùng công ty, phòng làm việc cách nhau không xa, và hai người không hề nghỉ phép hay đi công tác thì sao có chuyện rất lâu rồi không gặp nhau được. Thực tế là sáng nay mình và Thành Vĩnh Niên vừa mới gặp nhau trong thang máy rồi.
Lâm Phưởng lắc đầu để xua đi toàn bộ suy nghĩ hỗn loạn và khó hiểu, sau đó nói cảm ơn đồng nghiệp rồi đi.
Chạy xe từ công ty đến sân bay thường mất bốn mươi phút, nhưng hôm nay tắc đường nên lúc Lâm Phưởng và Áo Polo hớt hải tới nơi thì người ta đã lấy xong hành lý và đang đứng ở sảnh đợi bọn họ.
"Tại anh cả đấy! Người ta mà giận thì anh đi mà giải quyết!"
Áo Polo nửa thật nửa giả nói rồi bước nhanh về phía người kia.
Anh ta nở một nụ cười rạng rỡ, chào hỏi: "Chào thầy Hà! Để anh đợi lâu vậy, thật ngại quá. Chúng tôi bị tắc đường. Xin lỗi! Xin lỗi!"
Người kia quay lại. Anh ta mặc áo sơ mi được là ủi tỉ mỉ, cài đến tận cúc trên cùng, quần tây phẳng phiu không một nếp nhăn, mái tóc chải ngược gọn gàng, trên sống mũi là một cặp kính không gọng. Ngoại hình của anh ta cũng không phải rất đẹp trai nhưng là kiểu người khiến người ta thấy có thiện cảm.
Bước chân của Lâm Phưởng ngừng lại, vẻ mặt trở nên kỳ lạ vì cảm giác quen thuộc khó hiểu ấy lại một lần nữa trào dâng trong anh ta. Lâm Phưởng cảm thấy mình nên biết người trước mặt này, hơn nữa còn có mối quan hệ rất thân thiết với người ấy.
"...Thật vất vả cho anh khi phải đi một quãng đường xa như vậy. Anh đi một mình à? Sao không mang theo trợ lý, ý tôi là học sinh, để có người giúp đỡ ngài?"
"Có một người, cậu ta là người bản địa nên tôi cho cậu ta về nhà rồi."
"Học sinh đi theo thầy đúng là có phúc."
Áo Polo khách sáo chào hỏi vài câu, quay lại thấy Lâm Phưởng vẫn đứng cách đó vài bước, thả hồn lên mây thì tức lắm.
Tuy nhiên, bây giờ không phải lúc nên anh ta chỉ đành cố nhẫn nhịn, âm thầm móc mỉa: "Thầy Hà, xin được giới thiệu với anh, đây là Lâm Phưởng, trợ lý kiến trúc sư mới của công ty chúng ta. Về sau có việc cần thì anh cứ giao cho anh ta. Haha, thực ra nếu lúc nãy mà anh ta nhanh nhẹn hơn một chút thì chúng tôi đã không tới muộn rồi. Nhưng mà thanh niên mà, khó tránh khỏi việc chểnh mảng trong công việc, mong anh lượng thứ."
Lâm Phưởng không khờ, hiểu được ý mà Áo Polo ám chỉ nhưng không nói gì mà chỉ liếc nhìn anh ta.
Sau đó, anh ta vươn tay ra, chào hỏi: "Ngại quá, lần này quả thực ra lỗi do tôi. Rất xin lỗi. Hoan nghênh anh tới thành phố F."
"Hừm... Làm tôi lãng phí mất hai mươi phút chờ đợi. Anh tính bồi thường thế nào?" Lúc hai bàn tay bắt lấy nhau, người đàn ông trẻ tuổi cười, hỏi.
Lâm Phưởng sững sờ: "Hả?"
"Đùa thôi. Thời gian của tôi chưa quý tới mức vậy đâu."
Lâm Phưởng thấy hơi hoang mang, đồng thời cảm thấy những lời này vô cùng quen tai, như là đã nghe rất nhiều rồi.
Anh ta nương theo tiềm thức của mình, cười hỏi: "Vậy thì?"
"Vì thời gian của tôi chưa quý tới mức đó nên đương nhiên là có thể lãng phí rồi. Vậy thì lát nữa có muốn cùng đi xem phim không? Có một bộ phim mà tôi vẫn luôn muốn đi xem nhưng chưa tìm được người nào thích hợp để đi cùng."
"Vậy nghĩa là tôi thích hợp à?"
"Đúng thế!" Người đàn ông trẻ tuổi gật đầu, không hề che giấu sự thân thiện của bản thân đối với Lâm Phưởng. Anh ta nói đùa: "Người ta thường nói có người bạc đầu vẫn như mới quen, có người gặp nhau lần đầu đã như tri kỷ. Tôi không phải đồng tính nhưng chuyện vừa gặp đã thân thiết đâu liên quan gì đến xu hướng tình dục, đúng không?"
Vừa gặp đã như tri kỷ... Quả thực là như vậy.
Lâm Phưởng gật đầu. Lúc này, trong đầu anh ta hiện lên một vài hình ảnh, dường như anh ta cũng từng có hẹn đi xem phim cùng với ai đó nhưng cuối cùng chỉ còn có một mình anh ta.
"Phim gì vậy? Hay không?" Lâm Phưởng hỏi nhưng hoàn toàn không phải do thực sự quan tâm về nó.
"Một bộ phim kinh dị, chắc là sẽ không tệ. Tôi được bạn bè giới thiệu cho xem." Người đàn ông khẽ cau mày, có vẻ đang muốn nhớ ra là ai giới thiệu.
"À, tôi còn chưa giới thiệu gì nhỉ. Tôi là Hà Chi Châu, Chi Châu trong "Chim câu gọi bạn, bên bãi ven sông". Anh thì sao?"
"Lâm Phưởng. Rất vui được gặp!"
—------------------------------------------
*关关雎鸠在河之洲 là một trong hai câu thơ "关关雎鸠,在河之洲。窈窕淑女,君子好逑。" (Một bài thơ cổ)
Nghĩa Hán Việt:
Quan quan sư cưu, tại hà chi châu.
Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.
Dịch nghĩa:
Chim bồ câu và chim cưu líu lo bên bãi bồi ven sông.
Người phụ nữ đức hạnh và xinh đẹp, là người bạn đời chàng quân tử luôn mong cầu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]