Quả bóng bay trên không trung, đập mạnh vào cầu trượt con voi, nảy lên rồi lăn đi.
Còm Nhom ôm đầu, hét to: "Đau quá! Đau chết mất! Đau chết mất! Cậu muốn giết người đấy à? Bụng Phệ! Đền bóng lại cho tớ!"
Bụng Phệ hét lại: "Chẳng liên quan đến tớ! Cậu bắt đền bọn họ ấy! Có phải tớ đòi chơi ném khăn đâu! Tớ cũng không hề đòi lấy bóng của cậu thế khăn! Ai đòi thì cậu tìm người đấy mà bắt đền!"
""Nhưng cậu đá bóng của tớ đi! Huhu... Không biết đâu... Cậu phải lấy bóng về cho tớ! Ngay bây giờ! Nhỡ mà có con chó nào ăn mất là tớ sẽ không còn bóng nữa!" Còm Nhom nói rồi khóc òa lên.
Phó Kỳ Đường phát hiện ra cảm xúc của Còm Nhom thay đổi rất nhanh, có vẻ thực sự vô cùng sợ hãi, mới nói vài câu đã khóc nấc cả lên được rồi.
Bụng Phệ thấy bạn khóc thì hơi dao động, nhưng vẫn cố chấp nói: "Tớ không đi!"
Tiểu Hổ nheo mắt, lạnh lùng nói: "Bụng Phệ! Nhặt bóng của Còm Nhom về đi."
Bụng Phệ quay mặt đi, cố tình không nhìn cậu nhóc.
"Cậu đá bóng đi mất rồi thì mọi người chơi kiểu gì? Cậu phải đi nhặt bóng về!"
Có lẽ do khí thế Tiểu Hổ bá quá nên Bụng Phệ không gồng được mấy phút đã gục, nhưng vẫn không cam lòng, nói: "Nhưng... Nhưng mà chúng ta chơi ném khăn chứ có phải ném bóng đâu. Nếu không dùng đến bóng thì tớ đã chẳng đá đi. Thế nên phải là Mắt Kính đi nhặt chứ? Cậu ấy kiến nghị dùng bóng thay khăn mà."
"Nhưng Mắt Kính có đá bóng đi đâu?" Bách Linh phản bác.
Bụng Phệ tức tối: "Ai cho cậu lên tiếng?! Nếu không do cậu gian lận thì tớ cũng không tức vậy đâu! Cũng không đá bóng đi đâu!"
Đô Đô không nhịn nổi nữa, nói: "Sao cậu phải bực bội thế làm gì? Cậu không được nạt Bách Linh! Cậu là con trai, phải bảo vệ con gái chứ!"
Mấy đứa nhóc cãi qua cãi lại nhưng mãi vẫn không có ai chịu đi nhặt bóng.
Phó Kỳ Đường nhìn Còm Nhom càng khóc càng thảm thiết thì chỉ thấy nhức nhức cái đầu.
Anh lên tiếng cắt ngang cuộc cãi vã: "Thôi! Đừng cãi nhau nữa. Mấy đứa thực sự không đứa nào chịu đi nhặt bóng về à?"
Không hiểu sao, sáu đứa nhóc được hỏi xong thì lại chợt im bặt, đến cả Còm Nhom cũng chỉ nức nở chứ không nhúc nhích gì. Trùng hợp là Phó Kỳ Đường cũng không định đi nhặt bóng. Anh vẫn nhớ tới chuyện lúc nãy mình đi nhặt bóng, tuy không hiểu chuyện gì nhưng các cụ mách bảo rằng tốt nhất là anh đừng có làm người tốt làm gì.
Phó Kỳ Đường nhún vai, đứng dậy phủi cát trên quần áo đi, nói: "Không ai đi thật à? Thế thôi, xem ra không chơi được tiếp nữa rồi. Ok, kết thúc nhé."
Bách Linh vội vàng nói: "Không! Không kết thúc đâu! Không có bóng thì đổi cái khác chơi, ví dụ như..." Cô bé nhìn lướt qua mọi người, nói: "Ví dụ như kính của Mắt Kính!"
"Không được! Thế thì tớ sẽ không nhìn thấy gì hết! Dùng giày của Bụng Phệ đi!"
Bụng phệ lập tức lùi lại, cảnh giác nói: "Giày của tớ thúi lắm, mấy cậu không chịu nổi đâu! Tớ vẫn thấy dùng mũ của Đô Đô là hợp lý nhất."
Đô Đô giữ mũ, hét lên: "Không được! Dùng đồng hồ của Tiểu Hổ đi!"
"Dùng cài tóc của Bách Linh cũng được." Còm Nhom đang nức nở cũng phải chêm vào một câu.
Sau đó, đứa này quay sang nhìn đứa kia và ý tưởng lớn đột nhiên gặp nhau. Giây tiếp theo, cả sáu đứa trẻ cùng quay lại nhìn chằm chằm Phó Kỳ Đường và nở ra những nụ cười kỳ lạ.
"Hay là... Dùng đầu của anh ấy đi!"
"Đúng! Đúng! Bóng của Còm Nhom bay mất rồi, đồng hồ của Tiểu Hổ thì không chơi được, Bách Linh còn có mỗi cái cài tóc, không có kính thì Mắt Kính sẽ không thấy gì, mũ của tớ mà bẩn thì mẹ tớ sẽ không tìm được tớ. Quay đi quay lại, dùng dầu của anh ấy là hợp lý nhất!"
"Với lại anh ấy đẹp trai như vậy, dùng để chơi là hết nước chấm!"
Tớ một câu, cậu một câu, dưới ánh hoàng hôn đỏ như máu, sáu cơ thể nhỏ bé dần trở nên biến dạng. Tay chân của chúng rơi rụng, rớt bịch xuống hố cát. Cổ chúng dài ngoằng ra và chỉ còn lại một lớp da trong suốt nối liền với cơ thể. Nhãn cầu lăn ra khỏi hốc mắt, chưa kịp xuống đất đã rơi một cái miệng đen ngòm, vang lên tiếng nước phụt ra. Bọn chúng tiến dần về phía của Phó Kỳ Đường.
Phó Kỳ Đường thấy vậy thì sững sờ, nhưng sâu trong lòng anh lại có chút giễu cợt: "Mỗi vậy thôi à? Chuyện nhỏ.". Hai loại phản ứng trái ngược khiến anh hoảng hốt, không khỏi lùi lại. Mới đầu, Phó Kỳ Đường còn phân được là ai đang nói nhưng càng lúc, giọng của sáu đứa nhỏ lại càng như hòa vào nhau, cuối cùng biến thành một hợp âm nửa nam nửa nữ, cùng lúc phát ra từ trong miệng của chúng.
"Đưa đầu cho chúng em!"
"Đưa đầu cho chúng em!"
"Đưa đầu cho chúng em!"
Tiếng hét xuyên thấu linh hồn. Đầu của Phó Kỳ Đường đột nhiên đau nhói như bị ai lấy đá đập vào, tầm mắt bỗng trở nên tối sầm lại. Cùng lúc đó, sáu con quỷ con kia cũng lao về phía anh.
Đột nhiên, một hồi chuông chợt vang lên. Có người đang gọi điện cho Phó Kỳ Đường. Sáu con tiểu quỷ kia đồng loạt dừng lại. Có vẻ chúng rất sợ tiếng chuông, chần chừ không bước tiếp. Tiếng chuông càng lúc càng dồn dập, âm lượng cũng tăng dần lên. Giây tiếp theo, điện thoại tự động tiếp nhận cuộc gọi.
Một giọng nữ dịu dàng nhưng có chút cáu kỉnh vang lên từ đầu bên kia điện thoại: "Đường Đường! Sao con không nhận điện thoại của mẹ? Bảo con đi mua nước tương mà gần một tiếng đồng hồ rồi còn chưa về vậy hả? Mẹ còn phải xào rau nữa đấy! Rốt cuộc là con đi đâu vậy hả? Mua nước tương về ngay! Ba con về mà biết lại mắng con cho xem. Lớn tướng rồi mà sao cứ như trẻ con thế? Về mau lên đó!"
Tút... Tút... Điện thoại đã bị cúp.
Phó Kỳ Đường bửng tỉnh, nhận ra mình đã ngã ngồi bên rìa hố cát, tay cầm điện thoại, màn hình điện thoại đã trở về hiển thị màn hình khóa, trước mắt anh thì lại chẳng có gì hết. Ánh hoàng hôn cuối cùng chiếu trên hố cát, trôi nổi, sóng sánh một cách mơ hồ.
Mình nhận cuộc gọi à? Mình vừa mới đang làm gì? Sao tự nhiên lại nhận cuộc gọi? Người gọi tới là mẹ mình. Mẹ bảo mình đi mua nước tương. Chờ đã... Hóa ra mình đang định đi mua nước tương à? Nhưng mình đang chơi trò chơi cơ mà? Chơi trốn tìm... À không! Không phải! Chơi ném khăn! Chơi cùng với mấy đứa trẻ con. Nhưng sao mình lại chơi ném khăn với trẻ con cơ chứ? Hình như còn chơi rất vui vẻ nữa. Chúng đâu rồi? Lẽ nào đã bỏ chạy lúc mình nghe điện thoại rồi à? Về ăn cơm hết rồi sao? Còn chẳng thèm chào lấy một câu nữa, trẻ con bây giờ hư thế à?
Cầm điện thoại di động lên, Phó Kỳ Đường sững sờ một lúc. Anh thấy đầu mình như đang trong một trạng thái rất ảo diệu, vô cùng hỗn loạn nhưng hình như cũng không loạn lắm. Bản thân dường như đã quên mất một chuyện rất quan trọng, và chỉ cần anh hơi nghĩ về nó thôi là nó sẽ lập tức biến mất. Thôi, đi mua nước tương về trước đã.
Phó Kỳ Đường thở dài, thả điện thoại vào trong túi quần rồi đứng lên đi tới tiệm tạp hóa.
Khu nhà này dần trở nên rõ ràng hơn trong tâm trí theo mỗi bước đi của anh. Anh nhớ ra đây là khu chung cư nhà cha mẹ mình. Bọn họ đã mua nhà ở đây năm anh học xong lớp 9 và ở đây đến khi anh tốt nghiệp đại học, sau vì vấn đề công việc nên anh đã chuyển ra ngoài sống. Và hiện tại, anh là một viên cảnh sát giao thông. Anh đã làm liên tục hai tuần liền, hôm nay được nghỉ nửa ngày nên về thăm cha mẹ. Thế mà anh vừa về, còn chưa kịp thay giày thì mẹ anh đã sai anh ra ngoài mua nước tương.
Mọi chuyện đã được liên kết lại rồi, Phó Kỳ Đường thở phào một hơi nhưng lòng vẫn mang nghi ngờ, chỉ là thoáng cái đã quên luôn.
Mua xong nước tương ở cửa hàng mini mart trong khu, Phó Kỳ Đường quay trở về nhà. Lúc đi qua khu vui chơi cho trẻ, anh lơ đãng liếc qua và thấy một con chó to trông khá hung dữ, đang nghịch một quả bóng màu trắng. Bề mặt quả bóng có vết răng chỗ sâu, chỗ nông, một số chỗ còn dính chất lỏng sẫm màu, nhưng may mắn là nó không bị vỡ. Phó Kỳ Đường liếc nhìn, con chó như cảm nhận được nên quay qua, khẽ gầm gừ, cảnh giác nhìn lại anh. Phó Kỳ Đường chưa đến mức giật đồ chơi của một con chó, công an nhân dân sao có thể làm chuyện như vậy chứ. Hơn nữa, con chó này trông rất hung dữ và không dễ đối phó nên Phó Kỳ Đường chỉ liếc nhìn nó một cái rồi quay đi, quẹt thẻ mở cửa và bước vào thang máy.
Sau khi về nhà, mẹ anh quả nhiên cằn nhằn vài câu rồi mau chóng cầm chai nước tương quay về phòng bếp. Ba anh thì đang ngồi ở ban công vừa hút thuốc, vừa nhìn xuống lầu.
Đổi giày xong, Phó Kỳ Đường nói: "Ba hút ít thuốc thôi. Lần trước đi khám người ta bảo huyết áp ba hơi cao đấy. Ba quên rồi à?
Ba anh không vui, đáp trả: "Vớ vẩn! Hút thuốc với huyết áp cao có liên quan gì đến nhau đâu? Bố mày thích thì hút!"
Phó Kỳ Đường sững sờ vì phát hiện ra hình như đúng là hai chuyện này không có liên quan gì đến nhau thật.
"Dù sao thì sức khỏe của ba không tốt, được thì cứ hút ít đi thôi."
"Biết sức khỏe ba không tốt mà còn không mau kết hôn đi à? Ngày nào cũng chỉ biết cằn nhằn ba, có giỏi thì tự cằn nhằn chính mình đi."
Vụ này đúng là không đỡ được nên Phó Kỳ Đường chỉ biết cười. May mà cơm xong đúng lúc, mẹ anh gọi anh mau tới giúp dọn cơm lên. Tôm kho, măng tây xào, cà tím xào, nấm áp chảo và một bát canh ngô nấu sườn heo, đều là những món đặc sản của nhà họ Phó, hương vị rất tuyệt vời.
Phó Kỳ Đường đang cắm đầu vào bát cơm thì đột nhiên mẹ anh lên tiếng: "Đường Đường, năm nay con ba mươi rồi đấy."
Ủa mình không phải mới hai lăm à?
Ý nghĩ này thoáng hiện lên trong đầu anh và nhanh chóng bốc hơi. Phó Kỳ Đường đáp "ừm", dừng đũa và nhìn mẹ như thể chờ đợi bà nói tiếp.
Mẹ anh hắng giọng, nói: "Chuyện là... Mấy ngày nay mẹ có thương lượng với ba con, nếu con với cậu bạn kia đã yêu đương năm năm rồi thì ba mẹ cũng chẳng cấm cản gì nữa. Lần sau dẫn người ta về ăn cơm cùng cả nhà."
Phó Kỳ Đường choáng váng toàn tập, tay cũng không cầm nổi đũa luôn rồi. Những khuôn mặt dễ thương, ưa nhìn hay xinh đẹp lần lượt lướt qua trong tâm trí anh. Anh nhớ rằng bạn gái đầu tiên của anh là một cô gái xinh đẹp thời trung học, người mà anh đã quên tên; bạn gái thứ hai của anh là một tiếp viên hàng không, quen được lúc đi bar; bạn gái thứ ba được một đồng nghiệp giới thiệu, là giáo viên tiểu học, vô cùng dễ thương nhưng lại luôn thích giảng đạo. Thế thì "cậu bạn kia" ở đâu ra?
"Cậu bạn nào? Con thích con trai bao giờ?" Phó Kỳ Đường ngạc nhiên hỏi.
Mẹ anh cũng rất ngạc nhiên: "Con lại bắt đầu thích con gái rồi à?!"
Phó Kỳ Đường: "..."
Phó Kỳ Đường đang định nói gì đó thì một khuôn mặt hiện lên trong tâm trí anh. Đó là một chàng trai trẻ với mái tóc rất ngắn, đôi mắt sâu, chiếc mũi cao và nụ cười luôn hé. Đẹp trai và sắc sảo.
Ma xui quỷ khiến, Phó Kỳ Đường nuốt lại những lời đã nói lại, cười nói: "Con đùa xíu thôi."
Mẹ anh tức tối lườm anh, bực dọc nói: "Đừng có đùa với mẹ mày! Mẹ còn tưởng con không chỉ gay mà còn bội bạc nữa đấy! Nhà họ Phó chúng ta làm gì có quân khốn nạn như vậy được chứ!"
Sau đó, mẹ anh đập bàn, nói tiếp: "Mẹ thấy không phải đợi lần sau đâu, mai luôn đi. Ngày mai con dẫn người ta về nhà, đỡ cho lại có thêm rắc rối. Sáng mai mẹ đi chợ mua vài món ngon, để ba con lấy bình rượu ra tiếp đãi người ta. À mà này! Lão Phó! Cậu bạn kia tên là gì nhỉ?"
"Sao tôi biết được!" Ba anh cũng chẳng lấy làm vui vẻ gì, nhưng vẫn cố suy nghĩ, nói: "Cung cái gì đó đó. Tôi nhớ là họ Cung. Lần trước Đường Đường nói tôi còn đang tức chết, không nhớ tên gì nữa."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]