Chương trước
Chương sau
Không biết là lần thứ bao nhiêu, một mảnh ký ức nữa lại kết thúc. Hình ảnh trước mắt Phó Kỳ Đường nhẹ nhàng rung chuyển như sóng nước, tỏa ra gợn sóng tứ phía, sau đó hoàn toàn biến mất.

Một mảnh ký ức khác lại hiện ra.

Phó Kỳ Đường thấy sau khi nhận được chút hy vọng mong manh, Cung Tử Quận lại trải qua rất nhiều phó bản, có cái dễ như thái rau thái dưa, có cái khó đến thoát chết trong gang tấc, nhưng không có ngoại lệ, hắn luôn sống sót trở về.

Cho đến một ngày, đoàn tàu dừng lại ở một ga nào đó như thường lệ. Bởi vì còn chưa tới lúc vào phó bản nên Cung Tử Quận vẫn nằm trong toa tàu của mình như bao ngày khác, lại đột nhiên nghe thấy tiếng ai đó đang nói chuyện ở bên ngoài. Mới đầu, âm thanh kia còn rất mơ hồ, nhưng càng lúc càng trở nên rõ ràng hơn.

"Đây rốt cuộc là nơi nào vậy? Trong này có ai không? Xin hỏi có ai ở đây không?"

Một giọng nữ trong trẻo run rẩy vang lên và ngay lập tức bị một giọng nói khác cắt ngang.

"Trật tự! Nghĩ về cái tên nhân viên vừa đẩy chúng ta lên tàu đi, em không gọi ra được người nào đâu."

"Nhưng mà... Sao lại vậy được chứ? Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Lúc nãy là ma à? Em sợ lắm. Chị ơi... Em muốn về nhà..." Cô gái đó ngập ngừng, rồi không kìm được mà khóc nức nở.

Có thế nào thì Cung Tử Quận cũng không thể ngồi yên tiếp được nữa. Hắn đẩy cửa đi ra, nhìn thấy hai cô gái đang lôi lôi kéo kéo nhau tới từ đầu bên kia hành lang. Có vẻ người đi phía trước đã nghe thấy tiếng động. Cô dùng một tay bảo vệ người phía sau, đồng thời dừng bước rồi đột ngột quay người lại.

"Anh là ai?" Người đó căng thẳng như một sợi dây có thể đứt bất cứ lúc nào, lên tiếng hỏi, đôi mắt nâu cảnh giác nhìn Cung Tử Quận.

Cung Tử Quận không trả lời. Trong lúc nhất thời, hắn thậm chí còn có cảm giác không chân thực rất mãnh liệt. Một nửa cơ thể hắn được ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào, một nửa bị bóng tối che phủ.

Vài phút sau, đến cả tiếng nức nở cũng lắng xuống.

Cô gái mắt nâu có vẻ hiểu lầm ý của hắn, một lúc sau mới cố gắng thể hiện ra thiện ý của mình, nói: "Thôi được, hỏi tên người ta thì phải xưng tên mình trước. Tôi tên Miêu Anh. Đây là em gái tôi, Miêu Vi."

Cô mỉm cười miễn cưỡng, mỗi cử động rất nhỏ của cơ thể đều thể hiện sự lo lắng và sợ hãi. Tuy giới thiệu vậy nhưng cô cũng không hề có ý định lộ ra một góc áo của người phía sau, ánh mắt vẫn hướng thẳng về bóng người cao lớn phía xa xa, chờ mong đối phương có thể đáp lại.

Nhưng chẳng có gì.

Miêu Anh cắn môi nói tiếp: "Tôi không biết có chuyện gì xảy ra. Tôi vốn định đưa em ấy đi học nhưng... Có vẻ bọn tôi lên nhầm tàu rồi."

"Ừ."

Trong bầu không khí gần như đông cứng, Cung Tử Quận đột nhiên thốt ra một âm tiết ngắn ngủi và kỳ lạ từ khoang mũi của mình. Sau một ngàn không trăm chín mươi lăm ngày đêm, đây là lần đầu tiên hắn lên tiếng và đáp lại một con người giống như mình.

"Tu...."

Tiếng còi dài liên tiếp từ ngoài cửa sổ bay vào, đã tròn ba năm kể từ lần cuối cùng tiếng còi vang lên.

*

[Tin tốt tới đây!]

Cung Tử Quận vừa về toa đã thấy màn hình máy tính bên trong sáng lên, những dòng chữ quen thuộc xuất hiện.

[Đồng nghiệp của tôi đã bất cẩn để xảy ra sai sót, không nghiêm trọng nhưng vừa khéo lại đỡ được cho chúng ta một gánh siêu nặng.]

[Theo như bình thường thì sau khi tạm ngừng để sửa chữa, đoàn tàu sẽ tự động tiến vào trạng thái trước khi báo lỗi, tức là anh sẽ lập tức phải vào trận chung kết, nhưng đồng nghiệp của tôi đã mắc lỗi, chắc bị vong che mắt, nhầm con tàu này với con tàu khác, tưởng tất cả hành khách ở đây đều đã chết, tàu không hoạt động để bảo trì. Mà tình cờ là anh ta đang định tung ra một lô tàu mới, và tada...]

Tuy rằng đã nghĩ ra đáp án nhưng Cung Tử Quận vẫn truy hỏi: "Tada?"

[Lịch sử của chuyến tàu này đã được ghi đè, và nó đã bước vào một chặng hành trình mới. Nhưng vì tôi vẫn ở đó và vẫn có thể kiểm soát hệ thống của đoàn tàu nên những sắp xếp của chúng ta trong chuyến tàu trước vẫn có hiệu lực. Và sẽ không ai biết được về những gì chúng ta đã làm cả!]

[Trừ anh và tôi ra, tất cả đều mới trăm phần trăm, sạch sẽ như một em bé mới sinh.]

[Bao gồm cả Phó Kỳ Đường.]

Sau khi đọc đi đọc lại dòng chữ hiển thị trên màn hình, khóe miệng Cung Tử Quận nhếch lên, khẽ gật đầu: "Quả nhiên là một tin tốt, đúng là đã đỡ được cho chúng ta một gánh rất nặng."

[Đúng á. Lúc trước tôi vẫn luôn lo là sẽ bị phát hiện, vì tuy việc chúng ta làm được che giấu rất kỹ càng nhưng vẫn không thể qua nổi nếu thật sự bị kiểm tra.]

"Bây giờ không cần lo lắng nữa rồi. Tôi không cần phải lo cậu sẽ bị phát hiện nữa, cũng không cần lo sẽ có người hủy những dữ liệu về em ấy nữa rồi." Cung Tử Quận thở phào một hơi thật dài, lơ đãng nói tiếp: "Cần phải cảm ơn đồng nghiệp của cậu cẩn thận mới được."

[Sẽ có cơ hội thôi, nếu mà anh có thể vượt qua được trận chung kết.]

Số 26 đáp.

Cung Tử Quận đột nhiên nói: "Thế tức là vượt qua được trận chung kết sẽ trở thành một tồn tại giống như cậu, nói cách khác là sẽ có địa vị giống như cậu. Vậy có nghĩa bản chất của đoàn tàu là một loại trình tự thăng cấp nào đó? Thế thì người chơi đại biểu cho cá nhân, hay là... Toàn bộ thế giới?"

[......]

Một lúc sau, chữ viết trên màn hình đổi thành màu đỏ, thể hiện là đang rất tức giận.

[Anh lại bẫy tôi!]

[Tôi sẽ không nói chuyện với anh nữa đâu! Đến khi anh nhận sai mới thôi!]

Cung Tử Quận nhún nhún vai, thản nhiên nói: "Được rồi. Tôi sai rồi. Tôi chỉ đoán vậy thôi. Tôi đoán không đúng thì sao cậu phải giận thế chứ?"

......

Phó Kỳ Đường đứng ngoài khung cảnh cũng không khỏi bật cười. Cùng với vô vàn ký ức tràn về, anh càng lúc càng cảm thấy Cung Tử Quận thế này thực quen thuộc, lại rất đáng yêu, không hổ là do mình dạy dỗ.

Anh lại xem tiếp.

Sau khi bắt đầu hành trình mới, ga nào cũng có người mới lên tàu. Miêu Anh hốt hoảng, luống cuống ngày nào cũng nhanh chóng trưởng thành, trở nên dũng cảm và quyết đoán. Hơn nữa từ lúc đó, cô đã lộ ra phong thái lãnh đạo rõ ràng, luôn vô thức quan tâm, chăm sóc mỗi người mới lên tàu.

Em gái Miêu Vi của cô thì lại không thích nghi được với cuộc sống trên tàu. Mới đầu còn miễn cưỡng an toàn với đủ loại đạo cụ Miêu Anh cho, nhưng càng lúc phó bản càng khó, cũng không thể lần nào cô ta cũng được vào chung team với Miêu Anh, nên chẳng mấy chốc đã chết trong một phó bản nào đó.

Miêu Vi đã từng rất thành tâm tỏ tình với Cung Tử Quận, nói hắn nghe về tình cảm của một thiếu nữ ngây thơ. Nhưng Cung Tử Quận chẳng thèm liếc mắt nhìn, thế nên cô ta đã mắng chửi hắn vô cùng thậm tệ, nguyền rủa hắn vĩnh viễn không có được tình yêu, không được người mình thích đáp lại. Cung Tử Quận thì chẳng nói gì mà chỉ nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh lùng. Đến cuối lúc bị quỷ bắt được và bị kéo vào hang động âm u, đáng sợ, cô ta khóc lóc, gào thét cầu xin Cung Tử Quận cứu mình, nhưng cuối cùng cô ta vẫn chết.

Về sau lại có thêm rất nhiều người mới lên tàu, người mới chết đi, người mới trưởng thành qua từng phó bản kinh dị, khủng bố, dần dần trở thành người cũ.

Phó Kỳ Đường nhìn thấy Tống Dục và Quý Đào. Lúc lên tàu, Tống Dục còn đang xách vali, bên trong là những tài liệu cần thiết để ra hầu tòa. Quý Đào thì thích xem các loại tiểu thuyết và phim kinh dị sau mỗi lần trở về tàu, hoa mỹ gọi nó là tích lũy kinh nghiệm và rèn luyện tính can đảm.

Rồi Tạ Nhất Minh xuất hiện.

Gã lên tàu một mình. Tạ Nhất Minh run như cầy sấy bước vào toa số 0. Gã không hiểu vừa có chuyện gì xảy ra, càng không hiểu những người trước mắt là ma hay người.

Trong lúc ồn ào, Tạ Nhất Minh nghe thấy có người yêu cầu mình giới thiệu bản thân, bèn đè nén sự nôn nóng và sợ hãi lại, cố nở một nụ cười nịnh nọt, nuốt nước bọt nói: "Tên tôi là Tạ Nhất Minh, nghĩa là bom tấn."

Bộp!

Cung Tử Quận đang ngồi một góc sững người, cuốn sách đang đọc dở trên tay hắn rơi xuống đất.

Không khí chung quanh bỗng trở nên đông cứng.

Cung Tử Quận cúi xuống nhặt cuốn sách lên, phủi bụi. Hắn liếc nhìn Tạ Nhất Minh một cái, tuy lòng đang dậy sóng nhưng vẻ mặt hắn lại vô cùng bình tĩnh, nói: "Cũng khá là bom tấn đấy."

Ta Nhất Minh không hiểu ý hắn, chỉ bất giác cảm thấy hơi không phục. Trong con người gã nảy sinh một sự phản kháng tự nhiên, bao hàm nỗi sợ hãi bản năng trước cường giả và một cảm giác khó tả, như thể một vở kịch hay sắp bắt đầu và gã chỉ là một đoạn mở đầu. Gã vô cùng khó chịu, tuy ngoài mặt thì tươi cười nhưng hạt giống thù hận đã ươm mầm trong lòng gã.

Rồi lại rất lâu sau, vào một đêm bình thường như bao đêm, đúng ba giờ khuya, một anh chàng trẻ tuổi, đẹp trai, luôn nở nụ cười trên môi bước lên tàu.

Anh và hai người mới khác cùng đi vào toa số 0, nhìn lướt quanh mọi người hoặc đứng hoặc ngồi, rồi cười giới thiệu: "Chào mọi người. Tôi là Phó Kỳ Đường. Vừa mới tới, mong được mọi người giúp đỡ."

*

"Hế lô, Phó Kỳ Đường."

Phó Kỳ Đường choàng tỉnh, không biết mình đã ngủ gật từ lúc nào.

Nhìn xung quanh, anh phát hiện mình vẫn đang ở trong một môi trường hỗn loạn và hư ảo, nhưng những mảnh vỡ đầy màu sắc bay trên không trung trước đó đã biến mất. Ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, trên mặt Phó Kỳ Đường lộ vẻ kinh ngạc vì nhìn thấy được gương mặt quen thuộc lơ lửng trong không trung cách anh không xa, tựa như được chiếu ra. Đó là khuôn mặt của chính anh, một Phó Kỳ Đường khác.

"Giật mình à? Nhưng chắc không sao đâu nhỉ, tôi vẫn hiểu bản thân lắm."

Bóng người mờ ảo kìa bật cười, hơi nhướng mày, đôi mắt cong cong giống hệt như Phó Kỳ Đường.

"Anh là mảnh vỡ nào?"

Hơi ngẫm nghĩ một lát là Phó Kỳ Đường đã hiểu được tình huống hiện tại. Bóng người trước mắt hiển nhiên cũng là một mảnh vỡ ký ức nhưng đặc biệt hơn những cái khác. Đây là mảnh vỡ anh đã lợi dụng một phương pháp nào đó để chủ động tách ra nên vẫn có thể giữ được một chút ý thức mỏng manh.

"Mảnh đầu tiên, cũng là mảnh cuối cùng. Tình hình có hơi phức tạp mà tôi thì không duy trì được lâu, nên nói ngắn gọn nhé. Ừm... Để cho tiện thì tôi sẽ tổng hợp hai chúng ta lại luôn nhé, tức Phó Kỳ Đường hoàn chỉnh sẽ là "chúng ta". Được không?"

Phó Kỳ Đường cứ thấy kỳ kỳ, hơi bất đắc dĩ nhưng cũng không tìm được lý do phản đối nên chỉ đành gật đầu đồng ý.

"Ừ."

"Thế tôi bắt đầu nhé. Trước khi chết, chúng ta đã trải qua tổng cộng ba mươi sáu phó bản, mãi đến nửa sau chúng ta mới lờ mờ nhận ra bản chất của đoàn tàu. Nhưng lúc đó thực lực của chúng ta không đủ, còn cách trận chung kết một chút nên không thể không sắp xếp vài chuyện để trì hoãn trận chung kết lại."

"Ví dụ như để Con mắt của sự thật lại?" Phó Kỳ Đường hỏi.

Bóng người gật đầu, đáp: "Không sai. Bây giờ chắc anh đã biết điều kiện để mở trận chung kết ra rồi. "Con mắt của sự thật" có thể nhìn thấu hư ảo, "Khởi điểm của vũ trụ" có thể khống chế thời gian và "Hình bóng sinh mệnh" đại diện cho chúng sinh, được người chơi thu hoạch và đem về tàu, sau đó đoàn tàu sẽ tự động kích hoạt chương trình tiếp theo. Và còn một điều nữa, đó là một trong những người chơi sống sót phải nhận ra bản chất của đoàn tàu."

"Bản chất của đoàn tàu là gì?"

"Chuyện này chắc anh cũng đoán được rồi, lát nói sau."

Bóng người xua tay rồi tiếp tục nói theo tiết tấu của mình.

"Lúc đó chúng ta đã lấy được Con mắt của sự thật, Khởi điểm của vũ trụ thì ở trong tay của Cung Tử Quận, cộng thêm việc chúng ta đã lờ mờ biết được bản chất của đoàn tàu nên đoàn tàu bắt đầu khởi động một chương trình cố định. Cụ thể là nó đã tạm thời bị đóng cửa, không có thêm người chơi mới nào, số lượng đội giảm dần, độ khó của phó bản tăng và số người chết cũng tăng, hết thảy đều cho thấy đoàn tàu đang tăng tốc chạy về đích. Nếu không có gì bất ngờ thì người chơi sẽ vào một phó bản có chứa Hình bóng sinh mệnh sớm thôi, trải qua một trận chiến đẫm máu rồi cầm ba đạo cụ đặc biệt này bước vào trận chung kết. Nhưng chúng ta chưa chuẩn bị tốt và đoán ra được rằng khả năng chết là rất cao nên chỉ có thể trì hoãn quá trình này bằng cách giảm bớt lượng đạo cụ đặc biệt trong tay mình lại."

Nghe tới đây, lông mày Phó Kỳ Đường nhướng lên, giảm bớt lượng đạo cụ đặc biệt trong tay mình lại? Chuyện này nói thì dễ chứ để đưa ra được quyết định như vậy trong tình hình lúc đó, "chúng ta" đã phải rất quyết đoán. Không hổ là mình.

Bóng người bật cười như đang hiểu Phó Kỳ Đường nghĩ gì, cũng tự hào gật đầu và nói tiếp: "Giờ nói tiếp về phó bản hiện tại. Chúng ta đã dùng Hạt giống vũ trụ để tạo nên phó bản này rồi vào để giải quyết cốt truyện chính. Giải quyết boss xong thì giấu Con mắt của sự thật ở lại đây rồi chúng ta quyết định bóc tách phần ký ức về bản chất của đoàn tàu ra, vậy là loại bỏ được hai điều kiện, gia tăng mức độ trì hoãn việc mở trận chung kết ra. Chuyện này không khó vì chúng ta vẫn còn một đạo cụ đặc biệt khác, cũng rất có ích. Vấn đề duy nhất là điều kiện để sử dụng nó rất khắc nghiệt, đó là chỉ có lúc sắp chết mới được dùng."

Phó Kỳ Đường nhớ tới câu chuyện tổ tiên sát thần của Lưu Văn Hiên, bèn hiểu ra và nói: "Tức là chúng ta cố ý "bị giết"? Khó trách lại bị hai NPC xử dễ dàng vậy."

"Dĩ nhiên rồi. Nhưng mà đúng là Lưu Ất và Lưu Giáp đã nổi lòng tham, chúng ta chỉ dẫn dắt cảm xúc của bọn họ thôi."

Phó Kỳ Đường gật đầu tỏ ý đã hiểu, lại không nhịn được hỏi: "Thế là anh em nhà đó tên Lưu Ất, Lưu Giáp à?"

"Chắc thế. Tôi quên rồi. Phải đặt tên cho tất cả mọi người trong nguyên một phó bản đúng là khó quá chừng. Chúng ta ba người, một thể, lẽ nào anh có thiên phú đặt tên à?" Bóng người bất đắc dĩ nói.

Phó Kỳ Đường sững sờ, cảm thông sâu sắc.

"Kể cũng đúng. Anh tiếp đi."

"Tóm lại là chúng ta đã tạo ra một tình cảnh bản thân bị giết, nhưng thực tế là không bao lâu đã tỉnh lại, bóc tách một phần ký ức, chính là tôi, để lại đây cùng Con mắt của sự thật, sau đó trở về tàu. Chuyện sau này thì tôi không biết, tôi ngủ say cho tới khi nãy cảm nhận được Khởi điểm của vũ trụ thì mới tỉnh."

Phó Kỳ Đường trầm ngâm: "Nhưng tôi được biết là sau khi chúng ta "chết", Lưu Giáp... Thôi coi như là Lưu Giáp đi, đã lấy được thẻ bài từ "xác chết" của chúng ta mà, đây chắc hẳn là hình thức theo bối cảnh thời đại của vé tàu. Sau đó ông ta còn biến thành ngoại hình giống chúng ta, chạy lên đoàn tàu ngụy trang thành thuyền tiên rồi biến mất từ đó mà."

Bóng người lắc đầu nói: "Ông ta có lên tàu hay không, sau khi lên tàu thế nào thì tôi không biết. Dù sao tôi cũng chỉ là một mảnh ký ức được bóc tách ra mà thôi. Nhưng thứ Lưu Ất đã cầm chắc chắn không phải vé tàu của chúng ta, vì thực tế là chúng ta có hai tấm vé tàu. Một tấm là của bản thân, tấm khác là của Thẩm Minh Hâm."

"Thẩm Minh Hâm?!" Phó Kỳ Đường kinh ngạc thốt lên.

Bóng người giải thích: "Đúng á. Thẩm Minh Hâm đã chết từ phó bản trước đó rồi. Trước khi chết, anh ta đưa vé tàu của mình cho chúng ta, bảo là lưu niệm. Chuyện này Cung Tử Quận không biết. Anh cũng chú ý chút, sau này đừng lỡ miệng đó."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.