Chương trước
Chương sau
Thôn Đào Nguyên.

Phó Kỳ Đường lách người tránh một chiếc xúc tu màu đen đang bay tới, quay lại giơ súng lên bắn. Đường cong từ bả vai đến khuỷu tay lưu loát và uyển chuyển, cánh tay vững vàng không chút run rẩy. Viên đạn xé gió lao đến, nháy mắt đã phá nát lưng con quỷ. Sau đó là phát thứ hai, thứ ba, lần nào viên đạn cũng găm vào lưng con quỷ một cách chuẩn xác. Dọc sống lưng nó, những hình thù khắc ở vỏ đạn được kích hoạt và lập tức phát huy tác dụng. Mới đầu chỉ là một tia sáng màu lam yếu ớt, chập chờn như một làn hơi thở nhưng lát sau, những nơi khác cũng lần lượt sáng lên. Một giây sau, một tấm lưới ánh sáng màu lam tinh tế từ trong cơ thể con quỷ tỏa ra. Con quỷ vốn đang muốn nhào vào Phó Kỳ Đường lại đột ngột bất động, như đang thắc mắc tấm lưới ánh sáng trước mặt là gì. Trước khi kịp nhận ra, toàn bộ cơ thể con quỷ đã biến thành vô vàn ô vuông đều nhau rồi rớt xuống rào rào.

"Gừ... Gừ!" Cho đến tận một khắc trước khi rơi đầu, con quỷ vẫn gầm lên mấy tiếng khàn khàn.

Ngọn gió âm u quét quanh mặt đất tức khắc lắng xuống.

Phó Kỳ Đường bình tĩnh cất súng đi, xoay xoay bên cổ tay hơi nhức mỏi, thầm nghĩ, Glock 17, không hổ là you! Mặc dù đã được đoàn tàu cải tiến, giảm bớt rất nhiều lực giật vốn có nhưng cảm giác chấn động do bắn liên tục vẫn khiến cho người ta hơi khó chịu.

"Tôi xong rồi. Có cần đếm ngược cho anh không?" Phó Kỳ Đường nói, liếc về phía bên kia.

Anh vừa nói xong thì ánh sáng bạc cuối cùng cũng hạ xuống. Con quỷ có khối u ở lưng bị chém ngang người, vô số con giun màu đen ào ra từ vết chém, quấn lấy và ăn thịt lẫn nhau, gấp gáp chạy về phía máu thịt gần chúng nhất. Chúng cắn nuốt, đồng hóa, sinh sản, cho đến khi hòa làm một.

"Ầy... Cái này..." Lông mày Phó Kỳ Đường giật mấy hồi, lùi lại nửa bước theo phản xạ.

Bỗng anh nhìn thấy khóe mắt Cung Tử Quận lộ ra nét tươi cười thì ngượng ngùng vuốt mũi, nói: "Không phải tôi sợ, chỉ là thấy hơi tởm thôi. Anh bảo coi, sao mấy con quỷ này lại không thể trông bình thường được chút chứ?"

Mấy con dao cắt bơ đồng loạt bay ra, đóng đinh con quỷ vẫn còn đang giãy dụa tại chỗ. Cung Tử Quận tiện tay lấy một tờ báo nhăn nhúm từ trong túi áo ra, ném đi. Tờ báo mở tung, vừa khéo rơi xuống đất và che đi con quỷ cũng như đám giun bọ.

Cung Tử Quận hất cằm ra hiệu, cười nói: "Mượn tí lửa nào."

"Ok!" Phó Kỳ Đường cũng cười, lại giơ súng lên.

Viên đạn bắn thẳng vào con quỷ vẫn đang co giật, tia lửa bén vào tờ báo, phút chốc cháy lan cả đám cỏ.

Đi được mấy mét, Phó Kỳ Đường không nhịn được mà ngoái lại, lòng vẫn đang suy nghĩ về mấy con dao cắt bơ mà Cung Tử Quân vừa ném ra, không khỏi nói: "Không cần dao nữa à? Có cái này tôi nghĩ lâu lắm rồi..."

"Vật phẩm tiêu hao nên không cần lấy lại. Lần nào về tôi cũng bổ sung." Cung Tử Quận biết anh định hỏi gì nên trả lời luôn.

"Vậy anh thường chuẩn bị bao nhiêu?"

"Chẳng đếm bao giờ. Chắc tầm bốn, năm chục cái."

Phó Kỳ Đường hô lên, liếc trên, liếc dưới đánh giá Cung Tử Quận, nói đùa: "Được đấy! Hóa ra đại lý dao cắt bơ đang ở bên cạnh tôi. Quả đúng là anh, Sói Dao Cắt Bơ!"

Cung Tử Quận liếc nhìn anh, ánh mắt có vài phần đùa giỡn, nói: "Muốn tôi phết mứt cho thì cứ nói thẳng ra."

Phó Kỳ Đường lập tức nhớ đến kinh nghiệm ngọt đến tiểu đường nhưng không hề lãng mạn lúc trước, vội vàng hắng giọng, nói: "Dọc đường chúng ta cũng đã giết đến bảy, tám con quỷ. Như này xem ra quả thật tất cả dân làng đều biến thành quỷ rồi."

Cung Tử Quận gật đầu đồng tình.

"Do ông Giang chết nên cả thôn từ lương thiện biến hết thành độc ác, giờ những ác nhân lại biến thành ác quỷ. Còn chưa được nổi nửa ngày nữa, cũng quá là nhanh rồi." Phó Kỳ Đường thở dài.

Lúc hai người tới gần nhà thờ Tổ, từng đợt gió đen từ dưới đất thổi lên, không chỉ mang theo bụi bặm, lạnh lẽo mà còn thổi vào tai họ một âm thanh nhỏ nhưng thót tim cách đó không xa.

"Cạch cạch... Cạch cạch..."

Âm thành dồn dập như thể được tạo ra bởi hàng chục bánh răng đồng thời quay và va chạm vào nhau, kèm theo đó là tiếng nuốt liên tiếp, cứ như một đám ác quỷ đang thưởng thức mỹ vị.

Nghiêng đầu về phía phát ra âm thanh, Phó Kỳ Đường nháy mắt với Cung Tử Quận. Hắn khẽ gật đầu, hai người lần lượt tiến sâu hơn vào trong bụi cỏ.

Đúng lúc đó lại có một cơn gió lạnh thổi tới khiến lá cỏ xám xịt lay động, lộ ra một bóng quỷ đáng sợ. Cách họ không xa, một con quỷ với thân hình đầy vết nứt và lốm đốm màu trắng xám đang nhoài người như một con nhện. Đầu nó cực nhỏ, tứ chi và thân thể khô héo, gầy gò. Dường như toàn bộ năng lượng của nó đều tập trung ở giữa thắt lưng và bụng vì cái bụng của nó phình to đến mức không thể tưởng tượng nổi. Nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau, con quỷ thoáng dừng động tác lại, ngoái đầu một trăm tám mươi độ ra sau, nheo mắt nhìn Phó Kỳ Đường và Cung Tử Quận.

[18:Holy shiet! Khuôn mặt này... Đây là Chu Lệ mà?!]

[01:Lúc trước tôi có chọn quan sát bên góc nhìn của Chu Lệ. Giây trước vừa giết nhóc Hướng Viên thì giây sau ác niệm trong cơ thể gã đã chui ra, xong... Như mọi người đang thấy đấy.]

[45:Ồ... Thế có nghĩa là Chu Lệ không hề sống hai mặt ha. Chậc... Chậc... Tôi nói chứ lúc làm người thì Chu Lệ trông vẫn còn ra hình chứ làm quỷ đúng là...]

[23:Ngại quá, tôi đi ói phát.]

"Anh giết nhóc Hướng Viễn rồi?" Phó Kỳ Đường nhìn đạn bình luận, chậm rãi hỏi.

Con quỷ chẳng hiểu anh nói gì nhưng lại nhạy bén cảm nhận được mùi hương trên người người đàn ông này rất thơm.

"Ực..." Nó thậm chí còn nuốt nước miếng.

Đúng vào thời khắc này, Phó Kỳ Đường phát hiện ra các vết nứt trên toàn thân con quỷ, từ trên xuống dưới, đều đang động đậy. Anh bỗng nghĩ tới tiếng ăn uống nhồm nhoàm mà mình vừa nghe thấy...

"Ăn..."

Con quỷ phát ra một âm tiết mơ hồ. Thân thể nó vặn vẹo, mấy vết nứt toạc ra. Đó thế mà lại là mấy cái mồm đầy răng nhọn.

"Này đúng là hơi xấu rồi..." Phó Kỳ Đường lẩm bẩm.

Cung Tử Quận cũng hiếm khi có thành kiến với ngoại hình của quỷ mà phát biểu ngắn gọn: "Đồng ý."

"Thức ăn... Muốn ăn..."

Nước miếng nhớp nháp chảy ra từ mấy cái mồm trên người con quỷ, rớt xuống đất. Chân tay nó đong đưa, mùi hôi tanh, khó chịu xộc lên. Khi nó di chuyển, vài mảnh thi thể dính đầy máu ở dưới thân nó lộ ra. Nửa cái bắp chuối, bàn tay chỉ còn một ngón, rồi một chiếc xương đòn vẫn còn in dấu răng,..., lượng xương, thịt chất thành đống lớn trông vừa đáng sợ, vừa buồn nôn. Hóa ra vừa rồi nó cứ cắm cúi, cặm cụi ở chỗ này không phải đang ẩn núp mà là đang dùng từng cái mồm trên người lia lịa ăn.

Cung Tử Quận thấy trong đống đó có một phần thi thể vương chút vải vụn, nhìn mấy hoa văn thì có thể nhận ra là quần áo của Chu Lệ.

"Ố... Tự ăn chính mình, hay đấy!" Hắn cười lạnh, rồi đổi thành giọng nghiêm túc, nói với Phó Kỳ Đường: "Cậu cách chỗ này ra chút, đừng làm bẩn quần áo."

"Anh có được không vậy?" Phó Kỳ Đường nhướng mày, nửa đùa nửa thật hỏi. Anh hơi lo lắng về tình trạng của Cung Tử Quận.

Cung Tử Quận nhìn anh chằm chằm, không trả lời mà hỏi lại: "Cậu nói xem?"

"Rồi... Tôi biết rồi. Đàn ông thì không được nói không được. Vậy anh phải cẩn thận, đừng có để bị nó cắn. Tôi đoán là trên tàu cũng chẳng có vaccine đâu." Phó Kỳ Đường gật đầu, lui về sau vài bước cho Cung Tử Quận có không gian.

Sau đó, anh lại cười, nói tiếp: "Tất nhiên là cũng không được cắn nó đâu đấy." ( =)))))))))))) )

Cung Tử Quận: "..."

Trong lúc Cung Tử Quận đang dần Chu Lệ trong hình hài quỷ thì Phó Kỳ Đường đi vòng quanh chỗ đó, không bao lâu đã tìm thấy thi thể của nhóc Hướng Viễn. Cậu nhóc vẫn còn mặc chiếc áo phông in hình cá sấu hôm qua, thân thể nho nhỏ cuộn tròn như đang thấy lạnh, một con dao rọc giấy nhuốm máu cắm trên cổ mảnh khảnh của cậu bé.

Phó Kỳ Đường dừng bước chân, ánh mắt hơi tối lại. Từ lúc gặp bác gái mặt tròn biến thành quỷ ở chỗ phiến đá, anh đã đoán ra nhóc Hướng Viễn gặp chuyện. Chỉ là lúc đó anh cho rằng nhóc Hướng Viễn chết trong tay những dân làng khác, không ngờ kẻ giết người lại là Chu Lệ.

Hiện giờ từ kết quả suy ra, không khó để đoán được tại sao Chu Lệ lại ra tay. Đại khái là gã đã cho rằng chỉ cần giết nhóc Hướng Viễn, phá hủy "chốt cân bằng" thiện - ác cuối cùng là người dân trong thôn Đào Nguyên có thể khôi phục lại bình thường. Nếu không ổn, chỉ cần giết hết dân làng thì bất luận là thiện hay ác gì cũng chẳng còn vật chứa mà tan biến, từ đó thì phó bản cũng sẽ kết thúc. Nhưng trớ trêu thay, trong hoàn cảnh thiện, ác đã hoàn toàn hỗn loạn, ác giả ác báo, Chu Lệ đã không thể áp chế nổi ác niệm mà bị phản lại, cuối cùng biến thành một con quỷ thế kia cũng coi như là phải nếm quả báo.

Chỉ là nhóc Hướng Viễn...

Ánh mắt của Phó Kỳ Đường hướng tới thân thể nhỏ bé kia. Sau bao nhiêu chuyện cùng một lượng mạnh mối lớn, bây giờ anh gần như đã có thể khẳng định rằng nhóc Hướng Viễn hẳn chính là chiếc đạo cụ mà năm xưa được cất giữ trong thôn biến thành.

Mới đầu anh cũng vẫn hơi nghi ngờ nhưng sau đó thì Phó Kỳ Đường cũng hiểu được, cái gọi là đạo cụ cũng không nhất thiết phải là đồ vật. Khẩu súng của anh là đạo cụ, khẩu RPG của Lâm Phưởng là đạo cụ nhưng Học Sinh Giỏi của Cung Tử Quận và Tống Minh Không của Tống Dục cũng là đạo cụ, và nhóc Hướng Viễn hiển nhiên cũng thế.

Sau đoạn kết của câu chuyện xưa mà Lưu Văn Hiên đã kể, nhóc Hướng Viễn được để lại mới đầu cũng làm theo chỉ thị của người chơi vô danh kia, nỗ lực bảo vệ thôn làng nhưng thời gian trôi qua, nó dần trở nên bất lực. Cộng thêm việc người đời sau trong dòng họ của Lưu Văn Hiên cứ luôn nghĩ cách để tìm được nó nên để bảo vệ bản thân, có thể là đã suy tính kỹ càng, cũng có thể là chọn bừa chọn bãi mà nó đã chọn ông Giang làm "bình phong" của mình, yểm trợ cho nó cũng như cùng nó san sẻ chút áp lực công việc. Còn bản thân nó thì đường đường chính chính xuất hiện trước mặt mọi người. Đây cũng là lý do mà khi cha mẹ của "nhóc Hướng Viễn" cũng giống như bao dân làng khác, vừa sinh hạ đã đưa cậu nhóc tới nhà thờ Tổ "đăng ký" nhưng cậu ta lại không hề ngoan đạo. Tuy "nhóc Hướng Viễn" chịu trách nhiệm điều tiết và cân bằng thiện - ác nhưng bản thân nó vốn không quan tâm đến thiện và ác nên cặp cha mẹ bị nó chọn dùng làm vỏ bọc ngày ngày tiếp xúc với nó cũng chịu ảnh hưởng ít nhiều.

Vì thế, cũng giống Học Sinh Giỏi phó bản trước, thủ đoạn bình thường thì không thể giết chết "nhóc Hướng Viễn" được. Thân xác này chỉ là vỏ bọc để lừa gạt mọi người. Vậy nên dù con quỷ chui ra từ trong người Chu Lệ có quay lại tự cắn bản thân thì cũng không hề động tới thi thể của nhóc Hướng Viễn. Chỉ là nhìn khối thi thể trước mắt, Phó Kỳ Đường nhất thời cũng không biết phải làm thế nào.

"Dậy đi. "Anh ngồi xổm xuống, thử gọi nhóc Hướng Viễn một tiếng.

Không có phản hồi.

"Anh biết em nghe thấy. Dậy mau lên, đừng có mà hư." Phó Kỳ Đường lại nói.

Một lúc sau mà vẫn chẳng có động tĩnh gì, thế là Phó Kỳ Đường đó giờ không để ý trẻ con dứt khoát đứng dậy định bỏ đi. Nhưng anh vừa quay đi thì nhóc Hướng Viễn đang cuộn tròn dưới đất bỗng bật dậy, lao vào lòng Phó Kỳ Đường như một quả lựu đạn bé con, dụi đầu mình vào eo anh.

"Anh lại định bỏ đi! Lại định bỏ em lại! Anh đáng ghét! Anh đi đi! Anh đi đi! Dù sao thì em có khóc lóc cầu xin anh cũng vô dụng, anh vẫn sẽ bỏ em lại! Anh là đồ đáng ghét!" Nhóc Hướng Viễn giận dỗi nói, thậm chí còn không thèm rút con dao rọc giấy trên cổ ra, vẻ mặt vừa sợ hãi vừa có chút vui mừng kỳ lạ.

Thấy cậu nhóc như vậy, Phó Kỳ Đường ngơ ngác đặt một tay lên đầu nó đẩy ra, để dù nó có muốn đánh mình thì cũng không với tới.

"Có gì nói nấy! Em lừa anh trước mà! Với lại sáng nay lúc anh đi em cũng đâu có khóc lóc cầu xin gì anh!"

"Ai nói lúc sáng chứ?! Anh vất em ở nơi này hai trăm năm mãi mới trở lại, không những có trà xanh, trà lài mà còn quên cả em. Thế mà lại không cho em giận dỗi à?!" Nhóc Hướng Viễn tức ơi là tức, cuối cùng òa khóc nức nở.

"Tên khốn Phó Kỳ Đường! Anh không phải con người! Anh đi đi! Em với anh chính thức chia tay!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.