Chương trước
Chương sau
Edit: Thư

Beta: Lăng

Gia tộc Thần Hoàng là một trong những gia tộc lớn ở thành Thánh, còn lâu đời hơn cả gia tộc Duy Tạp Tư của Lai Địch, nhân tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp, tỉ lệ hậu duệ thức tỉnh dị năng rất cao, gene di truyền ưu tú, là đối tượng mà vô số nhà quyền quý muốn thông gia, có địa vị và lực ảnh hưởng cực lớn ở thành Thánh.

Mà Khải lại vừa khéo xuất thân từ một gia tộc hiển hách như vậy, hơn nữa lại còn là con trai nhỏ dòng chính của chủ gia tộc Thần Hoàng, là chính thống trong chính thống. Khi vừa sinh ra, cậu cũng không khác mấy những đứa trẻ sơ sinh khác là bao, cũng biết khóc biết cười, lại càng thông minh hơn người anh cả lớn hơn cậu 4 tuổi được coi là thiên tài – Thần Hoàng Doãn. Năm 2 tuổi, cậu đã thức tỉnh dị năng. Là nhà tiên tri hiếm có trong gia tộc và trên cả tinh cầu, Khải càng được cha mẹ coi trọng và sủng ái bội phần.

Cấp bậc dị năng của Khải cực cao, nhưng thuộc tính không rõ. Cậu cũng chưa từng kích phát dị năng lần nào, ngày thường giống như người không có dị năng vậy. Vì thế, cha mẹ Khải sắp xếp rất nhiều khoá huấn luyện khác nhau cho Khải, hi vọng có thể nghiên cứu ra thuộc tính dị năng của cậu, lại mãi vẫn không thu hoạch được gì.

Không chỉ vậy, theo thời gian dần qua, Khải từ từ mất đi sức sống mà một đứa trẻ nên có, trở nên im lặng và hờ hững, bất luận cha mẹ có quan tâm chăm sóc ra sao, đều không thể nhận được hồi đáp. Ánh mắt cậu nhìn người thân của mình như nhìn người xa lạ, không hề dao động.

Dần dà, mọi người bắt đầu xa lánh cậu, ngay cả cha mẹ cậu cũng không biết nên chung đụng với cậu ra sao, bình thường trừ kiểm tra dị năng định kỳ ra, cũng không nói gì thêm với với nhau. Mà hình như cậu cũng chẳng để ý, cứ ăn – mặc – ở – đi như thế, sống trong nhà như một u linh, ngăn cách với mọi người.

Vốn nên là nhà tiên tri được chú ý vạn phần, lại bởi tính cách lạnh lùng mà cậu mất đi cảm giác tồn tại. So sánh với cậu, anh trai cậu vừa sáng sủa, lại thông minh khéo léo, còn nhỏ đã ẩn hiện phong phạm của bậc đại tướng. Tuy kích phát dị năng chậm hơn Khải hai năm, nhưng cấp bậc dị năng lại không hề kém hơn chút nào, còn là lửa máu cực có sức công kích.

Vào năm 10 tuổi, Thần Hoàng Doãn được nội bộ gia tộc quyết định làm người thừa kế, tham dự các khóa huấn luyện cường hóa.

Nhưng mà, một bi kịch lại đột ngột xảy ra không lâu sau đó.

Ngày đó, vợ chồng Thần Hoàng Độ ra ngoài tham gia hội nghị, hai anh em vẫn ở nhà như thường.

"Khải, hôm qua anh học được một kĩ xảo mới, em muốn xem không?" Thần Hoàng Doãn hào hứng dào dạt chạy đến trước mặt Khải khoe.

Khải lẳng lặng nhìn anh trai, một lúc lâu sau mới nói: "Lửa máu là dị năng nguy hiểm, năng lượng của anh không ổn định, dưới tình huống không có thầy giáo hộ vệ, tốt nhất là không nên tùy tiện sử dụng."

Thần Hoàng Doãn khoát tay, không thèm để ý nói: "Không sao, anh đã luyện tập thành thạo lắm rồi."

"Vậy kêu hộ vệ bóng đến, mở phòng hộ ra cho anh đi."

"Khải, em phiền quá!" Thần Hoàng Doãn bất mãn nói, "Em nói như vậy là khinh thường anh sao?"

Khải không nói nữa.

Lúc này Thần Hoàng Doãn mới cười nói: "Em xem kỹ nhé!"

Vừa nói, cậu vừa nâng tay phải lên lướt trên không trung, từ ngón tay lập tức bay ra một vòng lửa cháy màu đỏ đẹp mắt.

"Sao? Đẹp không?" Thần Hoàng Doãn càng nghịch càng thích, biến lửa thành nhiều hình dạng khác nhau.

"Được rồi, em thấy rồi, anh thu về đi." Trong đôi mắt sâu sắc của Khải là ảnh ngược của ánh lửa lúc sáng lúc tối.

Thần Hoàng Doãn lại như không nghe thấy, vẫn còn nghịch rất vui vẻ. Ai ngờ vừa không kiểm soát được một cái, không cẩn thận đốt phải một con sủng vật nhỏ trong sân. Nháy mắt, con sủng vật nhỏ kia bị đốt chỉ còn da và xương trong tiếng kêu rên của chính nó. Lửa máu lấy máu làm nhiên liệu, một khi tiếp xúc đến máu tươi, máu tươi và nội tạng đều sẽ bị thiêu trụi.

Thần Hoàng Doãn thấy thế hoảng hốt, năng lượng lập tức hỗn loạn, lửa đỏ bừng bừng bao bọc cậu. Vốn nó không đốt được cậu, nhưng trong cơn hoảng loạn, cậu đã quên cách khống chế năng lượng như thế nào, dị năng bạo động, phá cơ thể xông ra, mang theo từng sợi máu.

15 giây, 15 giây sau, cậu sẽ chết.

Khải tránh ra vài mét, giữa tiếng kêu thê thảm của Thần Hoàng Doãn, mở máy truyền tin ra, thản nhiên nói: "Cha, Doãn sắp chết."

Cùng lúc đó, hộ vệ nghe thấy động tĩnh chạy vội tới, chờ họ đến nơi, Doãn đã bị năng lượng phá thể mà chết…

"Khải, vì sao con không cứu anh con chứ?" Mẹ nhìn tử trạng thê thảm của đứa con cả, khóc lóc không dứt, nghẹn ngào chỉ trích Khải vẫn mặt không biểu tình.

Mọi người xung quanh cũng bắt đầu dùng ánh mắt lạnh băng xa cách nhìn cậu.

Qua máy giám thị, họ thấy rõ ràng, ngay khi Thần Hoàng Doãn gặp chuyện ngoài ý muốn, Khải chỉ thờ ơ đứng một bên, không có bất cứ hành động cứu người hoặc gọi người nào, ngược lại trực tiếp dùng máy truyền tin, lạnh lùng thông báo cho cha mình, Doãn sắp chết.

Đây là một đứa nhỏ máu lạnh đến nhường nào? Nó trơ mắt nhìn anh trai giãy giụa chết trong đau đớn, vậy mà lại vẫn mặt không đổi sắc.

Chẳng lẽ nó vốn rất ngóng trông anh mình chết sao?

Một đứa bé mới sáu tuổi mà đã có lòng dạ âm tàn như vậy ư?

Khải không nói gì cả, bình tĩnh đối mặt với chỉ trích của mọi người. Trí tuệ của nhân loại vốn là vô hạn, lại luôn bị cảm xúc và tình cảm khống chế; có một số việc biết rõ là không thể làm được, có một số việc biết rõ là không còn đường sống mà vẫn muốn vùng vẫy cầu sinh.

Doãn chết, là chuyện nhất định trong vòng 15 giây. 15 giây, bất kể cậu định làm cái gì cũng đều không kịp nữa. Nên điều duy nhất cậu làm được, chỉ là báo tin tử vong cho cha mẹ.

Nhưng hành vi này lại thể hiện sự máu lạnh và coi thường sinh mệnh, đều khiến người khác không thể chịu đựng được. Tất cả các thành viên trong gia tộc đều đã sinh lòng chán ghét cậu, nhất trí quyết định đưa Khải đến trại huấn luyện. Đây đồng nghĩa với việc cậu bị gia tộc trục xuất.

Nhưng trên đường, Khải rời đi, cậu lặng lẽ rời khỏi nơi mình đã sinh sống suốt sáu năm trời. Không hề quyến luyến, không hề nuối tiếc, chỉ là cảm thấy rằng nên rời đi, thì rời đi thôi.

Ai cũng không biết, có một loại tiến hóa phải trả bằng cái giá vứt bỏ hết tình cảm của con người. Thích, giận, buồn, vui, thù, oán, hèn, sợ… đã mất đi ý nghĩa với Khải. Điều duy nhất mà cậu thấy được chỉ là quy luật và đường đi của vạn vật, sau đó lựa chọn ra phương pháp trực tiếp nhất.

Mọi người sẽ không yêu cầu một cái máy phải có tình cảm, nhưng vì Khải cũng là nhân loại, nên bắt buộc phải chịu phê phán về cả tình cảm và đạo đức.

Cậu đã được định sẵn là phải đứng trên núi cao gió lạnh, cúi nhìn chúng sinh.

Khải cắt đứt tất cả quá khứ, xóa hết đi dấu vết của mình, ai cũng không biết cậu làm bằng cách nào.

Cậu vào vùng trọc hóa một mình, và tiến hóa, nhưng lại mất đi sức mạnh của loài người; trọc khí chỉ có thể ăn mòn được cơ thể cậu. Trí tuệ của cậu đã tiến hóa vượt qua phạm trù con người có thể chi phối.

Cậu không có nhược điểm.

Cậu sinh ra vì vô số những câu đố và quy luật chưa có lời giải trên thế giới này.

Vệ Thiên Lý, Bàn Lạc Ấp (Tra Nhĩ).

Một người linh khí tinh thuần, một người ma khí diễn sinh, ở vào hai cực đen trắng đối lập, lại vẫn có thể chung đụng hài hòa.

Đây là bí ẩn lớn nhất mà cậu gặp phải trong suốt bảy năm dạo ở biên cảnh.

Cho nên, cậu tiếp cận họ, quan sát từng hành động của họ.

Tuy đôi mắt của Vệ Thiên Lý không thể nhìn thấy gì, lại có thị giác đặc thù, phạm vi vài dặm dường như nằm hết trong đầu cô.

Mà Bàn Lạc Ấp, một người trọc hóa với mức độ trọc hóa đã vượt qua 99%, song 1% vẻn vẹn còn lại ấy lại để hắn khống chế được ma khí, còn giữ được tâm trí ngay khi tiến hóa.

Nhưng họ vẫn chỉ đang ở giai đoạn đầu, lực lượng còn đang cần mài giũa.

Khi mài giũa xong thì một vòng tiến hóa mới lại bắt đầu.

Hai lực lượng trên tinh cầu này như đã lấy họ làm trung tâm, sinh ra biến hóa diệu kỳ.

Tương lai sẽ hình thành một quy luật mới, mà người sáng tạo chính là họ.

"Vệ Thiên Lý, sau này nếu có vấn đề gì, có thể tới hỏi tôi." Trước khi đi, Khải đã nói như thế.

Hai người đó có thể đi tới độ cao nào, cậu mỏi mắt mong chờ.

+++

"Tra Nhĩ, chơi đủ chưa?" Thiên Lý hơi khom người, tức giận nói với sinh vật to lớn nào đấy đang ghé lên lưng cô.

Tra Nhĩ ôm cổ Thiên Lý, đặt hơn nửa sức nặng cơ thể mình lên người cô, mặt dán bên má cô, đu mạnh.

"Anh cứ thế, tôi đi sao được!" Thiên Lý trở tay véo má anh, uy hiếp, "Có chịu đứng dậy không?"

“Không." Tra Nhĩ trả lời rất kiên quyết.

Thiên Lý bỗng nheo mắt lại, linh khí chuyển động.

Ầm một tiếng, Tra Nhĩ bị đá ra ngoài mấy mét.

Ừm, quả nhiên linh khí có thể dùng như vậy.

Tra Nhĩ dính mấy cái lá cây chạy về, túm chặt góc áo Thiên Lý, mặt đầy oán niệm.

Thiên Lý bơ đẹp, nói: "Trời tối rồi, chúng ta mau vào thành thôi, sau đó đi tiếp, anh sẵn sàng chưa?"

Mặt mày Tra Nhĩ tươi hẳn lên, giơ tay lên trước mặt Thiên Lý, khoe cơ bắp của mình.

Thiên Lý cười thầm, ôm lấy cánh tay hắn.

Có hắn ở đây, thật tốt.

Hai người về chỗ trọ tạm thời của Thiên Lý ở 17D20.

Nghỉ ngơi một ngày, cô copy lại Thăm Dò, ngoài ý muốn phát hiện có thêm một bản đồ mới, địa điểm ở vùng trọc hóa cách phía bắc 15D07 hơn 10km, trên đó đánh dấu sao sáu cánh, hình thoi và vài hình động thực vật khác.

Thiên Lý nghĩ, nếu có cơ hội, có lẽ nên đi xem, dẫu sao cô và Tra Nhĩ có thể đi lại thoải mái ở vùng trọc hóa.

Copy xong, Thiên Lý lại lấy ma thực mình mang từ Ám vực ra, suy nghĩ mãi, vẫn quyết định tìm một chỗ nào bí ẩn hơn mới khắc. Cô không rõ sau khi khắc sẽ xuất hiện tình huống gì, nếu khiến người khác chú ý thì phiền.

Cất kỹ đồ, cô lại đếm lại đồ cần bổ sung, đang lúc đếm thì máy truyền tin reo, là Hoắc Nhĩ Tây - đội trưởng của dong binh đoàn Phỉ Lãnh.

"Tiểu Lý, cuối cùng em cũng về rồi. Em đi gần 10 ngày, chúng tôi đều rất lo lắng."

"Để mọi người phải lo rồi, ngại quá." Thiên Lý đáp, "Tôi không sao, tôi có đồng bạn bên cạnh mà."

"Đồng bạn?" Hoắc Nhĩ Tây cười nói, "Vậy là tốt rồi, vốn chúng tôi phải đi ngay bây giờ, song vẫn lo mình em. Tiểu Lý, em định đi đâu tiếp theo thế? Nếu không đi cùng bọn tôi đến thám hiểm thành Ngân Cốt đi?"

"Thành Ngân Cốt?" Thiên Lý nhớ rõ vừa rồi khi tra tọa độ, toạ độ bản đồ trong Thăm Dò ở ngay gần thành Ngân Cốt, cũng là phía bắc 15D07.

Thiên Lý nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn từ chối: "Ngại quá, anh Hoắc Nhĩ Tây, tôi tính đi cùng đồng bạn, e là không thể đồng hành với mọi người được."

"Vậy sao." Hoắc Nhĩ Tây hơi thất vọng. Cô bé này có năng lực có một không hai, chỉ cần có cô bé, đoàn đội gần như không có nguy cơ bị trọc hóa. Anh vô cùng hi vọng có thể lôi cô gia nhập vào đội của mình. Nếu là người trưởng thành, cùng lắm thì lấy hình thức khiêu chiến bằng vũ lực để tranh thủ; nhưng mà đối với một cô bé thì thật sự không thể xuống tay được. Chẳng lẽ bắt cóc sao?

Xem ra không có duyên rồi, Hoắc Nhĩ Tây thầm thở dài.

Sau khi người dong binh đoàn Phỉ Lãnh rời khỏi, Thiên Lý lại mua một chiếc xe bay ở 17D20, cải tạo dựa theo thiết kế lúc trước, thử nghiệm xong bèn dẫn Tra Nhĩ chạy tới 15D07.

Kế đó, trừ thu thập quy tắc linh mộc ra, cô còn phải suy nghĩ nên đối phó với kẻ địch đang giấu mặt kia thế nào…

--- Trong quá trình đi tới huy hoàng của hiền tri Thiên Lý, không thể thiếu sự tồn tại của một người, đó chính là người quan sát trong truyền thuyết – Thần Khải, một vị thần mà không ai không biết, nhưng cũng không ai biết gì về ngài. Người đời sau này chỉ biết một chút về ngài qua quá trình Thiên Lý trưởng thành… Không một ai biết về thân phận, lai lịch, cũng như thuộc tính dị năng của ngài.

Thần bí, trí tuệ, công chính, ngài hoàn toàn xứng đáng là vị vua bí ẩn, dựng cho Thiên Lý một quỹ đạo đi trên không hoàn mỹ, bao phủ trời đất, tung hoành tám phương…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.