Edit: Thái La
Beta: Tiểu Lăng
Trên giường, Thiên Lý ngồi bật dậy, tay phải vô thức muốn cầm lấy báng súng, nhưng chẳng nắm được cái gì cả. Ý thức dần rõ ràng lại, cô mới nhớ mình đã rời khỏi Ám Vực. Thiên Lý xoa thái dương nhức mỏi, người không tài nào thả lỏng ra được.
Nhóm Hoắc Nhĩ Tây quan tâm hỏi: “Em khỏe chưa?”
Thiên Lý khàn giọng đáp: “Không có việc gì”.
Mễ Thụy lập tức rót cho cô một cốc nước: “Em tên gì?”
Thiên Lý vừa uống nước, vừa suy nghĩ, không biết bên Tra Nhĩ và thành Minh ra sao rồi? Có biết tung tích của cô không? Người bắt cô là ai? Là người của thành phố dưới lòng đất sao? Nay không rõ tình cảnh, cần phải che giấu tung tích. Đám người đó chắc chắn đã cho rằng cô chết rồi, cô chuyển từ sáng vào tối, càng dễ hành động hơn.
Thiên Lý nhàn nhạt đáp: “Anh chị có thể gọi tôi là Tiểu Lý.”
“Mắt em…” Y Tác thấy Thiên Lý vẫn luôn nhắm chặt hai mắt, chần chừ mở miệng.
Lúc này Thiên Lý mới ý thức được mình quên mở mắt ra, lúc ở Ám Vực, mấy ngày liên tục không được nghỉ ngơi khiến mắt cô rất mỏi. Vì thế cô lựa chọn nhắm mắt lại luôn, dù sao lúc ấy cũng chỉ có một mình, cũng chẳng cần cố ý tỏ vẻ bình thường.
Thiên Lý sờ vào mắt mình, trả lời: “Không sao, chỉ… không thể nhìn thấy thôi.”
Cô vốn định nói “Chỉ là hơi mỏi chút thôi”, nhưng nghĩ lại, giả bộ có thị lực cũng chỉ phủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hien-tri-thien-ly/2214209/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.