Chương trước
Chương sau
“Là chim lửa!” Xích Cưu hô nhỏ.

Một đàn chim lớn màu đỏ như lửa chạy băng băng đến, hất tung bụi mù dưới dất lên, nửa đường bay vút lên cao, tiếng kêu sắc nhọn đâm đau màng nhĩ người ta.

“Làm sao có thể có chim lửa ở đây được?” Đám Nặc Á vừa khởi động vòng phòng hộ, vừa phối hợp vị trí, tất cả đều phòng thủ cho một phía.

Chim lửa thường định cư ở các hồ nước mặn hoặc vùng duyên hải, có dị năng hệ nước, tính tình ôn hòa, thường sống thành bầy đàn khoảng mấy chục nghìn con. Hôm nay mọi người chỉ gặp khoảng chừng hai mươi con, có thể là bị trọc hóa lúc bay ngang qua vùng trọc hóa.

Xung quanh đây không có nguồn nước, lực công kích của chim lửa cũng bị giảm bớt, dù khí thế rào rạt, nhưng cũng không phải là đối thủ của đám Xích Cưu. Đặc biệt là Xích Cưu, có đao Tẫn Viêm, một mình anh ta có thể giải quyết được hai phần ba đàn chim lửa. Những con còn lại đều bị Nặc Á, Ô Tặc tiêu diệt.

Thiên Lý, Tra Nhĩ, Tả Miện, Liên Hoành, ngay cả nhúc nhích cũng không cần.

Xích Cưu phóng ra một ngọn lửa, thiêu hủy hết tất cả các thi thể, còn lại năm sáu hòn đá sắc nhọn.

“Xem ra đám chim lửa này mới trọc hóa không lâu, không phải là sinh vật vốn có của khe Hoan Nhạc.” Ô Tặc thu vũ khí lại, thuận miệng nói.

Xích Cưu vứt mấy hòn đá nhọn cho Tả Miện, mất kiên nhẫn nói: “Vào đi thôi.”

Tả Miện cầm lấy đá nhọn, kỳ quái hỏi: “Vì sao đưa cho em?”

Xích Cưu liếc cậu, không nói gì.

Thủy Kính cười nói: “Quan tâm hậu bối mà.”

Tả Miện im lặng, thu đá nhọn lại.

Mấy người bước vào cửa, Thiên Lý thản nhiên nói: “Không biết đoàn đội nào cùng chịu trách nhiệm thăm dò đỉnh Thải Vân với chúng ta?”

Liên Hoành trả lời: “Hẳn là thành viên của Minh. Với loại nhiệm vụ trộn đoàn đội như thế này, bình thường sẽ có 2 đến 4 đội của các tổ chức khác nhau được phái đến cùng một khu.”

Thiên Lý gật đầu: “Tôi cũng nghĩ vậy, trước mắt ít nhất có 11 người đang đi đến cùng một mục tiêu với chúng ta.”

Đám người Liên Hoành hơi sững sờ, hỏi: “Họ đã đến rồi ư? Ở đâu vậy?”

“Hướng 10 giờ, cách chúng ta khoảng 800m. Vừa rồi lúc gặp chim lửa, họ đang ở ngay chỗ cao nhìn cuộc chiến.”

Mọi người đồng loạt quay lại nhìn, quả nhiên thấy bóng người thoáng hiện lên ở khu kiến trúc trên sườn núi.

“Không cần quan tâm đến họ.” Thiên Lý nói, “Thời gian rất gấp, chúng ta đã dùng bảy ngày để đến rồi, vậy cố gắng hoàn thành nhiệm vụ trong vòng mười ngày là tốt nhất.”

Đám người Nặc Á gật đầu, ngay cả Xích Cưu vốn đang định uy hiếp đối phương một lượt cũng thu hồi lửa giận, tiếp tục đi dựa theo tuyến đường đã hoạch định trước đó.

Hầu hết các phương tiện ở khe Hoan Nhạc đều bị hỏng, dù năng nguyên chưa bị hao hết, nhưng cũng không thể sử dụng được ở vùng trọc hóa, nên mọi người chỉ có thể đi bộ.

Đi hơn một tiếng, mãi đến lúc mặt trời xuống núi, vẫn không ai gặp phải một sinh vật trọc hóa nào.

Ô Tặc nghi ngờ nói: “Không phải khe Hoan Nhạc là vùng đất cấm nguy hiểm trong truyền thuyết sao? Có phải hơi không đúng với thực tế rồi không?”

“Có lẽ là những dong binh đi trước đã dẹp gần hết các sinh vật trọc hóa ở đây chăng?” Thủy Kính vừa chỉnh lại trang bị vừa cười nói.

Mấy người dừng lại ở một tòa cung điện mang hơi thở cổ xưa, chuẩn bị cắm trại ở đây đêm nay.

Lúc này, thành viên của đoàn đội khác đã tới, một người đàn ông tóc vàng trong đó hô: “Các anh em, có thể cho chúng tôi cắm trại gần đấy không?”

Nặc Á đứng lên nói: “Xin cứ tự nhiên.”

“Cảm ơn.” Người đàn ông tóc vàng cười nói, “Tự giới thiệu, tôi là Bạch Sư, thành viên của Ám Các – Minh, đây là Sa Hạt…”

Anh ta giới thiệu đồng bạn bên cạnh, cuối cùng hỏi: “Xin hỏi tên mọi người?”

Nặc Á đứng ra đại diện, giới thiệu tên của mọi người với bọn họ.

Lúc nghe thấy tên của Linh và Kỵ Sĩ, các thành viên Ám Các rối rít đưa đến ánh mắt chú ý.

Cô bé chỉ tầm 13 – 14 tuổi, gương mặt thanh tú, y như theo lời đồn, trên người không có dao động năng lượng, không khác gì những cô bé bình thường. Điểm đặc biệt duy nhất hẳn là cô bé có nét bình tĩnh ổn trọng và đôi mắt hơi có vẻ hờ hững.

Như hình với bóng cùng cô bé là Kỵ Sĩ, tuổi cũng không quá hai mươi, cũng không có dao động năng lượng, nhưng sát khí lẫm liệt, người có ánh mắt đều cảm giác được lực lượng đáng sợ lại âm u lạnh lẽo này ẩn trên người hắn.

Người thứ ba không sở hữu dao động năng lượng là thiếu niên tên Tả Dực (bí danh của Tả Miện). Thành viên Ám Các thấy thế nào cậu cũng là một người bình thường, nhưng một người bình thường sao có thể đi lại ở vùng trọc hóa? Chẳng lẽ cậu ta đúng là kẻ giấu tài?

Một đoàn 9 người, đã có 2 người chưa thành niên. Chẳng lẽ thói đời đã đến lúc đổi thay rồi sao? (=”=)

Người cuối cùng khiến cho thành viên của Ám Các đặc biệt chú ý chính là Xích Cưu, chính xác hơn, là chú ý vũ khí trên tay anh ta, vũ khí khắc văn chuyên dụng đầu tiên và cũng là duy nhất trên thế giới – Tẫn Viêm. Sự xuất hiện của nó trong tay Xích Cưu đã gợn nên một làn sóng không nhỏ, đưa tới chấn động cực lớn trong một phạm trù riêng.

Lúc Linh văn sư của số 108 lập ra page “Vũ khí khắc văn”, không ai biết đó là loại vũ khí gì, nhưng theo chiến tích dần tăng của Xích Cưu, mọi người dần phát hiện ra vũ khí trong tay anh ta đúng là vũ khí khắc văn trong truyền thuyết! Uy lực và đặc tính chuyên dụng ưu việt của nó đã rất nhanh đưa nó lên No.1 của bảng xếp hạng (BXH) vũ khí năng lượng.

Song không lâu trong tương lai, càng ngày càng nhiều vũ khí khắc văn xuất hiện, BXH vũ khí liệt chúng ra, lập một BXH riêng dành cho vũ khí khắc văn.

Vũ khí khắc văn, với tư cách là vũ khí chuyên dụng chân chính, đã không còn phù hợp để xếp chung với vũ khí bình thường nữa.

Mấy trăm năm sau, những vũ khí độc nhất vô nhị này đều trở thành di sản quý giá của nhân loại, chúng nó đã chứng kiến quãng đường phát triển gian khổ trong lĩnh vực này mà vị Linh văn sư đầu tiên đã phải trải qua…

Đêm khuya, lúc mọi người đang ngủ say, Thiên Lý bỗng mở mắt. Cô cảm giác được trong lòng ngọn núi có rất nhiều sinh vật đang hoạt động, nhìn hình thể, dường như là bầy kiến. Kiến thường không có bao nhiêu lực công kích, nhưng lũ kiến này, một con phải lớn chừng một bàn tay, lại đông vô số kể. Một phần đang chém giết lẫn nhau, còn một phần đang đào hang ổ.

Ban ngày, Thiên Lý cũng không phát hiện trong lòng núi có sinh vật sống, nhưng giờ cả đàn cả lũ lại kéo nhau xuất hiện. Buổi tối ánh sáng yếu, bất lợi cho tác chiến, may là đám kiến này cũng không chú ý mọi người đang ở ngoài núi, có lẽ có thể đợi đến hừng đông lại nghĩ cách tiến hành thanh lý.

Đột nhiên, trong cảm giác xuất hiện một bóng người kỳ lạ, hắn ta lặng lẽ lẻn vào phía sau, ném gì đó vào khe núi, sau đó dần dần kéo dài đến chỗ mọi người, mãi khi đến ngoài cung điện nhỏ mới dừng lại. Làm xong, hắn ta tung người nhảy mấy cái, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.

Thiên Lý ngồi dậy, nói với Liên Hoành đang gác đêm: “Đánh thức tất cả dậy, tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.”

Liên Hoành vừa dùng sóng não truyền tin cho mọi người, vừa nói: “Linh, em phát hiện ra cái gì rồi à?”

Cô chưa kịp đáp lời, đám người Xích Cưu, Ô Tặc đã lần lượt nhảy lên.

“Có chuyện gì xảy ra?” Ô Tặc hỏi.

“Có người thả gì đó bên ngoài cung điện.”

Ô Tặc lập tức chạy ra ngoài xem xét tình huống.

Một lát sau, vẻ mặt anh ta nghiêm trọng, chạy về nói: “Là máu tươi. Có người vẩy máu tươi bên ngoài cung điện.”

“Chỉnh lại hành trang, lập tức rời đi!” Thiên Lý không cần nghĩ ngợi nói.

Thủy Kính cau mày: “Đây là muốn thu hút sinh vật trọc hóa sao?”

“Rất rõ ràng.” Nặc Á vừa thu dọn đồ đạc vừa đáp, “Nhưng có lẽ gần chỗ này không có sinh vật trọc hóa nào đi?”

“Có!” Thiên Lý gõ vách tường, nói, “Trong lòng núi, có hàng nghìn con kiến.”

Mọi người biến sắc mặt, động tác nhanh hơn. Tác chiến với bầy kiến trong đêm, thật sự không phải một lựa chọn khôn ngoan.

“Có lẽ nên truyền tin cho người của Ám Các.” Nguyên Dã bỗng nói.

Xích Cưu cười lạnh một tiếng: “Làm gì phải nói cho họ? Ai biết có phải họ âm thầm ra tay hay không?”

“Không phải người của họ.” Thiên Lý nói, “Cũng không cần truyền tin cho họ, họ đã bị đánh động rồi.”

Quả nhiên chỉ lát sau, Bạch Sư đã tới hỏi thăm: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Nặc Á thuật lại đại khái tình huống.

Vẻ mặt Bạch Sư nghiêm nghị, cảm ơn rồi lập tức về đội truyền tin cho đồng bạn nhổ trại.

Đúng lúc này, trong lòng núi truyền đến tiếng sột soạt dày đặc.

“Đến nhanh thật.” Nặc Á hô nhỏ.

Mọi người không dám chần chờ thêm, đeo hành lý lên, nhanh chóng chạy trốn lên núi.

Rất nhanh, người của Ám Các cũng theo đuôi phía sau.

Hai nhóm người vừa rời khỏi cung điện, kiến đã nối đuôi từ khe hở trên sườn dốc chui ra, những cặp mắt tỏa ra ánh sáng màu lục, trở nên đặc biệt âm u quỷ dị trong đêm tối.

Chúng nó ngửi thấy mùi máu tươi, bắt đầu nổi điên, nhanh chóng đuổi men theo hướng mọi người rời đi. Bầy kiến đông nghìn nghịt mau chóng bao trùm lên bậc thang núi dài dằng dặc.

Chạy đuổi chừng nửa giờ, tất cả đều thấm mệt, thang núi uốn lượn mà dốc đứng, ai cũng chẳng dám tùy tiện nhảy lên trong đêm. Đương nhiên ngoại trừ Tra Nhĩ. Hắn cõng Thiên Lý, đi lên nhẹ nhàng như một con thạch sùng vậy.

Hai người dừng lại trên một đài quan sát rộng rãi, bởi Thiên Lý phát hiện bầy kiến đột nhiên ngừng đuổi theo, chen lấn thành một đống tại nơi cách đài quan sát tầm trăm mét.

Kỳ lạ, có chuyện gì vậy? Sinh vật trọc hóa không thể nào tùy tiện buông tha cho đồ ăn ngay trước mắt.

Chẳng lẽ… quanh đây tồn tại thứ gì khiến chúng phải lùi bước?

Thiên Lý nhảy xuống từ trên lưng Tra Nhĩ, dùng cảm giác quét trên diện rộng, nhưng ngoại trừ bầy kiến đó, gần chỗ này cũng không có sinh vật trọc hóa nào khác, ít nhất không có sinh vật trọc hóa nào đủ để tạo thành uy hiếp.

Lúc này, những người còn lại cũng đã đi đến, Nặc Á hỏi: “Linh, vì sao dừng lại? Bầy kiến đang ở không xa phía sau rồi.”

“Tôi biết.” Thiên Lý nghiêng đầu nhìn lên đỉnh núi, đáy lòng cắm rễ một nỗi bất an mơ hồ.

“Sao không chạy tiếp?” Các thành viên Ám Các cũng đi tới.

Tất cả thành viên Ngu Giả đều nhìn Thiên Lý, những người khác cũng nhìn theo, chỉ thấy một bóng dáng gầy gò đưa lưng về phía họ, đón gió đứng yên, không biết đang tự hỏi gì.

“Chúng tôi phải đi trước đây.” Sa Hạt không nhịn được lên tiếng, “Bầy kiến biến dị có lực sát thương kinh người vào buổi tối, tốt nhất nên đi tránh trước.”

Thành viên Ngu Giả gật đầu, không ngăn cản.

Thành viên Ám Các đang định rời đi, Thiên Lý đột nhiên mở miệng: “Tạm thời ở lại tại chỗ.”

“Gì cơ?” Sa Hạt sửng sốt.

“Tạm thời ở lại tại chỗ.” Thiên Lý lặp lại lần nữa.

Băng Xà cười lạnh: “Cô cho rằng cô là ai? Dựa vào đâu để ra lệnh chúng tôi?”

Sắc mặt đám người Xích Cưu phút chốc âm trầm xuống.

Sa Hạt vội nói: “Băng Xà, không được vô lễ. Tôi nghĩ Linh cũng không phải ra lệnh mà là có ý khác.”

“Không, tôi đúng là ra lệnh!” Thiên Lý không chút do dự nói, “Ở lại tại đây, đừng làm bừa.”

Sắc mặt thành viên của Ám Các đều thay đổi, trong mặt đều lộ ra ánh nhìn không tốt.

Thành viên Ngu Giả cũng liếc nhìn nhau, không hiểu rõ lắm. Họ rất rõ tính cách của Thiên Lý, bình thường tuy không nhiều lời, nhưng xử sự trầm ổn, tuyệt đối không phải loại người kiêu ngạo tùy hứng.

Nếu cô nói vậy, sẽ có lý do của cô.

Nhưng mà, rốt cuộc là vì sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.