Thiên Lý thu xếp lại đống linh khí tồn kho hiện tại, khoảng chừng ba mươi mấy kiện, đều là số còn dư sau khi sàng lọc tuyển chọn cho khách hàng của số 108. Bởi không có người mua thích hợp với chúng, nên cô cũng không tùy tiện bán ra, mà tạm thời giữ lại trong kho.
Chỉ còn mười mấy kiện chưa khắc, Thiên Lý quyết định xử lý quy tắc sam đỏ tìm được từ rừng trọc hóa trước. Đây là tổ hợp quy tắc thứ hai mà cô tìm được, cô hết sức tò mò với tác dụng của nó.
Dùng cảm giác thẩm tách qua quy luật của nó, Thiên Lý không nghĩ gì khác nữa, bắt đầu ra tay…
Ngoài phòng làm việc, Tra Nhĩ hung ác nhìn chằm chằm Vệ Không, đề phòng cậu ta đi vào quấy rầy. Sau khi bị Tra Nhĩ áp chế mấy lần, rốt cuộc thằng nhóc này cũng bớt kiêu ngạo đi, ngoan ngoãn ngồi xổm ở góc tường tựa như một con chó cỡ lớn đang chờ chủ nhân ban phát tình thương vậy.
Không biết qua bao lâu, vẻ mặt Tra Nhĩ khẽ biến đổi, nhìn thẳng vào cửa phòng làm việc.
Vệ Không thấy tầm nhìn của Tra Nhĩ dời đi, ánh mắt lập tức sáng ngời, thân hình nhanh chóng biến mất. Ai ngờ Tra Nhĩ đột nhiên thuận tay vút qua một trảo, túm được cổ Vệ Không, kéo cậu ta từ trong không gian ra.
(Vâng, cuối cùng dưới dâm – uy của đại khuyển Tra Nhĩ, tiểu khuyển Vệ Không đành ngậm bồ hòn làm ngọt ạ!)
“A…” Vệ Không bĩu môi, ủ rũ buông tứ chi xuống, người lắc lư trên tay Tra Nhĩ. Cậu hiểu ra, trò cũ của mình không còn tác dụng nữa rồi, chỉ cần khoảng cách không quá mười mét, thuấn di của cậu chắc chắn sẽ thất bại, dù giãy dụa thế nào cũng không trốn được ngũ chỉ sơn* của “ông bố hời” này.
(*) ngũ chỉ sơn: bàn tay năm ngón, ý như kiểu bàn tay của Như Lai Phật Tổ lúc đè lên Tôn Ngộ Không tạo thành Ngũ Hành Sơn
Tra Nhĩ hất Vệ Không ra, mở cửa đi vào phòng làm việc, nhìn thấy Thiên Lý chăm chú vuốt vẻ mấy vật giống như cái dùi trên bàn.
“Tra Nhĩ, có vẻ tôi tìm ra thứ tốt rồi!” Thiên Lý quay đầu cười nói với Tra Nhĩ, “Bộ tổ hợp quy tắc này có thể tự hình thành một thế giới linh khí, ở trong đó có thể ổn định năng lượng, tiến hóa nhanh hơn.”
Tra Nhĩ quay đầu, lẳng lặng nhìn cô.
Thiên Lý lại nói: “Khác với quy tắc của Hiên Viên Bách, quy tắc này tạo thành một hoàn cảnh đặc thù có ích cho sinh vật. Tôi muốn đặt nó ở phòng huấn luyện, giờ đi thử luôn đi.”
Nói xong, Thiên Lý liền đi ra ngoài.
Tra Nhĩ không nhanh không chậm theo sát sau lưng cô. Vệ Không nhìn thấy Thiên Lý đã muốn nhào lên, Tra Nhĩ vừa liếc qua phát đã khiến cậu co vòi về, học hắn quy quy củ củ mà đi.
Chú Âm đi ngang qua, thấy cái dáng xếp thành một hàng đi đường của họ, buồn cười nói: “Các con đi đâu vậy?”
Thiên Lý đáp: “Con định đi phòng huấn luyện, hay chú Âm cũng đi đi, con muốn làm một thí nghiệm.”
“Được.”
Mấy người đi vào phòng huấn luyện. Đây là kiến trúc lớn nhất của tòa thành nhỏ này, tuy không thể so với những thành thị cỡ lớn, nhưng cũng đầy đủ cơ sở vật chất, chỉ cần có phương pháp huấn luyện phù hợp, dù có là dị năng giả cấp cao cũng có thể huấn luyện tốt.
Thiên Lý đi ra giữa phòng huấn luyện, lấy tổ hợp linh khí ra, bảo Tra Nhĩ đặt lần lượt theo thứ tự ở bốn phía đông tây nam bắc.
Sau khi Tra Nhĩ đặt kiện cuối cùng xuống, trong phòng huấn luyện đột nhiên vang lên một âm thanh rất nhỏ. Sau đó, mọi người liền cảm thấy tựa như có một ngọn gió mát phất qua, dường như năng lượng sinh ra cảm ứng nào đó, nhẹ nhàng dao động. Những người khác không nhìn thấy, Thiên Lý lại cảm giác được rõ rệt giữa bốn kiện linh khí xuất hiện mấy dòng linh văn đan xen uốn lượn lẫn nhau. Lúc linh văn chạm vào nhau, một kết giới linh khí hình thành, bao phủ trọn tòa cao ốc huấn luyện, phạm vi đường kính khoảng 300m.
“Đây là gì?” Chú Âm lộ vẻ kinh ngạc, cẩn thận cảm nhận biến hóa của năng lượng trong cơ thể, dường như có một nguyên tố đặc thù nào đó dung nhập vào, từ từ phân giải ngưng luyện. Tuy tốc độ chậm, nhưng chỗ tốt thì không cần nói cũng biết. Nếu huấn luyện một thời gian dài trong hoàn cảnh như thế này, năng lượng có thể được tinh luyện và tích lũy gấp mấy lần bình thường.
Thiên Lý gật đầu, xem ra cô đoán không sai, đây đúng là thứ tốt để chế tạo không gian huấn luyện.
Cô nói với chú Âm: “Chú Âm, sau này cố gắng đừng cho người không có phận sự tiến vào phòng huấn luyện, chỉ cho phép những người chúng ta có thể tin tưởng vào thôi.”
Tiếp theo, cô cần phải ngụy trang cho bốn kiện linh khí này một chút.
Chú Âm thận trọng gật đầu.
Ở chung lâu như vậy, ông và mấy người khác cũng biết Thiên Lý không phải người bình thường. Mấy thứ cô bé hay chế tạo kia, đều rất khác thường. Tuy bọn họ không hay lên mạng, nhưng cũng biết linh khí của số 108 hiện tại đang rất “hot”. Ai cũng không biết, Linh văn sư mà họ truy đuổi, chỉ là một đứa bé.
Nhưng đối với những người đã khám phá sự đời như họ, thân phận của Thiên Lý là gì cũng chẳng sao cả, giờ họ chỉ thầm muốn trải qua cuộc sống bình thường, sau đó thì rảnh rỗi tìm cái thế lực ngầm kia quấy rối.
Thiên Lý lại nói: “Chú Âm, chú có phương pháp huấn luyện thích hợp dành cho con không?”
“Con ư?” Chú Âm nói, “Thể chất của con kém hơn dị năng giả rất nhiều, chỉ có tố chất của người bình thường, chắc chắn không thể chịu được huấn luyện có cường độ quá cao, con phải bắt đầu từ cơ bản, tiến hành huấn luyện thể năng trước.”
Thiên Lý cũng biết điểm yếu của mình, không phải là dị năng giả, thể chất của cô chưa từng được đề cao. Nhưng cô không thể dựa vào vũ khí để bảo vệ mình mãi, nếu lại gặp tình huống như ở dưới thành thị ngầm, tất cả những gì trên người đều bị lấy đi, chỉ có thể dựa vào khí cơ châm để lợi dụng lúc người khác không đề phòng mà thành công. Nếu tên đó có đẳng cấp cao hơn một chút, e là khí cơ châm cũng vô ích.
Nhưng bắt đầu huấn luyện từ cơ bản, chẳng những tốn thời gian, hơn nữa còn tiến triển rất chậm. Quan trọng hơn, tổ hợp linh khí mới chế tạo hoàn toàn không dùng được với người không có năng lượng như cô.
Aiz, xem ra phải nghĩ biện pháp khác, nhưng kiên trì huấn luyện mỗi ngày thì vẫn phải làm.
Trở về nhà, Thiên Lý lập tức bổ sung tư liệu về tổ hợp linh khí, chính thức đặt tên chúng là “Tứ duy tôn” (bốn trong một:v).
Không lâu sau đó, phòng huấn luyện trong kết giới của Tứ duy tôn đã trở thành trụ sở huấn luyện trung tâm của thành viên trong thành Minh, bồi dưỡng ra những dị năng giả xuất sắc vượt trội. Nhưng dường như Thiên Lý có một thể chất hấp dẫn kỳ nhân dị sĩ*, thành Minh trong tương lai, hẳn sẽ thành trại tập trung những quái thai đáng sợ…
(*) kỳ nhân dị sĩ: những người có khác biệt so với người bình thường
Khắc hết những quy tắc trong tay, Thiên Lý chuyển trọng tâm sang nghiên cứu vũ khí.
Trước đó cô đã save lại văn lộ dị năng của Tra Nhĩ trong máy tính, cũng đã thử khắc quy tắc của hắn trên vũ khí kim loại, nhưng vẫn chưa thành công lần nào.
Lần này Thiên Lý lựa ra mấy trăm loại kim loại, dựa theo tỉ lệ khác nhau mà chế tạo ra phôi của hơn mười loại vũ khí, sau đó thí nghiệm từng cái một. Kết quả là toàn quân bị diệt, không một vũ khí nào có thể thừa nhận quy tắc năng lượng biến dị của Tra Nhĩ.
Cuối cùng, cô chỉ có thể đặt hy vọng lên kim loại Long Ngữ. Đây là khối cuối cùng còn lại trên tay cô, cô định thử xem hiệu quả, dù thất bại thì cũng có thể thu thập được số liệu mới, cung cấp tham khảo để tiến hành chế tạo vũ khí sau này.
Nhưng cô tuyệt đối không ngờ, lần này lại thành công.
Trong quá trình không ngừng phân giải và dung hợp, kim loại Long Ngữ dần dần được tinh luyện nhỏ đi. Sau khi hoàn thành lần dị biến cuối cùng, từ một khối kim loại nửa mét vuông, nó lại biến thành một chiếc nhẫn màu đen cực kỳ bình thường.
Cùng lúc đó, tinh thần Tra Nhĩ hơi dao động, năng lượng trong cơ thể dường như thu được một lời triệu hoán nào đó, nhẹ nhàng rung động.
Hắn lách mình tiến vào phòng làm việc, liếc mắt một cái đã nhìn thấy cái nhẫn trên bàn kia, nhìn Thiên Lý, thấy cô ra hiệu thì vươn tay lấy. Thoáng chốc, không khí rung động, “rắc” một tiếng, Kim tiễn hoàn trên cổ Tra Nhĩ vỡ vụn. Sau đó, lấy hắn làm trung tâm, một năng lượng kỳ lạ nhanh chóng lan ra khắp nơi, tất cả những người ở thành Minh đều đồng loạt hoảng sợ! Trong nháy mắt khi tiếp xúc với làn sóng năng lượng kia, không hiểu sao người ta lại sinh ra cảm giác sợ hãi, dường như quân lâm thiên hạ*, uy hiếp tỏa ra.
(*) quân lâm thiên hạ: đức vua giá lâm
Nhưng cảm giác này lập tức tan đi, mọi người còn chưa phản ứng kịp đã biến mất không dấu vết, chỉ để lại một cảm xúc rất nhỏ.
Tra Nhĩ yêu thích, vuốt ve chiếc nhẫn không muốn rời tay. Dưới sự khống chế của hắn, năng lượng thoắt ẩn thoắt hiện, cuối cùng biến mất không dấu tích.
Mất đi công hiệu ẩn nấp của Kim tiễn hoàn, trọc khí trên người lại không hề tràn ra ngoài chút nào. Nói cách khác, chỉ cần Tra Nhĩ muốn, hắn có thể hoàn toàn thoải mái đi lại trong chốn đông người. Dù vận dụng dị năng, cũng sẽ không xuất hiện bất cứ gì bất thường, bất kể là dao động năng lượng hay trọc khí, cũng đều không để lại dấu vết gì.
Dị năng của Tra Nhĩ, đã chính thức trở thành dị năng không có dao động năng lượng. Được nhẫn hỗ trợ, hắn có thể gây dựng một lĩnh vực không chút sơ hở.
Đúng vậy, lĩnh vực. Rốt cuộc cô cũng biết chủng loại dị năng của Tra Nhĩ rồi. Phương hướng phát triển cuối cùng của dị năng chính là lĩnh vực, trước mắt, dị năng giả có lĩnh vực mà cô gặp chỉ có A Nhĩ Đế Tư; nhưng lĩnh vực của anh ta vốn hình thành sau khi có Trí châu, mà dị năng của bản thân Tra Nhĩ chính là lĩnh vực, hơn nữa là lĩnh vực vô tận không có giới hạn.
Nếu lĩnh vực ảo giác của A Nhĩ Đế Tư gặp phải lĩnh vực vô tận của Tra Nhĩ, rất có thể người chế tạo ảo giác sẽ bị ảo giác mê hoặc. Trong lĩnh vực, hắn chính là thần. Đây mới là điểm mạnh chân chính của chiếc nhẫn này.
Có lẽ qua mười năm nữa, với tốc độ tiến hóa của Tra Nhĩ, có thể thoát ly chiếc nhẫn, chân chính đạt tới cảnh giới tối cao.
Làm vũ khí, đương nhiên chiếc nhẫn này không chỉ có mỗi công hiệu ấy, không bao lâu nữa, Thiên Lý sẽ phát hiện, chiếc nhẫn còn có thể hình thành từ một đến vài thanh đao xuyên qua năng lượng, chỉ cần đủ năng lượng, muốn có vạn thanh đao phóng ra cùng lúc cũng không phải là không có khả năng…
Có chiếc nhẫn này, Tra Nhĩ đã đạt tới giai đoạn tiến hóa cao nhất của thời kỳ đầu, đạt đến đỉnh cao trước một bước, thành tựu sau này cũng sẽ đồng bộ với tốc độ tiến hóa của hắn.
Lúc này, Tra Nhĩ đột nhiên đưa chiếc nhẫn tới trước mặt Thiên Lý, Thiên Lý kỳ quái hỏi: “Tra Nhĩ, anh làm gì vậy?”
Tra Nhĩ duỗi móng ra, làm động tác đeo.
Thiên Lý 囧, do dự một lát, sau đó nhận lấy nhẫn, nhẹ nhàng nâng ngón giữa của hắn lên, từ từ đeo nhẫn vào.
Nghe nói, đeo nhẫn vào ngón giữa, có ý là ---- “hoa đã có chủ”.
Khóe miệng Thiên Lý mỉm cười.
Tra Nhĩ vui sướng xem chiếc nhẫn của mình, sau đó từ từ ngồi xổm xuống, đột nhiên ấn một nụ hôn lên gò má của Thiên Lý, kêu bên tai cô: “Thiên Lý.”
Giọng nói nhỏ đến mức không thể nghe thấy, Thiên Lý suýt nữa cho là mình nghe lầm, lòng cô còn khiếp sợ với việc Tra Nhĩ đột nhiên mở miệng nói chuyện hơn xa nụ hôn vừa rồi.
Cô bưng mặt Tra Nhĩ lên, kinh hỉ* nói: “Tra Nhĩ, anh có thể nói chuyện rồi sao? Gọi một lần nữa đi.”
(*) kinh hỉ: kinh ngạc vui mừng
Tra Nhĩ chỉ im lặng nhìn chăm chú vào cô.
“Gọi một lần nữa đi, một lần thôi.” Thiên Lý lộ vẻ được cưng chiều hiếm thấy của một cô bé.
Tra Nhĩ nhếch môi cười, nhưng không lên tiếng nữa.
Thiên Lý nhụt chí, thầm nghĩ: Chẳng lẽ vừa rồi mình thật sự nghe lầm? Hay là Tra Nhĩ vẫn chỉ ngẫu nhiên mới nói được thôi?
“Được rồi, Tra Nhĩ, tôi đặt tên cho chiếc nhẫn này là ‘Tâm giới’ được không? Tùy tâm sở dục, duy ngã độc tôn*.”
(*) tùy tâm sở dục: làm tùy cảm xúc; duy ngã độc tôn: một mình tối cao
Tra Nhĩ gật đầu liên tục.
Vũ khí được người đời đặt ở cảnh giới tối cao trong tương lai, chính thức được đặt tên là ---- Tâm giới.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]