Ba vị bậc thầy lên sân khấu, lần lượt phát biểu cảm nghĩ về giải thi đấu vũ khí, chúc cho tất cả những người dự thi tiến vào trận chung kết đều lấy được thành tích tốt, cũng nói rõ là nếu có người biểu hiện xuất sắc, sẽ cân nhắc thu làm học trò, cho họ một môi trường phát triển tốt hơn.
Người dự thi ở đây đều vô cùng kích động, ngay cả đám người Ba Tư Đốn cũng không kìm được ý chí chiến đấu dạt dào.
Sau khi ba bậc thầy lên tiếng xong, cũng không ở lại lâu, lần lượt rời đi trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt của mọi người, thời gian còn lại chính là lúc dành cho những người khác trao đổi.
“Thiên Lý, tôi dẫn em đi gặp thầy.” Vân Phách cúi đầu nói với người bên cạnh.
“Tôi muốn nói một tiếng với bên chú Ba Tư Đốn trước.”
“Tôi sẽ để cho người hầu truyền tin, em yên tâm đi.” Nói xong, liền bảo Lý Ảo sau lưng.
Thiên Lý quay mặt sang chỗ đám người Ba Tư Đốn, thấy bọn họ đang nói chuyện phiếm với mấy người xa lạ một cách tràn đầy hứng thú, liền rời đi theo Vân Phách.
Cô cũng không lo lắng người đàn ông này có ý đồ gì với cô, tại nơi công cộng này, càng là người có dang tiếng thì lại càng phải chú ý hình tượng. Huống chi cô chỉ là một nhân vật nhỏ, không có chỗ nào đáng giá để mưu đồ.
Vân Phách nhìn Thiên Lý, cảm thấy đứa bé này thật sự là quá bình tĩnh, hoàn toàn không có tý nét khẩn trương nào. Bé thật sự chỉ là một bình dân bình thường xuất thân từ khu vực cấp D sao?
Vân Phách mang ý dò xét thử hỏi một chút những việc cô từng trải qua, Thiên Lý trả lời vô cùng phù hợp, dường như là hỏi gì đáp nấy, nhưng trên thực tế thông tin nói ra lại không có bao nhiêu giá trị.
Hai người vừa trò chuyện vừa đi qua hành lang, đúng lúc này, sau lưng có một giọng nói truyền đến: “Vân thiếu, mọi người đang đi đâu vậy?”
Xoay người nhìn lại, chỉ thấy A Nhĩ Đế Tư tràn đầy khí thế đang sải bước đi đến.
“Thì ra là ngài A Nhĩ Đế Tư.” Vân Phách cười nói, “Vừa rồi lại chưa kịp chào hỏi ở đại sảnh, thật sự là ngượng ngùng.”
“Không có việc gì.” A Nhĩ Đế Tư cười đáp, liếc nhìn Thiên Lý, lại hỏi, “Mọi người đang đi đâu vậy?”
“Tôi muốn dẫn Thiên Lý đi gặp ba bậc thầy.”
“Có lẽ các bậc thầy đang nghỉ ngơi rồi, bây giờ đi quấy rầy cũng không tốt lắm đâu?” A Nhĩ Đế Tư nói, lời ít ý nhiều.
Vân Phách híp mắt, từ chối cho ý kiến nói: “Ngài nói cũng đúng, vậy ngài cho rằng lúc nào là phù hợp?”
A Nhĩ Đế Tư nhếch môi: “Bọn họ là giám khảo đặc biệt của giải thi đấu, chỉ sợ là trước khi trận chung kết kết thúc đều không có thời gian.”
“A?” Ánh mắt sắc bén của Vân Phách và anh ta đụng chạm trên không trung, dao động năng lượng trên thân hai người dường như nổi sóng, khí thế tỏa ra, Nội Tây Á bên kia cũng không nhịn được mà lùi một bước.
Nhưng Thiên Lý lại không chút sứt mẻ, dường như không chú ý đến biến hóa xung quanh.
A Nhĩ Đế Tư dường như đang ám chỉ cô không nên đi gặp các bậc thầy, hoặc nói đúng hơn là không nên đi cùng Vân Phách đến đó.
Xem ra, hành động dò xét lần này phải hủy bỏ, tham gia tranh đấu của mấy thế lực lớn cũng không phải là hành động sáng suốt.
Đang lúc cô muốn tìm cớ rời đi, lông mày đột nhiên nhíu lại, xoay người nhìn sang một hướng khác.
Cùng lúc đó, A Nhĩ Đế Tư và Vân Phách đồng loạt thu hồi năng lượng, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn về bên kia.
Bóng đen lóe lên, một thanh niên xuất hiện trước mặt mấy người, chậm rãi tới gần, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng A Nhĩ Đế Tư.
Tra Nhĩ. Trong lòng Thiên Lý giật mình, nhanh chóng dùng cảm giác lưu ý biểu lộ của mấy người bên cạnh.
A Nhĩ Đế Tư chỉ nhíu mày, âm thầm kinh hãi sát khí đáng sợ như có thật, hơn nữa dường như chỉ nhằm vào người anh ta trên thân hắn.
Trong mắt Vân Phách lộ ra chút kinh ngạc, nhìn A Nhĩ Đế Tư, hẳn là trong lòng đang suy đoán hai người này đã từng đụng chạm với nhau cái gì.
Biểu hiện của Nội Tây Á là kỳ quái nhất, sau khi nhìn thấy Tra Nhĩ, vẻ mặt của hắn vốn là nghi ngờ, sau đó là kinh ngạc, rồi lại là trầm tư.
Thiên Lý rất nhanh đoán rằng, A Nhĩ Đế Tư và Vân Phách không biết Tra Nhĩ, nhưng Nội Tây Á thì dường như lại biết gì đó.
Nhưng bây giờ tạm thời chưa phải lúc nên suy nghĩ những điều này, dáng vẻ của Tra Nhĩ thoạt nhìn như muốn quyết đấu với A Nhĩ Đế Tư vậy.
Kỳ quái, hẳn là hắn chưa từng gặp A Nhĩ Đế Tư đi?
Thiên Lý không biết là, mặc dù Tra Nhĩ chưa gặp qua anh ta, nhưng lần trước, trong lúc tiến hành kiểm tra dị năng, tổn thương của Thiên Lý lại khiến cho hắn nhớ thật kỹ hơi thở năng lượng của A Nhĩ Đế Tư.
“Tra Nhĩ.” Thiên Lý đi đến bên cạnh Tra Nhĩ, giữ chặt tay của hắn.
Tra Nhĩ vẫn nhìn chằm chằm vào A Nhĩ Đế Tư như cũ.
A Nhĩ Đế Tư mở miệng nói: “Vị này chính là Tra Nhĩ sao? Chào anh, lần đầu gặp mặt.”
Nói xong, đưa tay phải ra.
Tra Nhĩ cũng chậm rãi vươn tay, Thiên Lý lại ngăn lại, bắt tay A Nhĩ Đế Tư thay hắn: “Xin chào, tôi thay anh ấy chào hỏi ngài.”
Lúc này, Vân Phách cũng nhìn ra chút quái dị, anh ta cẩn thận đánh giá Tra Nhĩ vài lần, bỗng dưng cảm thấy có chút quen mắt, dường như trước đó đã gặp qua ở đâu.
Tra Nhĩ với tư cách là người thủ hộ của Thiên Lý, đã từng xuất hiện trên màn ảnh truyền hình trực tiếp của giải thi đấu, nhưng đều xuất hiện ở xa, độ phân giải không cao, lúc này nhìn ở khoảng cách gần, mới phát hiện có chút khác thường.
A Nhĩ Đế Tư là dị năng giả cao cấp, lại ở địa vị cao, loại khí phách đứng đầu này đã thành vốn có. Mà Tra Nhĩ cả người tiêu điều, lại không nhìn ra chút yếu kém nào, mà khí thế của hắn lại có thể sánh bằng A Nhĩ Đế Tư, loại “khí thế giết chóc” ẩn chứa màu máu này làm lòng người kinh sợ.
Tim Thiên Lý đập mạnh, sợ người khác nhìn ra manh mối gì.
Cô nói: “Nếu các vị bậc thầy cần nghỉ ngơi, vậy hôm nay tôi sẽ không đi quấy rầy. Thiếu gia Vân Phách, thật có lỗi, khiến cho ngài phí tâm rồi.”
Vân Phách cười nói: “Tôi cũng có chút qua lại với các vị bậc thầy, bọn họ sẽ không trách móc đâu. Cơ hội hiếm có, Thiên Lý cũng không nên bỏ lỡ.”
“Cảm ơn ý tốt của thiếu gia Vân Phách, Thiên Lý vẫn nên thăm hỏi vào hôm khác thôi.” Cô lại chuyển hướng sang A Nhĩ Đế Tư, “Chúng tôi xin cáo từ ngài trước, các ngài trò chuyện đi.”
A Nhĩ Đế Tư gật đầu, trong lòng biết Thiên Lý đã hiểu ý của anh ta.
Thiên Lý kéo Tra Nhĩ, Tra Nhĩ lại lẩm bẩm vài tiếng, hung hăng trừng A Nhĩ Đế Tư, dường như không cam lòng mà rời đi theo Thiên Lý.
A Nhĩ Đế Tư vuốt cằm, âm thầm suy nghĩ rốt cuộc là mình đã từng đắc tội người đàn ông này khi nào?
“Ngài cảm thấy anh ta như thế nào?” Vân Phách đột nhiên hỏi.
A Nhĩ Đế Tư cười nói: “Rất có thực lực, vừa rồi nếu anh ta khiêu chiến, nói không chừng tôi sẽ thật sự đánh một trận với anh ta.”
“Ngài sẽ sao?” Vân Phách ôm ngực nói, “Cho dù là ngài sẽ, chỉ sợ phó quan của ngài cũng sẽ ngăn cản, là một trưởng quan cao cấp, sao có thể tùy tiện thi đấu với người bình thường.”
A Nhĩ Đế Tư cười cười, lườm Nội Tây Á, khoan thai rời đi.
Vân Phách bất đắc dĩ, kế hoạch mời chào Thiên Lý chỉ có thể tạm thời mắc cạn. Không biết có phải A Nhĩ Đế Tư cố ý hay không? Lúc trước anh ta đã biết Thiên Lý sao? Nếu vậy, anh ta (VP) lại phải dò xét bối cảnh của Thiên Lý lần nữa.
Nội Tây Á cũng có phần không yên lòng, hắn tùy tiện tìm cớ, vội vàng rời đi.
Ra khỏi hội trường, hắn trực tiếp lái xe đến một nơi khác.
Nửa giờ sau, đứng trước một tòa biệt thự xa hoa, sau khi thông báo, hắn được người dẫn vào trong biệt thự.
Người hầu đẩy của phòng làm việc ra giúp hắn, Nội Tây Á nhanh chóng đi vào.
Trong phòng làm việc, một người đàn ông tóc đen nằm nghiêng ở trên salon, dáng vẻ lười biếng, cũng không thấy hắn có động tác gì, chỉ thấy các quân cờ trên bàn tự động chuyển đến vị trí thích hợp.
“Ngài Lai Địch.” Nội Tây Á bước nhẹ tới gần, cúi người hành lễ.
“Chuyện gì?” Lai Địch giữ nguyên tư thế không hề cử động, vẫn nhìn bàn cờ, nhàn nhạt hỏi.
“Vừa rồi tôi gặp được một người, cảm thấy hắn có chút giống…”
“Giống ai?”
Nội Tây Á không nói gì, mà trực tiếp click mở một hình ảnh trong máy tính.
Lai Địch ngẩng đầu nhìn, ánh mắt hung ác, lập tức khôi phục thái độ bình thường: “Cậu gặp ở đâu?”
“Vào bữa tiệc giải thi đấu hôm nay, hắn xuất hiện vì thủ hộ một cô bé.”
“Thủ hộ? Hắn, sẽ không thủ hộ người khác.”
*thủ hộ = bảo vệ; người thủ hộ = người bảo vệ
“Cho nên tôi cũng không chắc chắn.” Nội Tây Á chần chừ nói, “Tuy rằng bề ngoài giống đến 80%, nhưng khí chất lại khác biệt rất nhiều.”
“A.” Lai Địch vuốt ve chiếc nhẫn trên tay, vẻ mặt bình tĩnh không gợn sóng.
“Có phải nói chuyện này với…”
“Cậu muốn nói như thế nào?” Lai Địch chậm rãi ngồi thẳng người, nhìn chằm chằm hắn nói, “Cậu có chứng cứ chứng minh thân phận của hắn sao? Nếu hắn thật sự là người kia, vậy vì sao hắn không trực tiếp về nhà?”
“… Có lẽ hắn có điều bí ẩn.” Nội Tây Á dùng giọng điệu không chắc chắn trả lời.
“Điều bí ẩn?” Lai Địch cười nhạo, “Cậu muốn làm gì tôi không ngăn cản. Nhưng mà tôi muốn nhắc nhở cậu, nếu trước lúc chưa có chứng cứ xác thực mà cậu đã đi báo tin, đến lúc nhận lầm người, cậu sẽ phải chuẩn bị tốt để làm công cụ trút giận.”
Nội Tây Á rùng mình, im lặng không nói gì.
“Được rồi, cậu phái người đi âm thầm điều tra thêm đi, tra rõ rồi nói cũng không muộn.”
“Vâng.” Nội Tây Á vội vàng gật đầu, có sự bảo đảm của vị đại nhân này, bản thân có thể bớt chút cố kỵ đi. Ngừng trong chốc lát, hắn lại chần chờ mà mở miệng nói: “Thưa ngài, có hai dị năng giả rất có tiềm lực muốn gia nhập dong binh đoàn Chiến Sắc của ngài, không biết…”
Câu nói kế tiếp bị ánh mắt âm u lạnh lẽo của Lai Địch đẩy ngược về.
“Cậu không biết quy củ của tôi sao? Muốn vào Chiến Sắc thì để cho chính bọn hắn đi khiêu chiến, đừng quên thân phận của cậu, cậu không có tư cách giới thiệu người cho tôi.”
“Vâng, đúng là tôi không có tư cách.” Trên trán Nội Tây Á toát ra mồ hôi lạnh.
Lai Địch không thèm liếc hắn thêm cái nào nữa, nằm về chỗ cũ tiếp tục đánh cờ.
Nội Tây Á thức thời mà khom người rời đi.
Sau khi im lặng một lúc lâu, Lai Địch đột nhiên hô: “Mặc, thăm dò người đàn ông này cho tôi, có cơ hội, giết.”
Không khí dường như bị bóp méo, lại nhanh chóng khôi phục như cũ, giống như biến hóa vừa rồi chỉ là ảo giác.
Trong mắt Lai Địch lộ ra ánh sáng khiếp người, Nội Tây Á thật sự đã mang đến cho hắn một tin tức không hề thoải mái, tuy rằng tỉ lệ sống sót của người đàn ông kia rất thấp, nhưng nếu thật sự...
Ngón tay khẽ nhúc nhích, tiếng vỡ của nhẫn vang lên.
Cho dù là không phải đi chăng nữa, hắn cũng không cho phép kẻ có bề ngoài giống như vậy sống tại thành Thánh!
Bữa tiệc kéo dài đến tận đêm khuya, nhân sĩ khắp nơi đều có rất nhiều thu hoạch, tiếp theo chỉ cần chờ trận chung kết bắt đầu.
Đám người Ba Tư Đốn đối với việc Thiên Lý vẫn chưa nhìn thấy ba bậc thầy mà cảm thấy tiếc nuối, sau đó lại tràn đầy tin tưởng nói, chỉ cần biểu hiện xuất sắc, nhất định sẽ có cơ hội trao đổi với các bậc thầy. Tuy rằng Thiên Lý không tham gia trận chung kết, nhưng cuối cùng vẫn cùng đội như cũ.
Thật ra Thiên Lý lại không có quá nhiều tiếc nuối, điều để tâm duy nhất chính là tên Nội Tây Á kia.
Càng lúc cô càng cảm thấy thân phận của Tra Nhĩ không đơn giản, dường như vướng vào quá nhiều ân oán khúc mắc.
Hiển nhiên bây giờ bọn họ chưa đủ năng lực để xử lý khúc mắc này, chỉ một nhân vật tùy tiện trong thành Thánh thôi cũng có thể âm thầm theo dõi bọn họ.
Nghĩ tới đây, Thiên Lý quyết định đợi đến lúc trận chung kết vừa kết thúc liền rời đi, thân phận của Tra Nhĩ có thể từ từ điều tra, nhưng mà tính mạng thì chỉ có một, cô càng tin tưởng dự cảm về nguy cơ của mình hơn.
Hôm sau, nhân lúc không có việc gì, Thiên Lý mang Tra Nhĩ đi dạo thành Thánh, lần này lại mang theo hộp ký ức, cô muốn ghi lại cảnh quan của thành Thánh, sau này có thể thỉnh thoảng lấy ra để kích thích trí nhớ của Tra Nhĩ.
Trên đường đi Tra Nhĩ vẫn vô cùng cao hứng, thậm chí đoạt lấy hộp ký ức mà tự mình quay chụp lại, nhiệt tình nhất vẫn là quay chụp Thiên Lý, nhìn dáng vẻ mỉm cười, trầm tư, lạnh nhạt của cô, cảm thấy có một loại xúc động muốn lưu giữ lại tất cả.
Thiên Lý vốn đang nói giỡn với Tra Nhĩ, sắc mặt đột nhiên nghiêm túc lại, sau đó tập trung tinh thần cảm giác bốn phía.
Vốn cô còn chưa chú ý, nhưng mà có một dao động năng lượng cực kỳ đặc biệt, hơn nữa vẫn luôn theo sát như bóng với hình rất lâu. Cẩn thận dò xét, lại phát hiện vài người có bộ dạng khả nghi. Cô cũng không cho rằng đối phương chỉ là đi ngang qua.
Chẳng lẽ nhanh như vậy đã khiến cho những người khác chú ý? Loại chú ý này là tốt hay xấu? Thiên Lý càng cho là vế sau, nếu là ý tốt, bọn họ cũng chẳng phải lén lút, trực tiếp gặp mặt là được, chỉ cần trao đổi một lần, tự nhiên là có thể biết rõ Tra Nhĩ có phải người hắn muốn tìm hay không.
Lựa chọn phương pháp theo dõi này, rõ ràng cho thấy là muốn ngầm hành động.
Thân phận của Tra Nhĩ, không có ghi chép nào trên máy tính, tựa như một vị khách đến từ nơi xa xôi vậy.
Lúc đến thành Thánh, tình huống cũng rất kỳ quái. Nếu lúc trước Tra Nhĩ là một người có thân phận, vậy A Nhĩ Đế Tư không có khả năng không biết; nếu chỉ là một dị năng giả bình thường, vậy làm sao lại có quan hệ với Lai Địch kia? Nội Tây Á đó cũng có chút kỳ lạ, không chừng những kẻ theo dõi này chính là người mà hắn phái tới cũng nên.
Thiên Lý đương nhiên sẽ không cho rằng mình có sức hút lớn đến mức làm cho người ta phải hưng sư động chúng như vậy, tên dị năng giả có dị năng đặc thù kia, tuyệt đối không phải người bình thường có thể phái ra được.
Thiên Lý vuốt vuốt trán, xem ra phải rời đi trước thời hạn.
Thành Thánh, thật sự không phải là nơi phù hợp với cô bây giờ…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]