A Manh ôm túi ấm ngồi ở trên ghế dài ấm áp, xuyên qua cửa sổ đang mở,nàng có thể nhìn thấy vài cành đào trong viện, chưa tới mùa hoa đào nên ở trên mỗi nhành cây chỉ có lác đác vài đóa đang lung lay trong gió.
Nàng chán ghét thời tiết rét lạnh này, trời lạnh, tay chân vốn thiếu máu mà lạnh như băng, khiến cho cả người nàng đều thấy lười biếng.
Tri Xuân đi đến, nói: "Tiểu thư, lão gia đang đến đây."
A Manh nghe xong, mắt khẽ chớp, bỏ nhanh chân xuống ghế mang hài vào, đi ra ngoài đón.
La Hoằng Xương vừa đến trong sân, liền thấy sắc mặt nữ nhi tái nhợt ra đón, nhất thời khẩn trương nói: "Thân thể con không khoẻ đừng đi ra đây. Xem sắc mặt con tiều tụy như vậy, vẫn là cho mời đại phu đến xem một chút đi."
A Manh cười tiến lên níu lấy tay ông rồi cùng bước vào phòng, nàng tiếp nhận ấm trà nha hoàn đưa đến rồi tự mình rót cho ông một chén, cười nói: "Cha, con không sao, chẳng qua là do hôm nay đi chúc thọ Diêu lão phu nhân, không cẩn thận nên bị thương, ngoài ra không có gì đáng lo."
"Bị thương? Bị thương ở nơi nào? Vết thương nghiêm trọng không?" La Hoằng Xương vừa nghe, càng khẩn trương.
Thấy ông càng khẩn trương, A Manh không khỏi nhe răng cười rộ lên, lộ ra một chiếc răng thỏ, quả nhiên cười khẽ thật đáng yêu: "Cha, con không sao, chỉ có da thịt hơi đau, miệng vết thương cũng không sâu, sẽ không lưu lại sẹo, Tri Xuân đã bôi thuốc cho con rồi." Loại thời điểm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hien-the-xui-xeo/40347/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.