Chương trước
Chương sau
Nhìn thấy thiếu niên áo trắng ôm đàn ngọc kia, ngoài bọn nhỏ không hiểu gì, thì hai cung nữ cùng thị vệ đi theo đều âm thầm mà biến sắc. Lúc này thị vệ đi theo cũng không thể ẩn thân nữa, đành lộ diện, tiến lên hành lễ với nam nhân kia.

“Trần tiên sinh, thật xin lỗi, đã quấy rầy, bọn thuộc hạ không biết ngài ở đây.”

Thiếu niên kia không liếc bọn họ một cái, tầm mắt thản nhiên nhìn lướt qua mấy đứa nhỏ trong đình hóng mát, Ngũ Công chúa lớn nhất, đã hiểu được nam nữ khác biệt, lại thấy khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết cùng đôi mắt trong trẻo như ngọc kia khiến khuôn mặt nàng không nhịn được mà đỏ ửng lên. Mà cặp mắt kia chính là đang chiếu thẳng đến đứa nhỏ nhỏ tuổi nhất ở đây. (Ôi mẹ ơi! 7 tuổi á? Đỏ mặt á? 10 tuổi mình mặc quần thủng đít đi chơi vẫn thấy chả sao cả? Giờ 7 tuổi đã đỏ mặt á? Là mình quá vô tư hay là Mẹ Dực quá…???)

Thấy hắn nhìn chằm chằm vào Bánh bao nhỏ, Thất Công chúa chợt cảm thấy không đúng nhưng vẫn chưa nghĩ ra là cái gì.

Bỗng nhiên, thiếu niên kia khẽ chuyển, mọi người chỉ cảm thấy thân ảnh trắng toát kia vượt qua mặt, sau đó, trong lòng hắn đã có thêm một đứa nhỏ. ( Nghe như ma bắt trẻ con ấy nhỉ!?!)

“Thúc thúc?” Bánh bao nhỏ ngẩng đầu nhìn người đang ôm mình.

Thiếu niên áo trắng cũng cúi đầu, khoé môi kéo kéo, nhìn như đang cười, thanh âm trong suốt vang lên: “Đã lâu không gặp, quả nhiên ngươi thật giống cha ngươi.”

Bánh bao nhỏ chớp chớp mắt, ngây ngô cười: “Thúc biết cha Tể Tể?”

“Ừ!” Thiếu niên áo trắng không chút để ý mà trả lời, ngón tay thon dài như ngọc chạm vào mi tâm Bánh bao nhỏ, hai mắt loé lên tia sáng quỷ dị, nói: “Đứa trẻ ngoan, ngươi còn có thiên phú hơn cha ngươi, có muốn bái ta làm thầy không?” (Phải chăng anh Trần đã dùng cách này để lôi anh Trác vào bang phái của mình?)

"Ôi chao, ai, ôi?"

Thấy biểu tình ngây thơ của tiểu tử kia, thiếu niên áo trắng nói: “Cứ thế là được! Chiều ta sẽ đón ngươi!”

Bánh bao nhỏ bị một lực đạo thổi về chỗ cũ, thiếu niên ôm đàn ngọc xoay người rời đi, áo trắng dài bay phất phất, cho đến khi biến mất trong rừng trúc.

Mọi người không ai phản ứng kịp, đều có chút mờ mịt.

Ngược lại, mấy thị vệ cùng hai cung nữ đều nhẹ nhàng thở phào, hôm nay đúng là ngày may mắn mà! Nhưng bọn họ cảm thấy, người kia không truy cứu, đoán là vì mặt mũi của tiểu công tử nhà Định Quốc Hầu. Nghĩ thế, một thị vệ nháy mắt với hai cung nữ, mau chóng đem các Tiểu Chủ Tử nhà mình rời đi.

Ngũ Công chúa còn nhỏ, đang có tâm sự trong lòng, cũng không muốn ở cùng đám trẻ không hiểu chuyện kia, để cung nữ đưa mình rời đi. Bát Công chúa quay đầu nhìn đám người Thất Hoàng tử, nhu thuận chào bọn họ một tiếng, sau đó nói một tiếng cảm ơn với Tể Tể, cũng rời đi theo cung nữ của mình.

Thấy mọi người đều rời đi, Thất Hoàng tử cũng khuyên người ngang bướng nào đó: “Tiểu thế tử, chúng ta cũng về thôi, sắp đến giờ học rồi.”

Sở Tê Bạch nhìn phương hướng thiếu niên áo trắng kia biến mất, hai mắt toả sáng, nắm chặt tay nhỏ nói: “Đại ca ca thật lợi hại, ta cũng muốn!”

"Đệ muốn làm gì?" Thất hoàng tử da đầu run lên.

Tể Tể vẫn tỉnh tỉnh mê mêm nhìn bé không nói gì.

Sở Tê Bạch nắm lấy tay Tể Tể, hưng phấn nói: “Ta thật muốn bắt chước đại ca ~~ Tể Tể, chúng ta đi tìm đại ca ca~~” Nói xong, kéo Tể Tể đi theo hướng thiếu niên áo trắng kia biến mất.

Không chỉ Thất Hoàng tử số khổ, đến cả mấy thị vệ cũng phải chịu khổ theo. Nghe Bánh bao nhỏ nhà Túc Vương kêu thiếu niên áo trắng kia là “ Đại ca ca”, trong lòng mấy thị vệ đều không nhịn được âm thầm châm chọc, nam nhân kia so tuổi ra còn già hơn cả lão tử nghiêm trang – Túc Vương nha, nhưng cũng thật là, bộ dáng hắn sao lần nào nhìn cũng như thiếu niên vậy, thật không hiểu, hắn bảo trì kiểu gì nữa…

Kết quả đương nhiên là tìm không thấy, chỉ có thể đứng yên lặng giữa cung điện đầy sương mù không hề có bóng dáng con người.

Đầu óc mấy đứa nhóc xoay chuyển choáng váng, đột nhiên, một tiếng đàn vang lên, phảng phất như từ xa truyền đến, lại giống như gần sát bên tai, gần như cả hoàng cung đều bị âm thanh này vây quanh, khiến cho con người đều có cảm giác như đã rời xa hồng trần, trở nên an nhàn thoải mái, không tự chủ được mà hé miệng cười.

Năm tháng qua đi, thời gian lùi lại.

Trong lúc ba đứa nhỏ còn đang tỉnh tỉnh mê mê, đều không tự chủ được mà trở về, rời khỏi cung điện thanh u không bóng người.

Một lát sau, Sở Tê Bạch đột nhiên giật mình, nghi hoặc hỏi: “Sao lại đi về? Không phải nên đi tìm Đại ca ca sao?” Nói xong, lại kéo tay Tể Tể muốn quay lại.

Thất Hoàng tử hiển nhiên đã hiểu được gì đó, vội đưa tay ngăn cản bọn họ, “Tiểu thế tử, sắp đến giờ học, nếu đệ muốn thấy Đại ca ca, chỉ có thể tìm phụ hoàng thôi.” Thất Hoàng Tử Yên lặng đem cha mình ra làm lá chắn, để cha mình chịu áp lực vậy – ai kêu Hoàng thượng lại cực kỳ cưng chiều Bánh bao nhỏ khó chơi này. “Hắn ở đây, nhất định là người trong cung, phụ hoàng nhất định biết hắn là ai, không cần tự mình phải đi tìm.”

Sở Tê Bạch nghĩ nghĩ, cảm thấy Thất Hoàng tử nói có lý, liền không kiên trì nữa, ngoan ngoãn theo Thất Hoàng tử về Triều Dương điện.

*******

Giờ Dậu, mặt trời chuẩn bị lặn, Ngu Nguyệt Trác tự mình đến Triều Dương điện đón con trai về.

Nam tử tuấn nhã vừa xuất hiện, lập tức hấp dẫn tầm mắt của mọi người trong điện, bọn nhỏ nóng bỏng nhìn hắn, mang theo sự sùng báo đối với nhân vật anh hùng.

Ngu Nguyệt Trác cao nhã chào hỏi với bọn nhỏ, rồi quay về phía con trai nhà mình đang thì thầm to nhỏ gì đó với Sở Tê Bạch, gọi: “Tể Tể, về nào!”

Bánh bao nhỏ nghe thấy cha gọi, vui vẻ ngẩng đầu, lập tức nhảy khỏi ghế, như đạn pháo bay vọt vào ngực cha.

"Phụ thân ~~"

Ngu Nguyệt Trác ôm tiểu tử vào lòng, để mặc con hôn trên mặt mình mấy cái, hơi thở đáng yêu ngọt ngào khiến khó ai có thể cự tuyệt. Kỳ thật mà nói, cũng không phải là Ngu Nguyệt Trác sủng con, mà là con trai hắn thực rất đáng yêu, khiến không ai có thể không cưng chiều.

Nhìn hai cha con họ, các bạn nhỏ trong Triều Dương điện đều có chút hâm mộ, thời đại này, nam nhân biểu lộ tình cảm đều là nội liễm, tức là không thể hiện ra ngoài, đặc biệt đối với cha con trong đại gia tộc, khi ở chung đều phải tuân theo quy củ, có nề nếp, các bạn nhỏ cũng không dám giống như Bánh bao nhỏ bay vào lòng cha, còn vui vẻ hớn hở hôn lên mặt cha.

“Tể Tể, ngay mai lại đến nhé~~” Sở Tê Bạch nói, hy vọng mai có thể cùng nhau chơi đùa tiếp.

"Ân!" Bánh bao nhỏ dùng sức gật đầu.

Tạm biệt vài bạn nhỏ trong Triều Dương điện xong, Ngu Nguyệt Trác ôm Bánh bao nhỏ nhà mình rời cung.

Từ Triều Dương điện đến cửa cung khá xa, Ngu Nguyệt Trác ôm con chậm rãi đi, vừa đi vừa hỏi chuyện ngày hôm nay. Trí nhớ Bánh bao nhỏ tốt, hào hứng kể hôm nay mình gặp những chuyện gì, gặp những ai, làm những gì, dù thời gian không theo thứ tự, nói còn hàm hồ, nhưng Ngu Nguyệt Trác cũng thực kiên nhẫn nghe, vừa nghe vừa mỉm cười.

Nghe đến việc Bánh bao nhỏ bị một thúc thúc áo trắng không rõ là ai bế, Ngu Nguyệt Trác hơi nheo mắt, hoàng cung là địa phương thế nào, người nào đó mặc một thân áo trắng nhìn như chịu tang, bình thương không ai có gan mặc như vậy ở hoàng cung. Chỉ trừ bỏ một người nào đó…

Đến cửa cung, xe ngựa của Hầu phủ đã ở đó chờ sẵn.

Ngu Nguyệt Trác ôm con trai lên xe, đang muốn phân phó đánh xe thì một thanh âm vang lên: “Đợi chút!”

Nghe thấy thanh âm quen thuộc, Ngu Nguyệt Trác mỉm cười, ánh mắt lạnh lùng, giơ tay xốc màn xe lên, nhìn về phía thiếu niên áo trắng đang ôm đàn ngọc đứng cách đó không xa.

Ánh mặt trời hoàng hôn đỏ rực chiếu lên người thiếu niên kia, có vài ánh sáng bị cắt đứt, vỡ vụn, khiến bức tranh vừa nhu hoà lại trong trẻo, ngay cả dung nhan lạnh tanh của thiếu niên kia, đứng dưới mặt trời cũng có vẻ mềm mại, hồng hào, cả người phảng phất khí thế tiên nhân, tĩnh mịch.

"Phụ thân, là thúc thúc ~~" Bánh bao nhỏ cao hứng nói, tự hào vì trí nhớ của mình.

Thiếu niên kia đến gần, khoé miệng khẽ nhếch lên lạnh lùng, sai đó phát hiện mình cười cũng không đẹp hơn, vội trở lại lạnh lùng như cũ, thản nhiên nói: “Con trai ngươi thật đáng yêu, giống ngươi!”

“Hừ!” Ngu Nguyệt Trác nhịn không được hừ lạnh một tiếng, sau đó thở dài: “Ngươi biến mất hai năm, trở lại lại muốn bắt cóc con ta? A Manh nhà ta sẽ không có phép loại người bất chính như ngươi tiếp cận con trai ta.” Trong thanh âm mang theo sự kiêu ngạo, cho rằng đối mặt với nam nhân này, tam quan của mình vẫn được coi là giống người thường.

Thiếu niên – Diêm Ly Trần giọng đều đều mà nói: “Ta đã xem qua con trai ngươi, tư chất của bé thiên phú, chỉ cần bé theo ta, ta sẽ đào tạo bé thành cao thủ ngàn năm khó gặp.”

“Không cần, con ta ta dạy.” Ngu Nguyệt Trác không khách khí nói: “Tể Tể nhà ta còn nhỏ, chí khí không lớn, không cần làm cái gì mà cao thủ ngàn năm khó gặp, thật là đa tạ ý tốt của ngươi.” Lời này nghĩ một đằng nói một nẻo, kỳ thật sợ nếu như con mình bị nam nhân không bình thường này cưỡng chế bắt đi, đến lúc đó, sợ là A Manh sẽ náo loạn không thôi mất.

“Phải không?” Diêm Ly Trần nhìn chằm chằm đứa nhỏ đang co người trong lòng Ngu Nguyệt Trác, dùng một đôi mắt ngây thơ nhìn lại mình.

Ngu Nguyệt Trác vội đem con trai ôm chặt vào lòng, bình thản nói: “Đừng đánh chủ ý lên con ta, A Manh sẽ không bao giờ đáp ứng. Nếu ngươi không sợ nàng nguyền rủa thì cứ ra tay đi.”

Lời này quả nhiên đánh trúng điểm yếu của Diêm Ly Trần, nghĩ nghĩ, không ngại học hỏi kẻ dưới: “Vì sao nàng không đáp ứng? Con trai có tư chất tốt, thích hợp luyện võ. Đương nhiên, nếu bé muốn học đàn để khống chế lòng người, ta cũng có thể dạy bé.”

“Ta không biết, ngươi có thể tự hỏi nàng.” Ngu Nguyệt Trác đáp cho có lệ.

Ai ngờ, người nào đó lại thực sáng khoái đáp ứng “Được”, sau đó thong dong tự nhiên leo lên xe ngựa của Định Quốc Hầu phủ.

"......"

Thế giới này sao còn tồn tại người có da mặt dày như ngươi chứ? Ngu Nguyệt Trác trong lòng thầm cảm thán một tiếng, lại cảm thấy ừ thì thực ra da mặt mình cũng còn rất là mỏng.

******

A Manh cẩn thận ôm bụng đứng trước cửa Toả Lan viện chờ chồng con về.

“Tiểu thư, Hầu gia cùng tiểu thiếu gia trở về sẽ có hạ nhân thông báo với ngài, ngài không cần chờ như thế này.” Tri Hạ không đồng ý nói.

A Manh thở dài: “Ta biết a! Nhưng hôm nay là ngày đầu tiên Tể Tể vào cung làm thư đồng, trong lòng ta có chút lo lắng, ngồi không yên.” Tuy nàng rất muốn coi hôm nay là ngày đầu tiên con trai đi nhà trẻ, nhưng là nhà trẻ cũng không có đáng sợ như hoàng cung a, Bánh bao nhỏ ngốc nghếch kia liệu có bị đám Hoàng tử khi dễ hay không a?

Lại đợi thêm một hồi, rốt cuộc cũng có người lại bẩm báo, Hầu gia cùng tiểu thiếu gia đã hồi phủ.

A Manh tươi cười, bước ra ngoài đón.

Nhưng, khi nhìn thấy thiếu niên áo trắng đi theo hai cha con, nụ cười trên mặt A Manh lập tức cứng đơ, theo bản năng nhìn nhìn, lại không thấy thân ảnh ai khác nữa, trên mặt lại là biểu tình thất vọng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.