Thời tiết kinh thành tháng sáu như một cái lồng hấp lớn, hấp chín người dưới ánh mặt trời, chỉ cần trong chốc lát, cả người đã ướt đẫm mồ hôi.
Người gác cổng phủ tướng quân ra mở cửa, liền nhìn thấy trước cửa có một cô nương mặc một thân quần áo màu xanh mộc mạc, trong tay mang theo một hòm thuốc cổ xưa, đầu tóc đen dài đơn giản vấn một cây trâm. Nhưng thời tiết nóng bức như thế mà cô nương kia không có lấy một giọt mồ hôi trên mặt, khiến cho người ta có cảm giác thanh sảng, sạch sẽ.
Nhìn thấy nàng, người gác cổng nhiệt tình hô to: “Dung cô nương, ngài đã đến rồi, mời vào mời vào.”
Dung Nhan gật đầu với người gác cổng, bước chân vào phủ tướng quân.
“Phu nhân nhà ngươi sao rồi?”
“Hôm nay phu nhân vẫn chưa đi đâu, đang chờ Dung cô nương đến.”
"Ân, cám ơn."
Dung Nhan thản nhiên nói một tiếng, rồi bước vào Toả Lan viện, chỉ lưu lại người gác cổng đang vui tươi hớn hở nói lời cảm tạ “Dung cô nương khách khí.”
Trong Toả Lan viện, giữa phòng khác sáng ngời, chính giữa phòng có một tấm thảm màu đỏ, một bé con mặc áo ngắn đơn bạc đang ngồi trên đó, mở đôi mắt đen láy như hạt nhãn nhìn người cách đó không xa, khuôn mặt trắng noãn nhỏ nhắn, nhìn như một chiếc bánh bao đại thọ, khiến cho người người thích mê.
"Tể tể, lại đây, nơi này có bao bao ~~ "
A Manh cầm trong tay một cái bánh bao, cười tủm tỉm nói với bé con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hien-the-xui-xeo/2544192/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.