Từ hôm đó trở đi, A Manh luôn mê man, mà mỗi khi nàng khôi phục ý thức người đầu tiên khi nàng mở mắt ra nhìn thấy chính là Ngu Nguyệt Trác, sau đó nam nhân này sẽ hé ra nụ cười ôn nhã như ngọc trong khuôn mặt tối tăm.
Ở thời điểm đó, trong lòng A Manh lại nổi lên một cảm giác vừa chua xót vừa ngọt ngào, nhưng lại thấy khổ sở, muốn hắn không lộ ra biểu tình không hợp với tính cách của hắn. Hẳn là hắn nên dùng nụ cười lừa gạt ánh mắt thế gian, sau đó lại dùng tâm địa đen tối bắt nạt người khác, lơ đãng mà hãm hãi người khác, mà không phải là vẻ mặt tối tăm thống khổ này.
Điều này khiến nàng thấy khổ sở vô cùng.
A Manh là người lạc quan, vô luận có chuyện gì không hay ho cũng nghĩ về ánh sáng phía cuối con đường. Cũng có thể nói nàng đã nhìn rõ nhiều chuyện, cho nên nhiều chuyện nàng không bao giờ quá để tâm trong lòng. Vì thế, dù nàng biết thân thể mình không thể trụ được lâu nữa, nhưng mỗi lần tỉnh dậy đều mỉm cười với chàng như bình thường.
Tuy là mỗi lần đều tức giận việc nam nhân này bắt nạt mình, nhưng chỉ là tức vậy thôi, không ai biết được nam nhân này đã chiếm vị trí quan trọng thế nào trong lòng nàng, quan trọng hơn là nàng không muốn hắn phải lộ ra biểu tình khổ sở.
Hôm nay lại tỉnh lại, tinh thần A Manh đã tốt hơn, để Ngu Nguyệt Trác ôm nàng đến ghế trước phòng khách phơi nắng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hien-the-xui-xeo/2544179/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.