A Manh phát hiện, từ khi có mặt Diêm Ly Trần, biểu hiện của Ngu Nguyệt Trác đối với chuyện nàng mang thai càng khẩn trương hơn.
Bị cưỡng chế ở trên giường ngủ trưa, làm thế nào A Manh cũng không ngủ được, mặc cho ai đó dùng ánh mắt thập phần quỷ dị nhìn nàng chằm chằm, không thể ngủ được là không ngủ được. Ánh mắt gấp gáp của Ngu Nguyệt Trác lại khiến cho nàng cảm thấy áp lực lớn.
A Manh cảm thấy bản thân mình nên nói điều gì đó để hắn thả lỏng một chút, cũng khiến mình thả lỏng một ít, nàng cũng không muốn mình lưu lại ký ức không tốt đẹp về việc mang thai, cũng ảnh hưởng đến tâm tình của thai phụ, lại ảnh hưởng đến tiểu tử thối trong bụng… Không đúng, là ảnh hưởng đến trưởng thành của đứa nhỏ trong bụng.
Trong lòng A Manh yên lặng suy nghĩ, hôm nay bị hai người Ngu Nguyệt Trác cùng Diêm Ly Trần mở miệng ra là kêu “tiểu tử thối” hại nàng cũng gọi theo bọn họ, thật sự là…, không được, không thể để bị bọn họ ảnh hưởng, nàng phải làm một người bình thường.
“Chàng đừng nhìn ta chằm chằm vậy được không? Ta không ngủ được.” A Manh thương lượng với hắn, “Nếu không chàng cũng lên giường ngủ đi, tối hôm qua không phải chàng cũng không ngủ sao?” Nói xong, A Manh cẩn thận nhìn mặt hắn, thật ghen tỵ khi nhận ra, mắt hắn không hốc hác, màu da vẫn không có thay đổi gì cả, thật sự không công bằng, chẳng lẽ đây gọi là đặc điểm của người tập võ sao?
Ngu Nguyệt Trác nghĩ nghĩ, liền đến giường nằm xuống, ôm nàng vào ngực.
A Manh đem đầu dựa vào lòng hắn, như vậy, hắn sẽ không thể nhìn chằm chằm nàng nữa.
Trong lòng không còn gánh nặng, rất nhanh đã buồn ngủ, đang mơ màng, A Manh đột nhiên nhớ đến cái gì đó, hàm hồ hỏi: “Đúng rồi, chàng sẽ đáp ứng cha ta, ba năm sinh hai đứa, sẽ sinh một tá sao? Ta không làm, ta không phải heo mẹ!” Nhìn phản ứng quỷ dị của hắn khi nàng mang thai, A Manh hoài nghi nếu mình mang thai lần thứ hai, thứ ba, nam nhân này liệu còn biến thái hơn không?
“Làm sao có thể?” Ngu Nguyệt Trác quả quyết trả lời, “Kia chỉ là trấn an nhạc phụ thôi, nàng muốn sinh một tá, ta cũng không đáp ứng. Hơn một đứa, nhiều vấn đề, lại ầm ỹ, thực phiền.”
A Manh cảm thấy lời này của hắn lại có phần giống như nam nhân hiện đại đối với đứa nhỏ. Kỳ thực, đứa nhỏ chỉ cần dạy dỗ tốt, đều thực nhu thuận đáng yêu, cũng không phải đứa nào cũng là tiểu ác ma. Chỉ cần giáo dục tốt, nàng tin đứa nhỏ của mình nhất định sẽ là tiểu thiên sứ đáng yêu, vừa nghe lời lại hiếu thuận.
Bất quá… A Manh nghĩ đến tính cách của nam nhân này, đột nhiên không dám khẳng định. Nếu như đứa nhỏ di truyền gen cùng tính cách của hắn thì… nghĩ đến đó, da đầu nàng đã run lên.
Đang mơ màng cũng lập tức tỉnh dậy, A Manh giãy khỏi cái ôm của hắn, không để ý đến việc hắn giật mình vì động tác của mình, nghiêm túc nói: “Uy, Ngu Nguyệt Trác, nếu đứa nhỏ giống chàng thì phải làm sao bây giờ?”
Ngu Nguyệt Trác ôm nàng trở về, thấy nàng không có vấn đề gì, mới trả lời: “Giống ta thì tốt chứ sao, ta là phụ thân của tiểu tử thối, đương nhiên là phải giống ta.” Ngữ khi khẳng định đến chắc chắn, cảm giác này hoàn toàn là biểu tình kiêu ngạo của nam nhân.
A Manh đen mặt, phát giác Diêm Ly Trần quả thực đã dạy dỗ cho nam nhân này“quá tốt”, nhìn bộ dáng hắn kiêu ngạo, thật giống như tên vô sỉ Diêm Ly Trần kia.
“Ta đang nói tính cách! Nếu đứa nhỏ tính cách giống chàng…”
“Tốt, có vấn đề gì sao?” Ánh mắt nghi hoặc.
"..."
A Manh nhìn vẻ mặt của nam nhân kia, phát giác mình cùng hắn không thể nói chuyện được, buồn bực ngậm miệng, âm thầm nắm tay, trong lòng quyết định, chờ sau khi sinh đứa nhỏ, nàng sẽ giáo dục thật tốt, sẽ không để đứa nhỏ mang tư tưởng sai lệch của cha nó.
********
Việc Diêm Ly Trần tá túc ở phủ tướng quân không nhiều người biết lắm, cho dù đã biết, khi nhìn thấy phong thái xuất trần thoát tục, không giống như những người trong nhân gian khói lửa, người của phủ tướng quân ước gì vị công tử giống thần tiên này sẽ ở lại thật lâu, thật sự là đẹp mắt mới có thể gội rửa tâm hồn~~
Bất quá, người trong phủ cũng rất nhanh biết được vị công tử này đặc biệt biết cách hưởng thụ, nhất thời cái gì mà thần tiên công tử đều thành mây bay a. Có điều, dù thế nào thì bề ngoài của Diêm Ly Trần rất có tình lừa gạt, hạ nhân trong phủ vẫn rất thích hầu hạ vị công tử có năng lực ăn uống phi phàm này.
Diêm Ly Trần ở trong phủ phía Tây, sau khi Diêu thị biết được, không biết là nghe Ngu Nguyệt Trác nói gì, mà đặc biệt thập phần lễ độ cảm kích, đặc biệt phân phó A Manh chiếu cố tốt cho khách, hắn ở bao lâu cũng không thành vấn đề, tất cả đãi ngộ đều phải giống chủ nhà, mà Diêm Ly Trần đương nhiên cho rằng mình phải được đối đãi giống như chủ nhân, khiến cho A Manh không thể không khách sáo, thật vô sỉ. Về phần người không có quyền lên tiếng - Ngu Nguyệt Quyên, vẫn còn bị cấm túc, cho nên dù nàng nghe tin nhà mình có một vị công tử thần tiên lại mang tính lừa gạt, cũng không gặp được, đương nhiên sẽ không có ý kiến gì.
Trừ bỏ ăn uống, hưởng thụ, Diêm Ly Trần thật ra cũng biết an phận, không có việc gì đều chỉ ở Tây viện, không bước chân ra khỏi, giống như không có cảm giác tồn tại. Điều này khiến một nhóm nữ nhân muốn gặp thần tiên thập phần thất vọng. Đương nhiên, đây chỉ là bề ngoài, trên thực tế, Diêm Ly Trần là một kẻ xuất quỷ nhập thần, điểm ấy A Manh cảm nhận rõ ràng.
Ví dụ như khi nàng đang tản bộ trong vườn, ngẫu nhiên ngẩn đầu lên, sẽ thấy một vị tiên nhân đang tựa ở nóc nhà hoặc đầu tường. Kẻ đang ngồi trên nóc nhà kia, hai mắt nhìn phương xa, ngẩn ngơ đến vài canh giờ không hề động đậy, mỗi khi đến thời điểm này, vị thần tiên sống kia tỏa sáng đến chói mắt, nhưng làm cho người ta có cảm giác hắn đang chờ đợi một bóng dáng nào đó, cô đơn đến chua xót trong lòng – A Manh kiên quyết cho rằng đây là ảo giác của nàng.
Ví dụ khi Ngu Nguyệt Trác ở nhà, hai vợ chồng bọn họ đang ăn cơm hoặc nói chuyện phiếm trao đổi tình cảm, Diêm Ly Trần đột nhiên từ đâu đi ra, sau đó nói một câu “Ta đói bụng”, liền nhất quyết yêu cầu phải mang đến cho mình một bát cơm, hoặc sẽ nghe bọn họ nói chuyện phiếm, gương mặt hờ hững, ôm vải chậm rãi ăn.
Rất nhiều lúc, A Manh nghĩ Diêm Ly Trần không cần có quy tắc, thậm chí không ai bởi vì thế mà chỉ trích hắn, ngay cả Ngu Nguyệt Trác cũng đối với hắn thập phần tử tế, thậm chí nói với A Manh, hắn muốn làm gì kệ hắn, không cần quan tâm đến hắn.
A Manh nghi hoặc khó hiểu, trong lòng lại có chút hâm mộ Diêm Ly Trần, hắn so với người hiện đại còn tự do hơn, nhưng trong lòng cũng biết, trên thế gian này quy tắc của hắn chính là tùy ý, là cường đại đến nỗi không ai có thể đối đầu được hắn.
“Hắn bình thường cũng thế này?” Có lần, A Manh tò mò hỏi Ngu Nguyệt Trác.
Ngu Nguyệt Trác bình tĩnh nhìn nàng, “Nàng nghĩ năm đó ta và nàng làm sao có thể tránh được phiền toái? Ta ở tổ trạch cùng vài huynh đệ đánh nhau, hắn công khai chạy đến nhà ta, sau đó lại nói với ta muốn dạy ta võ công. Ta không chịu học, hắn liền cắt đứt gân mạch của ta, nếu không học võ công của hắn, cả đời sẽ làm phế nhân, kinh động đến cả lão tổ tông Ngu gia, cuối cùng bị hắn cưỡng ép là đồ đệ trên danh nghĩa. Nhưng khi hắn dám cắt gân mạch của ta, làm sao ta có thể ngoan ngoãn làm đồ đệ của hắn. Cho nên, cuối cùng hắn chỉ có thể mặt dày gọi ta là đồ đệ, thật sự là vô sỉ… Đương nhiên, ta không thừa nhận.”
"..."
A Manh cảm thấy Ngu Nguyệt Trác cũng không dễ dàng, trước kia nàng không nên cảm thấy hắn bắt nạt nàng mà chán ghét hắn, dù sao, hắn cũng bị bắt nạt như vậy, cho nên cách đối xử với người khác của hắn mới bị vặn vẹo thôi.
Biết được việc lúc trước của hắn, A Manh an tâm, sau đó khó có được một phen tự động ôm hắn một cái, nhưng nàng không có nhìn được trên khóe môi nam nhân kia một nụ cười xấu xa hiện lên khi thực hiện được gian kế.
Cuối cùng, A Manh quyết định đối xử tốt hơn với Diêm Ly Trần.
*********
Bỏ Diêm Ly Trần sang một bên, A Manh lại bắt đầu kiếp sống của người phụ nữ có thai.
Làm một thai phụ, A Manh căn bản không có tự giác bản thân. Cũng không thể trách nàng, bởi vì từ nhỏ nàng đều thích ăn trái cây, mọi thói quen đều bình thường không khác, bụng mới có một tháng, chưa có biểu hiện gì, nàng thật sự không có cảm giác mình mang thai, ngẫu nhiên nhắc đến việc mang thai, mới bỗng nhiên tỉnh ngộ: nga, thì ra hiện tại nàng là phụ nữ có thai, sau đó lại nảy sinh tình cảm với hài tử trong bụng.
Tuy rằng, A Manh có phần lo lắng sẽ sinh ra một đứa nhỏ tính tình giống Ngu Nguyệt Trác, nhưng thân làm mẫu thân, không thể ngăn cản tâm tình nàng nhộn nhạo, rất nhanh bỏ sự lo lắng sang một bên.
Sau khi biết nàng mang thai, rất nhiều người mang lễ vật đến thăm nàng, trong đó có Diêu đại phu nhân cùng Hình thị.
Diêu đại phu nhân năm đó chịu ân huệ của mẹ A Manh, những năm gần đây vẫn chiếu cố tốt cho A Manh, tuy rằng biết Hình thị thiển cận không dạy dỗ tốt A Manh, chỉ là bà không phải là mẹ A Manh, không thể dạy dỗ nhiều cho A Manh, thỉnh thoảng thông qua con gái Diêu Thanh Thanh chỉ điểm cho A Manh vài chỗ mà thôi.
Diêu đại phu nhân biết chuyện A Manh thành hôn một tháng liền mang thai, thật cao hứng cho A Manh, mang theo một chút thuốc bổ đến, cùng A Manh trao đổi một chút kinh nghiệm mang thai, để cho A Manh cũng có thêm khái niệm. Lúc đó, Diêu Thanh Thanh cũng đến, đứng một bên tò mò nhìn chằm chằm bụng A Manh, sau đó lại nhìn bụng mình, khuôn mặt đỏ bừng, không biết đang YY cái gì nữa.
Hình thị cũng mang theo chút thuốc bổ đến thăm A Manh, nhìn biểu hiện của Hình thị cùng muội muội La Ngọc Sa, nàng cũng hiểu là La Hoằng Xương cưỡng chế bọn họ đến thăm, bằng không với tính tình của ba mẹ con họ, ước gì đời này sẽ không bao giờ nhìn thấy đại tiểu thư là nàng nữa!
Ở La gia, quả thật A Manh có tính đại tiểu thư, đặc biệt khi ở trước mặt ba mẹ con Hình thị, tư thế A Manh đoan trang, hơn nữa, nàng còn có miệng quạ đen, quả thật đã ép buộc ba mẹ con Hình thị hơi quá. Chỉ là khi La Hoằng Xương đến, A Manh lại trở thành nhu thuận, ngốc nghếch, khiến cho tấm lòng phụ tử của La Hoằng Xương bị lấp đầy, Hình thị muốn nói cũng không biết nói từ đâu. Chính vì thế, mẹ con ba người họ càng không muốn gặp A Manh, sau khi A Manh được gả đi, bọn họ mới cảm thấy có gia đình chân chính.
A Manh thành phu nhân tướng quân, trước mặt mẹ con Hình thị càng đoan trang hơn, không nhìn sắc mặt khó coi của Hình thị cùng La Ngọc Sa, thản nhiên uống trà. Tri Hạ cùng Tri Xuân nhìn sắc mặt đen sì của hai mẹ con Hình thị, yên lặng cúi đầu xem chuyện vui.
Chỉ có La Nghị là vẫn như cũ, trưng ra gương mặt tiểu chính thái, giống như không phát hiện tâm tình của mẫu thân cùng đại tỷ.
Chuyện ngoài lề!
Một năm nọ, tháng nọ, ngày nọ, A Nan, A Manh, Tiểu Liễu ngồi nói chuyện về thái độ của lão công đối với chuyện mình mang thai, cùng nhau bật cười, cười đến nỗi khó có thể kiềm chế lại, ôm thắt lưng nhau mà cười, đến khi Vương gia, tướng quân, Thị Tử từ bên ngoài tiến nào nhìn thấy cảnh này, nháy mắt một cái liền biến đổi, một ánh mắt sắc bén, một cười đến như hoa cỏ mùa xuân, một người sắc mặt biến thành màu đen (phản ứng của Thị Tử là tốt nhất a…),không dấu vết tiến lên, đem ba người kia tách ra…
Về đến nhà, Vương gia nói bẩn, mang A Nan đi đến phòng tắm xa hoa tắm rửa, sau đó kéo rèm…
Về đến nhà, sắc mặt tướng quân biến đổi, nói trên thị trường mới có một quyển tị hỏa đồ mới, cùng thử xem, kéo rèm…
Về đến nhà, Thị Tử a dua khởi động, đưa nước đưa khăn, cuối cùng vẫn là kéo rèm…
Ân, kết quả đều như nhau, lật bàn a! Như thế nào sau tất cả mọi việc, nam nhân đều có phản ứng như vậy!!!!!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]