A Manh cùng tướng công về nhà mẹ đẻ lại mặt, La phủ trên dưới đều thực kích động nghênh đón bọn họ.
Đúng vậy, mỗi người thoạt nhìn ai cũng đều thực kích động, nhưng bọn họ kích động nguyên nhân là do trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.
Đối với La Hoằng Xương mà nói, hôm nay là ngày mà nữ nhi ông yêu thương nhất mang theo con rể tốt về nhà lại mặt, nghĩ đến con rể là đại tướng quân đương triều nữ nhi của ông gả đi làm cho ông thấy thật hãnh diện, không biết ở bên ngoài có bao nhiêu người cực kỳ hâm mộ ông đến đỏ mắt, làm sao ông lại không để ý làm sao ông không kích động?
Mà đối với Hình thị cùng hai đứa con mà nói, A Manh gả đi nơi tốt như vậy thật sự là làm cho bọn họ hận đến nghiến răng nghiến lợi. Hình thị chán ghét nhìn kế nữ được gả vào phủ đại tướng quân trong lòng đầy oán khí, nghĩ vì sao con rể tốt như vậy lại không phải là của Ngọc Sa của bà ta chứ? La Ngọc Sa cũng tức giận bất bình như vậy, cảm thấy vị đại tiểu thư này có phải có vận cứt chó gì mà có thể có được người nam nhân tốt như vậy; mà La Nghị lại thoải mái hơn, hắn chỉ thuần túy là không muốn thừa nhận nam nhân tuấn nhã gia cảnh lại tốt như vậy thế nhưng sẽ bị vị đại tiểu thư kia gieo rắc tai họa, thật sự là một đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu, tất nhiên A Manh là phân trâu.
Cho nên nói, toàn gia mọi người đều rất kích động, nhưng kích động đều không giống nhau, ba mẹ con Hình thị trong lòng đều là ghen ghét đều cảm thấy Ngu Nguyệt Trác đứng cùng A Manh thật sự là một đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu.
A Manh tuy rằng không biết ý nghĩ của bọn họ nhưng nhìn biểu tình trầm mặc của bọn họ là biết trong lòng bọn họ tràn ngập bất mãn như thế nào không khỏi ở trong lòng thầm coi thường, cũng lại một lần nữa nhận ra thêm bản chất của mỗ nam nhân này, tất cả mọi người đều bị hắn dùng cái vẻ ngoài đó lừa gạt, ai có thể ngờ rằng nội tâm của nam nhân này là vô sỉ không giới hạn chứ.
Con rể bái kiến nhạc phụ nhạc mẫu, A Manh cùng Hình thị đều không có giống như người thân trong gia đình khác, mẫu thân khi nữ nhi về nhà lại mặt sẽ gọi vào phòng hỏi thăm mọi chuyện nhưng không kể tới Hình thị căn bản vốn không có tâm tư mà lo chuyện đó mà ngay cả A Manh cũng không thể tưởng tượng được bộ dáng bản thân nàng cùng Hình thị ngồi tâm sự, vì thế hai người có chỉ có thể coi như không biết gì mà bỏ qua việc này.
Cho nên, sau khi nói vài lời xong La Hoằng Xương liền mang theo toàn gia cùng nữ nhi và con rể đi dạo hoa viên thuận tiện tăng thêm một chút tình cảm với hiền tế.(con rể)
La Hoằng Xương cùng Ngu Nguyệt Trác đi ở phía trước, thuận tiện đem nhi tử gọi đến bên người bồi chuyện, ông muốn để Ngu Nguyệt Trác cùng nhi tử có thể quen biết một chút, đối với con đường làm quan tương lai của nhi tử cũng có chút quan hệ. Sau đó là Hình thị cùng với A Manh và La Ngọc sa ba người đi theo sau.
La phủ tuy rằng không thể so với phủ đệ của hoàng thân quốc thích nhưng thiết kế cũng khá tinh xảo,các đình đài lầu các cũng không ít, hành lang gấp khúc dài ngàn bước, ở những khúc ngoặc có hồ nước non bộ tươi xanh lại thêm hiện tại đang là mùa xuân đúng là xuân hoa rực rỡ, đũng là cảnh đẹp ý vui.
Đến đình nghỉ chân cạnh hồ, trong đình đã có trà bánh hạ nhân chuẩn bị trước, nhóm nữ quyến mảnh mai ngồi vào bên trong nghỉ chân, Ngu Nguyệt Trác cùng La Hoằng Xương đứng ở bên cạnh hồ nhìn đàn cá chép đang bơi trong hồ.
"Hiền tế à, con cùng A Manh cần cố gắng nhiều, ngoại tôn của ta còn phải dựa vào các con đó, tốt nhất là ba năm hai đứa a..." La Hoằng Xương nói đến đây hai mắt tỏa sáng.
"Nhạc phụ đại nhân xin yên tâm, Nguyệt Trác cũng có ý này." Nam nhân cười đến mị hoặc nói cũng không quên quay đầu dùng loại ánh mắt làm cho người ta da đầu muốn run lên nhìn người nào đó vẫn đang ngồi ngây ngốc trong đình.
"Ha ha ha, như vậy rất tốt, sinh vài đứa đi, một tá là tốt nhất." La Hoằng Xương vỗ vỗ bả vai hiền tế cười đến mức đường làm quan rộng mở.
"Rất đơn giản, tiểu tế sẽ cố gắng!" Ngu Nguyệt Trác vẫn như cũ cười như hoa nở nhưng ánh mắt nhìn người nào đó lại càng quỷ dị.
Chờ A Manh tiêu hóa xong đối thoại của hai người, nàng thiếu chút nữa bị sặc chết!
A Manh trong lòng thấy nghẹn khuất, đây nhất định không phải phụ thân của nàng!
Không chỉ A Manh muốn hỏng mất mà ngay cả Hình thị cùng hai đứa con cũng đã muốn hỏng đến mức nói không nên lời, tất cả không khỏi có chút đồng tình nhìn về phía A Manh đang trương ra khuôn mặt đờ đẫn trống rỗng, lần đầu tiên đồng loạt cảm thấy đại tỷ bị phụ thân yêu thương như vậy kỳ thật cũng là áp lực như núi a.
"Cha” A Manh âm thầm cầu khẩn thầm nghĩ người cũng đừng đưa ra chủ ý xấu gì cho kẻ ác nhân kia, chỉ cần hắn thôi nàng đã muốn hỏng rồi bây giờ lại thêm phụ thân người làm loạn nữa thì nửa đời sau nữ nhi của người sẽ ra sao a a a!!!
"Ai nha, nhìn không ra A Manh thẹn thùng a. Được rồi, được rồi, cha không nói nữa, đừng giận, đừng giận..." La Hoằng Xương dùng một loại giọng điệu để dỗ trẻ con trấn an nữ nhi rồi lại quay đầu đối với con rể nói: "Nguyệt Trác à, đứa con gái này của ta bị ta chiều đến hỏng rồi, nó được nuông chiều từ bé lại thêm thân kiều thể nhược nhưng bản tính không xấu, có đôi khi có chút ngốc nghếch đối với người trong nhà cũng không có tâm nhãn, chỉ ham chơi đùa... Ách, nhưng mà nữ nhi này của ta đã giao cho con người làm phụ thân như ta cũng sẽ không tiện nói thêm cái gì, nhưng mong con cũng đừng bắt nạt nó nhiều quá đừng giống như ngày bé bắt nạt nó đến phát khóc... Khụ khụ khụ..." Nói đến đây, La Hoằng Xương đột nhiên cảm thấy bản thân nhiều lời chỉ có thể giả bộ ho khan chấm dứt loại xấu hổ này.
"..."
A Manh càng nghẹn khuất mà đám người Hình thị lại đờ đẫn không nói năng gì.
Chỉ có Ngu Nguyệt Trác trên mặt vẫn tươi cười như trước không đổi, đặc biệt thành khẩn nói: "Thỉnh nhạc phụ yên tâm, A Manh nếu đã là thê tử của tiểu tế, tiểu tế tất nhiên sẽ không phụ nàng, đây là lời hứa mà tiểu tế từng hứa với nhạc mẫu."
Nghe được lời nói của hắn, La Hoằng Xương cùng Hình thị đều ngẩn người sau đó rất nhanh ý thức được vị "nhạc mẫu" kia là chỉ mẫu thân thân sinh của A Manh, nhất thời hai phu thê hiện ra hai loại biểu tình khác nhau, Hình thị sắc mặt cứng ngắc còn La Hoằng Xương ánh mắt lại có chút ướt át, vội vàng ngước mắt ngăn dòng nước mắt trực trào ra rồi quay đầu nhìn lại cao hứng cười rộ lên.
A Manh cũng không thèm quan tâm, nàng cúi đầu đá đá chăn bàn bằng đá thẳng đến khi cảm giác được một ánh mắt chăm chú, khi ngẩng đầu lên liền nhìn thấy muội muội La Ngọc Sa dùng ánh mắt tối tăm khó hiểu nhìn nàng. A Manh lập tức chấn hưng tinh thần, khẽ nâng cằm giương khóe môi, ở trong mắt của đối phương lại tựa như khổng tước kiêu ngạo chuyên khoe khoang sự hơn người.
La Ngọc Sa trong lòng hừ lạnh một tiếng đè nén sự ghen tị đối với A Manh xuống, chuyển ánh mắt đi. Nhưng đến khi mọi người tiếp tục dạo chơi hoa viên, La Ngọc Sa thấy A Manh đứng dậy thì lặng lẽ vươn một chân ra muốn ngáng đường nàng, ai biết rằng A Manh dưới chân giống như có mắt trực tiếp một cước dẫm nên chân nàng ta làm nàng ta đau đến mức mặt mũi vặn vẹo.
La Nghị quay đầu, vừa vặn nhìn thấy động tác nhỏ giữa hai tỷ muội, ánh mắt vội tránh đi sau đó mím môi không hé răng.
Thật nhanh đến buổi trưa, Hình thị phân phó người đi dọn đồ ăn lên, La Hoằng Xương nhìn thời gian cũng nên dùng bữa, khi ông đang chuẩn bị mời con rể đi uống hai chén để tăng thêm chút cảm tình lại đột nhiên nghe thấy tiếng kinh hô, quay đầu đã thấy một màn nữ nhi A Manh té ngã, Ngu Nguyệt Trác nhanh chân tiến lên đón nàng kịp thời.
"Không sao chứ?"
Ngu Nguyệt Trác hạ mắt nhìn A Manh té ngã một chút mâu quang chợt lóe, liếc mắt nhìn tỷ đệ La Nghị cách đó không xa, sau đó cúi đầu quan tâm hỏi A Manh.
A Manh nhíu lại mi, bắt gặp ánh mắt lo lắng của phụ thân ở phía trước vội lắc lắc đầu tỏ vẻ mình không có việc gì, sau đó quay đầu trừng mắt nhìn hai tỷ đệ kia trong lòng tràn ngập căm giận, hai tỷ đệ này đều là một dạng đức hạnh, không hại người thì sẽ chết sao? Nguyền rủa bọn họ hôm nay cả một ngày bước qua cửa liền ngã nhào như chó cắn bùn!
Thấy A Manh không có việc gì, La Hoằng Xương nhẹ nhàng thở ra, lại đối với việc Ngu Nguyệt Trác đỡ lấy nữ nhi bị ngã càng thêm vừa lòng. La Hoằng Xương biết thể chất nữ nhi vốn không tốt, từ nhỏ đến lớn có vô số nguyên nhân đều có thể làm nàng bị thương, ngã sấp gì đó lại như cơm bữa, việc này khiến cho nàng thoạt nhìn lại càng mảnh mai hơn so với các tiểu thư bình thường khác. Trước khi tê tử qua đời thường xuyên lo lắng điểm ấy, đối với ông mà nói tương lai lại càng muốn tìm một hiền tế có thể bao bọc nữ nhi của mình, hiện tại nhìn đến hành động như vậy của con rể đã minh chứng việc hắn tùy thời khắc đều chú ý đến nữ nhi nên mới có thể ở thời điểm mấu chốt đón được nàng.
Cho nên, A Manh có thể chất không hay ho làm hại nữa hay không thì giờ đây La Hoằng Xương cũng không còn phải suy nghĩ nhiều nữa, nhưng không có nghĩa là ông không còn quan tâm.
Ngay lúc hai tỷ đệ kia vẻ mặt vô tội nhìn lại A Manh, lại không ngờ bị nam nhân thoạt nhìn phong hoa tế nguyệt kia liếc mắt nhìn về phía bọn họ làm cho lòng bọn họ tràn ngập lo sợ.
La Hoằng Xương tâm tình vui vẻ dắt nữ nhi cùng con rể hướng đến chính sảnh chuẩn bị cùng con rể vui vẻ uống mấy chén.
Vừa mới tiến tới chính sảnh, khi La Hoằng Xương quay đầu nhiệt tình tiếp đón con rể thì thấy nhị nữ nhi cùng nhi tử đi phía sau không biết tại sao lại song song trước cửa, thẳng tắp ngã xuống như chó cắn bùn, thoạt nhìn muốn bao nhiêu chật vật thì có bấy nhiêu chật vật.
"..."
Trong đại sảnh, nhóm nha hoàn hầu hạ đều há hốc mồm nhìn hai tỷ đệ đều ngã cắm mặt xuống đất, tất cả đều mang bộ dạng kinh ngạc không thôi. Chỉ có Ngu Nguyệt Trác tầm mắt từ trên người tỷ đệ ngã như chó cắn bùn chuyển tới trên người tiểu thê tử phía sau, thấy nàng một bộ dạng nhu thuận vô tội giống hệt như bộ dạng trước đó của hai tỷ đệ kia nhất thời trong lòng bật cười, nếu không phải tình huống không đúng lúc này hắn quả thật muốn đem nàng một phen ôm vào trong lòng mà chà đạp một chút, sau đó dạy cho nàng biết một ít chuyện xấu.
La Hoằng Xương cũng mơ hồ thẳng đến Hình thị hét lên một tiếng, mới quát hạ nhân nâng hai đứa con ngã đến u mê kia dậy, nhóm nha hoàn vội vàng chạy tới nâng thiếu gia cùng nhị tiểu thư ngã xấp dậy, mà hai người kia đồng thời cùng ngẩng mặt lên, trên mặt cả hai đều đã chuyển màu, cái trán bị đụng trên sàn nhà cứng rắn sưng lên cục u mà đỏ thoạt nhìn thật sự là đau muốn chết.
La Nghị thật ra không có biểu hiện gì, hắn là nam tử so với nữ tử kiên cường hơn, chút thịt đau cũng không coi là cái gì chỉ là ở trước mặt đại tướng quân kính yêu lại đánh mất thể diện làm cho thiếu niên mặt dần đỏ lên. Mà La Ngọc Sa sau khi được người nâng dậy đã dùng tay áo che mặt khóc nấc, nữ tử vốn da mặt mỏng mặc dù nàng ta cũng không có tâm tư gì không phải với đại tướng quân, nhưng là trước mặt nhân vật anh hùng hâm mộ tự nhiên cũng muốn thể hiện, mà hiện nay bị hắn nhìn thấy một màn mình bị mất mặt như vậy, thật sự là khó xử không thôi.
La Hoằng Xương cũng đau lòng hai đứa con nhanh chóng sai hạ nhân đưa hai người về viện kiểm tra ngã ra làm sao để thuận tiện cho việc bôi thuốc, sau đó xấu hổ nói với Ngu Nguyệt Trác đang đứng một bên: "Hiền tế chớ trách, hai đứa nhỏ kia tính tình có chút lỗ mãng, có thể là đi đường không chú ý cho nên mới ngã."
Trên mặt Ngu Nguyệt Trác vẫn giữ nụ cười tao nhã bộ dạng hiểu biết gật đầu, nhưng mà chuyện vừa chuyển trên mặt lại có chút lo lắng nói: "Nghe nói Nghị đệ còn đọc sách ở thư viện có thật không vậy? Tuy rằng về sau đệ ấy sẽ kế thừa nhạc phụ làm một quan văn nhưng là thân thể hình như không tốt lắm? Như vậy là không thể được, tục ngữ nói thân thể là tiền vốn của con người, Nghị đệ cần phải rèn luyện nhiều mới tốt."
Bộ dạng như một nam nhân tốt đang vì em trai của thê tử mà lo lắng quan tâm, ngôn từ thân thiết khiến người nghe dễ dàng bị hắn cuốn hút. La Hoằng Xương nghe hắn nói như vậy trong lòng cũng có chút nóng nảy, lo lắng nói: "Hiền tế nói rất đúng, Nghị nhi vẫn chỉ lo tập trung vào văn thư, tuy rằng có yêu thích múa kiếm nhưng cũng chỉ là vài đường nhẹ nhàng mà thôi..."
Vì thế, nhìn bộ dạng từ phụ của La Hoằng Xương, vị mỗ nam nào đó tâm tư tà ác bắt đầu khai triển, thẳng đến khi La Hoằng Xương rốt cuộc cắn câu nhờ hắn chỉ điểm cho La Nghị một chút võ nghệ, mỗ nam cười đến thật lương thiện: "Nghị đệ là đệ đệ của thê tử của tiểu tế, tiểu tế đương nhiên sẽ coi đệ ấy là đệ đệ của mình mà chăm sóc có chết cũng không từ. À, chờ chút nữa tiểu tế liền cùng Nghị đệ so hai chiêu, khảo hạch đệ ấy một chút cũng là vận động sau khi ăn xong."
La Hoằng Xương vừa nghe cảm thấy Ngu Nguyệt Trác là muốn chỉ dạy cho nhi tử, trong lòng mừng rỡ: "Vậy thì làm phiền hiền tế rồi."
"Nhạc phụ không cần đa lễ, đây là việc Nguyệt Trác phải làm."
"Ha ha..."
A Manh đờ đẫn nhìn hai nam nhân này, một bộ dạng phụ từ tử hiếu, phụ thân nhà mình đem con bán cho ác nam kia lại còn mang vẻ mặt nhặt được tiện nghi, trong lòng đã không ngừng run rẩy, cũng đang vì La Nghị mà sinh ra một chút đồng tình.
Nhưng mà sự đồng tình kia sau khi tỷ đệ La Nghị bôi thuốc xong đi ra chuẩn bị tính kế nàng thì hoàn toàn biến thành vui sướng khi người gặp họa.
Nàng cũng không phải là thiện nam tín nữ gì, ngay từ khi hai tỷ đệ này còn nhỏ, ba người đã âm thầm đào hố tính kế lẫn nhau như cơm bữa, tuy rằng nàng không có mẫu thân che chở cũng có thời điểm không hay ho, nhưng nàng có cái miệng quạ đen đại sát khí, người khác sẽ không thể chiếm được tiện nghi gì, hơn nữa La Hoằng Xương lại bất công đến không có điểm dừng cũng khiến cho Hình thị cùng tỷ đệ La Ngọc Sa khi đối phó với A Manh cũng chỉ có thể giở chút trò nhỏ, thật ra đều không có cái gan làm rùm beng lên.
Chỉ là, mấy người Hình thị không có dự đoán được A Manh lại gả cho nam nhân có bản tính ác liệt, mặc kệ bên ngoài hắn trang nhã phong lưu phóng khoáng đến đâu nhưng tâm tư đều là sự vô sỉ lại luôn bao che khuyết điểm, nữ nhân của hắn chỉ có hắn có thể bắt nạt khi nào thì đến phiên người khác? Cho dù là nhạc phụ nhạc mẫu cùng đệ đệ muội muội ruột thịt của A Manh cũng không được!
Mà A Manh đối với bản tính của Ngu Nguyệt Trác cũng có chút hiểu biết, cho nên khi biết Ngu Nguyệt Trác muốn dạy dỗ hai tỷ đệ kia, nàng lại theo thói quen nhớ đến Ngu Nguyệt Trác vẫn như ngày bé, chỉ cho phép chính hắn bắt nạt nàng không chấp nhận được người khác bắt nạt, cái ý tưởng này vẫn không hề thay đổi gì.
Trên bàn cơm, La Nghị nghe được Ngu Nguyệt Trác muốn chỉ điểm cho hắn võ nghệ đương nhiên thật vui sướng kích động, hắn kích động đến mức gương mặt hồng hồng cao hứng nói không ra lời. Mỗi nam nhân, trong lòng đều có một giác mộng anh hùng, dù là nam nhân văn nhược cũng đều hướng tới anh hùng, sùng bái anh hùng. Mà ở hoàng triều Đại Sở này, người có thể đánh tan năm ngàn quân địch địch đánh đến tàn phế thì Ngu Nguyệt Trác là hoàn toàn xứng đáng đại danh anh hùng, gần như đây là hình tượng của nam hài Đại Sở hướng đến, cho dù không phải là theo võ học nhưng chỉ cần có thể có được sự khen ngợi cùng chỉ điểm của hắn, đều đã cao hứng kích động dị thường, đây là vinh dự biết bao nhiêu khi được vị anh hùng của toàn dân cấp cho à nha.
A Manh thật muốn phun, trừ nàng, La Hoằng Xương và cả đám người đều mang biểu tình vui sướng, ngay cả La Ngọc Sa, cô gái nhỏ này cũng mang vẻ mặt sùng bái nhìn khuôn mặt tuấn nhã của Ngu Nguyệt Trác, sau đó lại quay đầu liếc nhìn A Manh xem thường một cái, trên mặt lộ ra biểu tình thống khổ tựa như muốn nói: Vì sao vị đại anh hùng trong lòng lại cưới một bãi phân trâu như vậy? Thiên lý ở đâu?!
A Manh mặc kệ cái bộ dáng thương tâm giả tạo đó, cúi đầu giống như đang thật sự dùng bữa yên lặng làm một bãi phân trâu không có lực ảnh hưởng gì.
Bởi vì muốn nhanh chỉ điểm võ ngệ cho La Nghị cho nên La Hoằng Xương không có bắt lấy hiền tế của ông cùng uống mấy chén.
Chờ dùng xong ngọ thiện, mọi người lại ngồi một chỗ uống chút trà nói chút việc nhà, sau đó liền đi tới nhã gian mà La phủ đã chuẩn bị để La Nghị chuyên luyện công.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]