Chương trước
Chương sau
Có vài người, đại khái chính là trời sinh không hợp, tục xưng bát tự tương khắc.

Bản thân Đại hoàng tử nghĩ không thông, rõ ràng Ôn Ngạn Bình thậm chí đã cứu mình, cũng không làm chuyện gì chính thức khiến người ta chán ghét, vì sao từ trong lòng mình thật sự không thích người này đây? Tuy nói, thời niên thiếu hắn vì dã tâm riêng đã tính kế Ôn phu nhân, nhưng không gây chuyện gì với Ôn Ngạn Bình, ngược lại vì đại cục mà cân nhắc, hắn nên lôi kéo Ôn Ngạn Bình mới đúng.

Thế nhưng là, không biết vì sao, vừa nhìn thấy thiếu niên tinh thần hoạt bát kia, hắn có loại xúc động muốn chèn ép đối phương đến vĩnh viễn không thể trở mình, đó là một loại xúc động không cách nào dừng lại và tàn bạo, dường như chỉ có đem Ôn Ngạn Bình chèn ép vĩnh viễn khiến nàng bi thảm muôn phần mới làm mình dễ chịu một chút.

Đại hoàng tử mặc một thân y phục tân lang đỏ thẫm chế tác tinh xảo đi tới, có thể người có chuyện vui tinh thần thoải mái, khuôn mặt vốn tuấn lãng càng phát ra anh tuấn, khuôn mặt tươi cười nghênh đón mọi người, chỉ là khi nhìn thấy một nhà Ôn phủ đến đây chúc mừng, khóe mắt không khỏi nhảy vài cái.

Do Đại hoàng tử là hoàng tử lớn tuổi nhất trong cung, nên đã xuất cung xây dựng phủ, thế nên hôn lễ của hắn tổ chức ở ngoài cung, điều này làm giảm đi rất nhiều phiền toái.

Lúc quan Lễ Bộ hô to Thái Sư đến, với tư cách là đệ tử trên danh nghĩa của Ôn Lương, coi như Đại hoàng tử là tân lang cũng phải tự mình ra nghênh đón, lễ nghi đầy đủ, làm cho người ta có ấn tượng tốt với loại chiêu hiền đãi sỹ, một hành động rất hiếm có, Đại hoàng tử không ngại cho đối phương mặt mũi.

"Đại điện hạ, chúc mừng." Ôn Ngạn Bình cười tới mặt mày sáng lạng.

"Cảm ơn." Lời này của Đại hoàng tử là nghĩ một đằng nói một nẻo, nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng, ánh mắt càng sâu.

Sau khi mọi người chúc mừng xong, lễ quan liền đón mọi người vào trong phủ.

"Quý Quý." Am thanh thanh nhuận của thiếu niên vang lên.

Mấy đứa nhỏ vốn theo sát bên người Như Thúy cô nương nghe được, nhao nhao nhìn lại, chỉ thấy cách đó không xa, vài thiếu niên mặc y phục hoàng tử đi tới, trong đó Tứ hoàng tử lớn tuổi nhất, khuôn mặt tuấn nhã, khí độ phi phàm, thần sắc hờ hững lạnh nhạt lúc đầu khi nhìn đến tiểu cô nương thì lộ ra dáng vẻ tươi cười, giống như mùa xuân về, toàn bộ thế giới sáng ngời lên.

"Tứ ca ca ~~" Quý Quý nhếch môi cười cười với hắn, nhưng không giống lúc trước chạy tới tiếp đón.

Trong lòng Tứ hoàng tử không vui, nhưng cũng biết người Ôn phủ đang ở đây, đặc biệt là mấy bánh bao đáng ghét của Ôn phủ, tiểu Quý Quý sẽ không nghe lời hắn, quả nhiên những người này, là đối tượng tương lai mình phải đối phó.

Ôn Lương nghênh tiếp, cười nói: "Bái kiến các vị điện hạ.

Mấy vị hoàng tử nhanh chóng nói miễn lễ, nếu là những quan viên khác, bọn họ có thể lười gặp, nhưng Ôn Lương đang có danh là sư phó trên danh nghĩa của họ, còn là trí sĩ hoàng đế tín nhiệm, người này tuyệt đối không thể đắc tội được, mặc dù là hoàng tử trong cung nhưng khi đối mặt với hắn cũng phải khách khí mấy phần.

Hàn huyên một lát, Tứ hoàng tử nhân cơ hội lôi kéo tiểu cô nương mình yêu thích, dịu dàng hỏi: "Những ngày qua Quý Quý làm gì?" Kỳ thật hắn muốn hỏi nhất chính là, có nhớ hắn hay không. Nhưng bây giờ quá nhiều người, hắn cũng có chút xấu hổ hỏi, nên chỉ hàm súc hỏi như thế.

Tiểu Quý Quý là một đứa nhỏ thành thật, nháy nháy mắt, mím môi cười cười, khóe môi hiện ra hai lúm đồng tiền nhỏ: "Cùng Đại ca học tiên pháp đấy." Sau đó tay áo run lên, lộ ra cây roi nho nhỏ màu đỏ quấn quanh cổ tay, "Đây là roi Đại ca đưa cho muội, dùng rất tốt nha, muội còn dùng nó quất gãy nhánh cây nữa."

Nhìn vẻ mặt tiểu cô nương ngây thơ thành thật, các hoàng tử có chút cảm giác không chịu nổi, đồng thời dùng một loại ánh mắt thập phần vĩ đại nhìn Tứ hoàng tử, tiểu cô nương ngây thơ bạo lực như thế, Sau này Tứ hoàng tử thật sự muốn lấy về làm vương phi sao? Thật cực khổ nha.

Sắc mặt Tứ hoàng tử xác thực không tốt, trừng mắt nhìn Ôn Ngạn Bình, nhất định là nàng dạy hư tiểu cô nương, tiểu cô nương vốn nghe lời mềm mại như thế, bị nàng dạy thành ngày càng bạo lực, ngày càng quái dị. May mắn tiểu cô nương là một đứa nhỏ đáng yêu nghe lời, không có bị dạy hư.

Ôn Ngạn Bình làm như không nhìn thấy, A Tuyết và Trường Trường tay nắm tay, một cười với Tứ hoàng tử hết sức vui mừng, một trưng khuôn mặt nghiêm túc, sau đó dắt tay tiểu muội muội, nói: "Quý Quý, chúng ta đi xem tân nương tử ~~"

"À, hình như tân nương tử chưa tới..." Ngũ hoàng tử kêu lên.

Ba tiểu bằng hữu đã chạy xa, Ôn Ngạn Bình theo chiếu cố đệ đệ muội muội cũng chạy đi.

Đại hoàng tử là hoàng tử đầu tiên của Sùng Đức đế, tuy rằng không phải hoàng tử do trung cung sinh ra, nhưng cũng thật lòng coi trọng, thế nên hôn lễ được tổ chức cực kỳ long trọng, tân nương tử hôm nay là đích nữ Vệ Quốc Hầu, thân phận tôn quý, chuẩn bị được sủng ái.

Mặc dù tất cả mọi người ồn ào muốn náo động phòng, chỉ là con dâu hoàng gia không thể tùy tiện cho bọn họ náo, mọi người vây quanh Đại hoàng tử uống đến ngà ngà say đi đến trước cửa phòng, bị đám thái giám ma ma ngăn lại.

Tuy Đại hoàng tử say nhưng vẫn duy trì phong độ xứng đáng, chắp tay nói cảm ơn đám người kia, cảm ơn họ tối nay đến dự lễ, ánh mắt liếc qua tất cả mọi người ở đây, cuối cùng xác định trên người thiếu niên, khóe mắt không khỏi nhảy lên, có thể say đến mơ hồ rồi, vậy mà cảm thấy thiếu niên bình thường mặt mày đỏ tươi có vài phần mỹ vị, ánh mắt sáng lóng lánh nhìn mình, khiến tim hắn không ngăn được đập rộn lên.

"Ôn Ngạn Bình."

Nghe thấy âm thanh Đại hoàng tử mang theo tức giận, ánh mắt mọi người không nhịn được đáp xuống trên người thiêu niên đang theo mọi người xem náo nhiệt bên cạnh, không rõ trước một khắc vẫn còn vui sướng hớn hở, sau một khắc không hiểu thế nào Đại hoàng tử lại tức giận. Trong lòng Vệ Triêu Ấp và Chu Chửng Hú hơi nhảy lên, kéo Ôn Ngạn Bình ngăn ở phía sau.

Thế nhưng Đại hoàng tử không cho họ cơ hội, trực tiếp đưa tay kéo qua, khi say rượu khí lực hắn lớn kinh người, vậy mà trực tiếp kéo người qua, hai mắt có men say, cũng mơ hồ, dùng một loại ánh mắt mang tính xâm lược nhìn chằm chằm nàng.

"Đại điện hạ, có chuyện gì?" Lúc Ôn Ngạn Bình bị hắn bắt lấy, vốn muốn trực tiếp cho hắn một quyền, chẳng qua nghĩ tới hắn là Đại hoàng tử, hôm nay lại là tân lang, làm quá mức thì không tốt, cười hì hì nói: "Ta đã biết, ta còn chưa có chúc mừng Đại điện hạ, chúc Đại hoàng tử và Đại hoàng tử phi trăm năm hảo hợp, sớm sinh quý tử."

Mọi người nghe xong, cũng cười rộ lên, vô luận là thật lòng hay giả ý, lúc này đều trưng khuôn mặt tươi cười.

Đại hoàng tử chỉ cảm thấy trong tai ong ong, nghe thấy hắn cực độ không có kiên nhẫn, may mắn hắn còn biết thân phận mình không thể thất thố trước mặt người khác, không trực tiếp ra khỏi cửa quát tháo. Chỉ là, khi ánh mắt chuyển từ mặt qua người thiếu niên, trên người nàng truyền đến mùi huân hương, đầu óc bắt đầu choáng váng.

Hắn nhìn nàng, thẳng tấp nhìn vào đôi mắt sáng ngời kia...Chính là đôi mắt này, mỗi lần tỉnh mộng lúc nửa đêm, đều mơ thấy, cũng càng làm hắn chán ghét chủ nhân đôi mắt này.

"Ôn Ngạn Bình, bổn hoàng tử nhớ kỹ, mùa thu săn bắn năm thứ hai mươi, ngươi cứu bổn hoàng tử một mạng, bổn hoàng tử nợ ngươi một ân cứu mạng..."

"Đại hoàng huynh, giờ lành đã đến, đừng để Đại hoàng tẩu đợi lâu." Âm thanh Tứ hoàng tử đột nhiên xen vào.

Nghe thế, bầu không khí không hiểu sao bị ngưng trệ, hiện trường khôi phục lại sự náo nhiệt.

Đại hoàng tử nghe thế cũng ý thức được bản thân mình thiếu chút nữa làm ra chuyện gì, sắc mặt biến hóa, phát hiện bàn tay đang bóp cổ tay người kia nóng càng thêm nóng, vốn muốn buông tay của nàng ra, nhưng lại sợ làm quá mức phát hỏa, mà hắn còn chưa kịp hành động, đối phương dám trực tiếp nhấn một cái lên cô tay hắn, đau đến mức xém chút nữa hắn trào nước mắt, tay không tử chủ mà buông lỏng ra. Đại hoàng tử dùng ánh mắt ăn thịt người nhìn khuôn mặt bình thường kia của thiếu niên, trong mắt xẹt qua vẻ chán ghét, trong nháy mắt trên mặt lại lộ ra vẻ tươi cười: "Hôm nay là ngày đại hỉ của bổn hoàng tử, bổn hoàng tử rất cao hứng, có chút thất thố."

Người chỗ này ồn ào phụ họa trêu ghẹo, đám người Vệ Triêu Ấp thấy Đại hoàng tử khôi phục bình thường, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, vội vàng kéo tiểu cô nương thần sắc không hiểu trở về, trong lòng đồng thời thở dài, vô cùng nhớ Hạng Thanh Xuân, tuyệt đối có thể khống chế được thiếu niên thích gây chuyện này, bọn họ cũng yên tâm một chút.

Ôn Ngạn Bình còn muốn tham gia náo nhiệt nhìn Đại hoàng tử xấu mặt, báo thù cho Hồ ly tinh, nhưng mà ai biết Đại hoàng tử là bêu xấu, giọng nói kia nghe như thế nào đều giống như ngoài cười trong không cười, nàng nghe được nổi cả da gà, lười để ý tới Đại hoàng tử uống rượu phát điên cái gì, khi Đại hoàng tử được đám ma ma đón vào tân phòng, nhanh chóng lẻn đi.

Đi ra hậu viện, đám người Vệ Triêu Ấp và Tứ hoàng tử tìm được Ôn Ngạn Bình, sắc mặt mấy người có chút trầm, mà người nào đó chán ghét Đại hoàng tử đã khôi phục bộ dáng không tim không phổi thường ngày, đám người Tứ hoàng tử vốn dĩ lo lắng cho nàng thấy được không hiểu sao trong lòng tức giận.

"Ôn đại ca, có phải huynh lại làm cái gì đắc tội Đại hoàng huynh không?" Tứ hoàng tử nghiêm túc hỏi.

"Làm sao có thể, gần đây ta đều làm ổ trong phủ, không có ra ngoài đâu." Ôn Ngạn Bình bình chân như vại nói.

Chu Chửng Hú cân nhắc: "Tại sao đại điện hạ lại nhắc đến chuyện đi săn mùa thu lần thứ hai mươi?"

"Thế là sao, khi đó đệ còn cứu Đại điện hạ trong bầy sói mà, hắn không cảm kích đệ thì thôi, mấy năm này vẫn thỉnh thoảng nhắm vào đệ, thật không hiểu nổi." Ôn Ngạn Bình oán giận nói.

Nghe thấy nàng nói, Vệ Triêu Ấp và Tứ hoàng tử cùng trừng mắt nhìn nàng, trong lòng biết tiểu gia hỏa này rất có bản lĩnh chọc tức người, tất nhiên chuyện gì cũng không tự giác.

"Ai, các người nhìn đệ làm gì? Chúng ta tốt như thế, sao có thể gây ra chuyện đắc tội người khác chứ, đệ cảm thấy..." Ôn Ngạn Bình thần thần bí bí tiến đến chỗ Tứ hoàng tử, nhỏ giọng nói: "Nhất định đại ca này tâm tính không tốt, một chút việc nhỏ mà ghi hận lâu như thế, điều này đặc biệt hẹp hòi. Ngài chắc không như thế chứ? Quý Quý nhà ta không thích nam nhân nhỏ mọn."

Tứ hoàng tử tức giận, phẫn nộ trừng mắt nhìn nàng, cảm giác mình làm chuyện vô ích. Nếu người nọ không phải là đại ca của Quý Quý thì ngay cả ánh mắt hắn cũng lười nhìn chứ huống chi vừa rồi giải vây giúp nàng, cảm giác mình uổng phí sức lực rồi.

Mấy người thấy Ôn Ngạn Bình căn bản không để chuyện Đại hoàng tử mượn cảm giác say làm khó dễ nàng trong lòng, nhịn không được thở dài, quả nhiên là thiếu niên lang đơn thuần lại không kiêng nể gì, cái gì cũng không cần quan tâm, ngược lại có vẻ bọn họ lo lắng này kia cho nàng là ngu xuẩn đấy!

Vệ Triêu Ấp và Chu Chửng Hú đột nhiên cảm thấy đồng tình với Hạng Thanh Xuân đang ở Giang Nam xa xôi kia, thì ra những năm này hắn trải qua đau khổ như thế.

***

Ánh trăng như nước, Đại hoàng tử phi đương triều Nghiêm thị bị ôm tỉnh dậy, trên khuôn mặt xinh đẹp còn lưu lại xuân ý sau khi hầu hạ, nương theo ánh sáng của đôi nến đỏ bên ngoài màn trướng đánh giá vị hôn phu bên gối, ánh mắt nhìn nam tử tuấn lãng cao quý bên cạnh phức tạp vô cùng.

"Ôn Ngạn Bình..."

Sau nửa ngày, Nghiêm thị xiết chặt áo ngủ bằng gấm đỏ, yết hầu lên xuống mấy lần, cuối cùng không cách nào lên tiếng.

Mặc dù biết gả vào làm con dâu hoàng gia phải đoan trang hiền thục, không ghen không đố kỵ. Thế nhưng là, đêm tân hôn, lúc phu thê thân mật, nghe trượng phu say rượu gọi tên một nam nhân ngay lúc tình nồng, vẫn khiến nàng sinh ra cảm giác mất mác. Nàng tình nguyện để trượng phu gọi tên một nữ nhân khác, chứ không phải là một nam nhân.

Ôn Ngạn Bình, nghĩa tử thái sư đương triều, tuy chưa gặp qua người này, nhưng cái tên thì không ai không biết.

Nghiêm thị nhịn thật lâu, cuối cùng nhắm hai mắt lại, coi như không biết chuyện này, tuyệt đối không thể để thế nhân biết trượng phu của mình mơ tưởng một người nam nhân.

Nghĩ xong, Nghiêm thị cúi đầu, nhìn về phía cổ tay Đại hoàng tử đặt trên chăn, chỗ đó có hai dấu ngón tay màu tím sậm, người nọ là hoàng tử chí tôn, cao quý vô cùng, ai dám tổn thương hắn? Vết thương kia không cần nói cũng biết, tất nhiên là lúc hắn thất thố dắt tay người ta không buông trước cửa phòng, bị đối phương gây ra. Mặc dù nghe nói Ôn Ngạn Bình văn không thạo nhưng võ công rất lợi hại, ngay cả đại nội thị vệ trong cung cũng không phải đối thủ của nàng.

Nghiêm thị mấp máy môi, lấy một lọ cao dược trên đầu giường, cái này vốn là ma ma chuẩn bị cho đêm tân hôn của nàng, làm tan vết bầm, lúc này vừa đúng công dụng.

Tuy Đại hoàng tử đang ngủ rất ngon, nhưng những năm này sống cuộc sống của một hoàng tử khiến hắn lúc ngủ cũng không ngủ quá say, cảm giác trên tay mát lạnh lập tức tỉnh dậy, đưa tay bắt lấy người bên cạnh, nghe được tiếng kêu to đầy duyên dáng, trợn mắt nhìn lên, liền thấy một khuôn mặt xinh đẹp.

Là thê tử tân hôn của hắn Nghiêm thị.

Thấy trong tay Nghiêm thị vẫn cầm một lọ cao dược, làm sao không biết nàng đang làm gì, không khỏi có chút lúng túng thu tay về, đồng thời đem cái tay bị thương kia giấu vào tay áo.

"Sao nàng còn chưa ngủ?"

Nghiêm thị dịu dàng ngoan ngoãn trả lời: "Thiếp thân thấy trên tay phu quân có thương tích, nên muốn bôi chút thuốc, ngày mai cũng không nặng thêm nữa."

Đại hoàng tử nghe thế, sắc mặt nhu hòa, đưa tay ôm nàng vào ngực, thân mật hôn lên trán nàng: "Nàng có lòng."

"Đây là chuyện thiếp thân phải làm."

Nhìn thê tử xinh đẹp lại hiền thục, trong lòng Đại hoàng tử thỏa mãn, tính tình thật tốt, tốt gấp bội so với Ôn Ngạn Bình, hơn nữa tiểu tử thối kia còn là một nam nhân, làm sao bằng thê tử trong lòng được, hắn tuyệt đối sẽ không coi trọng nam nhân đâu!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.