Hôm sau, mặt trời vừa lên, toàn bộ bãi săn Tây Sơn đã rất náo nhiệt.
Sùng Đức đế đứng trên đài cao, trên tay cầm ống nhòm, đứng nơi này có thể thu toàn bộ bãi săn vào trong mắt. Đứng bên cạnh hoàng đế là mấy vị đại thần, vị trí gần ông nhất là Ôn Lương đang mặc một bộ trường bào, hôm hay Ôn Lương không có ý định hơn thua kết quả, cho nên ăn mặc hết sức nho nhã, khiến mấy tướng quân liếc nhìn mấy lần, chẳng qua mọi người cũng quen với tính cách tùy ý không trói buộc của vị quân sư này nên không thấy gì kỳ quái.
Sùng Đức đế quan sát một lát, buông ống nhòm xuống, quay đầu cười nói với Ôn Lương: "Tử Tu, Đại công tử nhà khanh chiến tích không tệ, vừa ra tay chính là hỏa hồ ly, Đại hoàng tử mới chỉ săn thỏ, có thể thấy lợi hại hơn khanh nha." Vui vẻ cười nhạo Ôn Lương là thư sinh vai không thể vác, tay không thể xách.
"..." Khóe miệng Ôn Lương co giật một lát, trong lòng thầm nhủ "Trung quân ái quốc", mới nói: "Hoàng thượng, thần vẫn không rõ, vì sao ngài muốn để nghĩa tử của thần tham gia săn bắn mùa thu, ngài biết rõ nàng không thích hợp, gần đây thần hao tổn tâm trí với nàng rất nhiều." Phát hiện tiểu cô nương càng lúc càng giống nam nhân, Ôn Lương lo lắng về sau nàng không gả đi được nên bắt đầu tính toán, thật sự là hao tổn tâm trí.
Nghe ra oán hận trong lời nói của hắn, Sùng Đức đế không cho là đúng: "Nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hien-the-ngoc-nghech/3175335/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.