Mùa đông sắp đến, khí trời kinh thành càng ngày càng lạnh. 
Hồ thái y bưng thuốc vừa mới đun xong trở lại trong phòng, liền nhìn thấy thê tử đã tỉnh, đang ngồi dựa vào gối ở trên giường. Ngoại tôn nữ đáng yêu thì ngồi phía trước, nhẹ nhàng nói chuyện cùng nàng, mặt mày hớn hở, hoạt bát vui tươi, đợi tiểu nha đầu kể chuyện xong, trên mặt thê tử vốn dĩ đang tái nhợt khẽ lộ ra một nụ cười, thoạt nhìn tinh thần rất tốt. 
Hồ thái y bưng chén thuốc qua, nói với tiểu tôn nữ: "Tiếu Tiếu qua đây lâu chưa? Đã dùng đồ ăn sáng chưa?" 
Tiểu cô nương cúi đầu, bấm ngón tay, một bộ dáng đánh trống lãng. 
Hai vợ chồng hiểu rõ tính tình của tiểu tôn nữ này, thấy rõ là nàng đang chột dạ. Hồ phu nhân vội vàng thúc giục tiểu nha đầu đi dùng bữa, Hồ thái y cũng trừng mắt trách mắng: "Còn nhỏ tuổi đã không ăn uống đúng giờ, cẩn thận lại giống như nương của con mai mốt bị đau dạ dày mới chừa!" 
Tiểu cô nương miết miết môi, reo lên: "Người ta là lo cho ngoại tổ mẫu thôi... ngoại tổ phụ đừng tức giận, con bây giờ sẽ đi ăn sáng." Chờ cho sắc mặt xanh mét của Hồ thái y quay đi chỗ khác, tiểu cô nương liền hướng bóng lưng của ông làm cái mặt quỷ, khiến cho Hồ lão phu nhân được một trận cười vui vẻ. 
Đợi tiểu cô nương theo ma ma đi xuống, Hồ thái y bưng chén dược, dùng thìa đút thê tử uống thuốc. 
Chậm rãi uống thuốc xong, Hồ phu nhân 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hien-the-ngoc-nghech/3175209/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.