Chương trước
Chương sau
Các thiếu niên tại đây không tự chủ được sợ run cả người, lúc này mới chú ý tới trừ Trình Giảo Kim xông ra đạp người —— Như Thúy cô nương, còn có một nam nhân tuấn mỹ không cách nào miêu tả được bằng lời.

Tư thái đào hoa phong nhã như vậy, dung nhan tuấn mỹ không tỳ vết, rất ít người có thể gặp được, làm cho trong đầu bọn họ hiện lên thân ảnh một người.

Không phải là người kia chớ?

Mấy thiếu niên còn chưa trải sự đời nhìn thấy một vị nam nhân tuấn tú ôn nhuận như ngọc liền liên tưởng đến vị quân sư ngự dụng của hoàng thượng, nghe nói người kia mặc dù tài hoa dào dạt, nhưng tính cách lại cực kì tà đạo. Hắn phóng đãng không kiềm chế được, xưa nay một thân y phục trắng thuần rêu rao khắp nơi, y phục màu trắng, là ký hiệu của hắn. Nhưng bây giờ nam nhân này một thân quần áo sẫm màu, đầu tóc cũng bó lại chỉnh tề bằng ngọc quan, mặc dù làm cho người ta quên đi hắn khác người như thế nào, nhưng nhìn thế nào cũng không giống hắn lúc bình thường.

Ôn Lương nhìn ra nghi hoặc trong mắt bọn họ, cười cười không nói.

Ngày như hôm nay, hắn có tùy hứng đến đâu cũng sẽ không mặc đồ trắng đi tế bái mẫu thân và huynh trưởng. Mà hắn xác thực không thích cột tóc, nhưng bây giờ đều là nha đầu nhà hắn thức dậy thật sớm, tỉ mỉ vì hắn cột tóc, bó lại cũng không sao. Trước kia là lười xử lý, hiện tại có thê tử yêu dấu vì hắn xử lý, tự nhiên không giống nhau.

Mà Như Thúy cô nương hành hung người xong hoàn toàn không nhìn tới ánh mắt quỷ dị của đám người tại hiện trường, rất khiêm tốn hỏi: "Ôn đại nhân, ta rất già sao?"

Ôn Lương cười đến cực kỳ hút hồn: "Không già, là bọn hắn quá ngây thơ!" Tiểu tử mới mười mấy tuổi đầu, xác thực còn rất bé.

Ôn mỗ hiện tại có đầy đủ lý do khinh thường những tiểu tử còn chưa lớn này, hắn hiện tại thế nhưng có vợ rồi.

Như Thúy cô nương gật đầu: "Đúng, đối với Ôn đại nhân chàng mà nói, ta vẫn còn trẻ chán!" Nàng mới mười chín tuổi, Ôn đại nhân đã hai mươi bốn rồi, nàng cũng không phải già. Nghĩ như vậy xong, vẻ mặt cảm thấy rất mỹ mãn.

Ôn Lương đỡ trán, nha đầu kia vì sao lúc nào cũng lấy tuổi của hắn ra mà chọc hắn a?

Tôn Tiếu Tiếu nhìn hai người này một lúc, trong lòng thầm nói hai người cũng không hề già, Như Thúy cô nương không già, biểu ca thoạt nhìn càng giống công tử phong lưu, nhưng nàng nhớ khi mình còn rất nhỏ biểu ca cũng đã rất lớn, hiện tại nàng trưởng thành, biểu ca kỳ thực coi như là rất già đi?

Mà nhìn thấy Như Thúy cô nương hành hung, những thiếu niên kia đã bao giờ gặp qua nữ nhân hung hãn như vậy, cả đám đều có chút ngốc trệ, đến khi nghe thấy bọn họ đối thoại, càng hỗn loạn hơn nữa trong gió. Trong thư viện những cô nương kia đều là quý nữ trong gia tộc thế gia, được giáo dục từ bé làm cho các nàng thoạt nhìn đều hiền lương thục đức, dù cho tính tình có lớn một chút, tối đa cũng chỉ vênh mặt lên cho người khác xem một chút thôi, cũng không có một nữ nhân giống nữ nhân này tùy ý công kích người khác, cực kì hung tàn!

Lúc này Vệ thiếu gia được hai người thiếu niên nâng dậy, vẻ mặt hung ác trừng mắt Như Thúy cô nương, mắng: "Ngươi nữ nhân này..."

Sau đó lại bị hành hung, lần này là một cây quạt đập đầu.

Vệ thiếu gia tàn bạo trừng mắt nhìn nam nhân dùng cây quạt đập hắn, nhìn thấy liền sửng sốt, giật mình nhìn hắn, đang muốn há mồm, lại thấy nam nhân kia cười khanh khách, thu lại cây quạt vào trong tay, chỉ cần liếc mắt một cái cũng đủ làm cho người ta hồn xiêu phách lạc, làm cho lời hắn muốn nói ra đều nghẹn lại trong cổ họng.

"Vệ thiếu, làm sao bây giờ? Nếu không chúng ta ỷ vào người đông thế mạnh cùng lên đi?!" Thiếu niên mặt tròn —— Mạc Tiềm làm hết phận sự của một quân sư quạt mo.

Mà tại hiện trường một ít thiếu niên cũng nhìn ra cái đại khái, thấy Vệ thiếu gia xưa nay kiêu ngạo bị người ta trực tiếp đập đầu cũng không có giậm chân mắng chửi, liền biết Vệ thiếu gia có khả năng nhận thức nam nhân này. Đến khi nghe thấy lời Mạc Tiềm, vài kẻ bị sặc, trong đó Vệ thiếu gia càng ho lợi hại hơn, sau đó vẻ mặt như muốn nuốt sống Mạc Tiềm.

"Ít ra chủ ý ngu ngốc cho ta nhờ." Chu Chửng Hú nhỏ giọng trách cứ, kêu hắn đừng ở lúc mấu chốt mà ngớ ngẩn làm Vệ thiếu thêm phiền phức.

Hắn không phải người chúng ta có thể động! Vệ thiếu gia trong lòng ngàn vạn không muốn, không cam lòng liếc nhìn Như Thúy cô nương đá mông hắn tới hai lần, sau đó vênh mặt hỏi: "Tiên sinh, ngươi tại sao lại ở chỗ này?"

Ôn Lương cười như không cười, dùng phiến quạt chỉ vào Tôn Tiếu Tiếu nói: "Đây là tiểu biểu muội nhà ta."

Vệ thiếu gia vẻ mặt khổ sở, sau đó xoay người lại hướng trên đầu Mạc Tiềm ngu ngốc đánh một quyền, khi Mạc Tiềm hai mắt đẫm lệ hỏi hắn vì sao, trong lòng càng hận, muốn kéo nữ nhân nào cho đủ số cũng được, vì sao lại coi trọng biểu muội của nam nhân này, bị hắn chú ý rất nguy hiểm a!

"Ngược lại là các ngươi, hôm nay muốn làm gì ở đây?" Ôn Lương cười khanh khách hỏi, bất tri bất giác, đã đem quyền chủ động nắm giữ ở trong tay mình.

Vệ thiếu gia không dám lỗ mãng, thành thật trả lời vấn đề của hắn.

Thì ra là trước tiết hạ nguyên, các đệ tử Thanh Sơn thư viện tính toán vào ngày náo nhiệt như hôm nay mời mọi người đi du sông, phẩm thơ luận từ, trà thơ quan hệ hữu nghị. Đã muốn làm việc phong nhã như vậy, nếu chỉ toàn nam nhân sẽ không thú vị nữa, thế nên liền muốn đi mời quý nữ ở Thư Khách trai sát vách cùng đi, nam nữ phối hợp làm việc mới vui, hơn nữa có thể cùng các nàng giao lưu nhiều hơn, trong lòng cũng biết được các nàng, sau này lúc chọn các quý nữ trong kinh thành làm vợ cũng có chút cơ sở.

Nhưng ai biết người bị phái đi mời các quý nữ hôm ấy lại là một người nóng nảy, người còn chưa mời được ai đã cùng người khác xảy ra xung đột, sau đó lại đắc tội với mấy quý nữ thân phận cao quý ở Thư Khách trai, bị người ta trực tiếp cự tuyệt không nói, vừa vặn lúc đó đại hoàng tử và nhị hoàng tử cũng chạy sang mời người, những quý nữ ấy vì giáo huấn bọn họ, lên mặt, cao ngạo đáp ứng lời mời của đại hoàng tử và nhị hoàng tử.

Nguyên bản khi không mời được người đã một bụng hỏa khí, lại có hai vị hoàng tử tài trí hơn người thích tranh đua xuất hiện, mặc dù quân thần có khác, nhưng người thiếu niên huyết khí tràn đầy, sớm đã có mối hận với hai vị hoàng tử lúc còn trong thư viện, thế là bèn quyết định, bọn họ sẽ vào lúc du sông trong tiết hạ nguyên, ở trên thuyền đấu thơ luận thắng thua với đám người kia, người thua phải đáp ứng người thắng một điều kiện.

Vệ thiếu gia tức là Vệ Triêu Ấp, tổ phụ là trọng thần trong triều, xem như người dẫn đầu đám công tử trong thành. Khi hắn nghe bạn hắn trở về bẩm báo, cũng tức giận không ngớt, liền cùng đại hoàng tử bọn họ ứng chiến.

Nhưng bọn họ là thiếu niên tự xưng phong lưu phóng khoáng, nếu vào tiết hạ nguyên đi du sông cùng bọn họ đấu thơ mà lại không có tiểu cô nương nào ở bên cạnh cổ vũ coi sao được? Lại không thể đem tỳ nữ trong nhà kéo đi cho đủ số, càng không thể đi lầu xanh mời hoa khôi qua đây đi cùng họ được, đây không phải là phong lưu, mà là hành vi ô nhục các quý nữ ở thuyền bên kia, mới ra cái hạ sách thỉnh thiếu nữ trên đường lên thuyền cho đủ số, chứng minh bọn họ bên này cũng không phải là không có cô nương nào.

Thế là Tôn Tiếu Tiếu đáng yêu thanh tú lại đi một mình trở thành mục tiêu của bọn họ.

Ôn Lương sau khi nghe xong dường như có điều suy nghĩ, sau đó nhìn thấy đứa nhỏ Vệ gia kia mặt mày hùng hổ nhưng thỉnh thoảng vẫn liếc về phía mình cầu tình, không khỏi mỉm cười nham hiểm.

"Được rồi, nếu đã là hiểu lầm, vậy thôi đi. Các ngươi đã có hẹn cùng đám người đại hoàng tử, liền đi thôi." Ôn Lương ôn hòa nói, khí chất ôn nhuận, thoạt nhìn là một người cực kì khiêm tốn, khiến các thiếu niên tâm hồn còn ngây thơ sinh ra hảo cảm.

Thấy Ôn Lương quay người muốn đi, Vệ Triêu Ấp đột nhiên lên tiếng nói: "Tiên sinh, xin chờ một chút!"

Ôn Lương quay đầu lại nhìn hắn, lại thấy tròng mắt thiếu niên chuyển động linh hoạt, sau đó đi lên phía trước kéo hắn đến bên cạnh thì thầm. Người ngoài nghe không được bọn họ đang nói cái gì, nhưng có thể nhìn thấy nam nhân tuấn mỹ kia vẫn mang gương mặt cười cười, mà Vệ Triêu Ấp vẻ mặt ban đầu cực kì khó coi, sau đó là kinh ngạc, cuối cùng nói xong mấy câu, đối phương miễn cưỡng gật đầu.

Rất nhanh, hai người liền đạt thành nhận thức chung.

Vệ Triêu Ấp đi tới, nói với những thiếu niên kia: "Vị này chính là Ôn tiên sinh, ta mời hắn đi du sông cùng chúng ta, ta muốn các ngươi tôn trọng hắn như tôn trọng sơn trưởng của thư viện”.

Mọi người nghe xong, trực giác nhìn về phía Ôn Lương, Chu Chửng Hú đến lúc này mới giật mình, dòng họ “Ôn” này càng làm bọn họ hoài nghi nhiều hơn nữa. Mạc Tiềm đầu óc vẫn trên mây như cũ, nghe nói như thế liền hưng phấn, quơ móng vuốt hỏi: "Vệ thiếu, các cô nương này cũng cùng chúng ta cùng lên thuyền sao?"

Vệ Triêu Ấp tức giận nói: "Ta làm sao biết! Chính ngươi hỏi nàng đi."

Mạc Tiềm lập tức ủ rũ, giương mắt nhìn tiểu cô nương Tôn Tiếu Tiếu, trong mắt chớp động vẻ ái mộ.

Tôn Tiếu Tiếu mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng rất có cá tính, tuy cảm thấy được ánh mắt kì lạ của thiếu niên mặt tròn, nhưng lúc nãy nàng bị bọn họ vây quanh, cũng là thiếu niên mặt tròn này ôn hòa với nàng nhất, trong lòng tất nhiên là có vài phần hảo cảm, ngược lại là Vệ thiếu gia bộ dáng kiêu ngạo muốn chết, trong lòng liền không muốn nhìn hắn. Cho nên lúc này nghe thấy lời của hắn, nhịn không được trừng hắn một cái, mà Vệ thiếu gia bình thường vẫn là bảo bối trong nhà, trong học viện cũng được đồng bọn tôn làm đại ca, bị một nữ nhân trừng rất khó chịu, cũng trừng mắt nhìn lại tiểu cô nương Tôn Tiếu Tiếu.

Khi mọi người đều mở to mắt mong chờ Tôn Tiếu Tiếu đáp ứng, Ôn Lương đi tới bên người Như Thúy cô nương, ôn hòa nói: "Nha đầu, khó có được hôm nay khí trời tốt như vậy, chúng ta cũng cùng bọn họ đi du thuyền xem tiết hạ nguyên trên sông đi."

Như Thúy cô nương ngoái đầu nhìn về phía những thiếu niên kia, đặc biệt nhìn thấy mấy thiếu niên bị nàng đạp lúc nãy ánh mắt lảng tránh, không khỏi che miệng cười đáp ứng. Tôn Tiếu Tiếu vừa nghe Như Thúy cô nương ứng, ánh mắt sáng lên, cũng nhìn về phía Ôn Lương, biểu đạt mình cũng muốn đi.

"Tiếu Tiếu biểu muội cũng cùng đi chứ."

Tôn Tiếu Tiếu vừa nghe, thanh thúy đáp ứng, nhảy qua dắt tay Như Thúy.

Mà những thiếu niên kia cũng hoan hô lên, đặc biệt đôi mắt Mạc Tiềm sáng lấp lánh nhìn Tôn Tiếu Tiếu. Sau đó một đám thiếu niên vây quanh tiểu cô nương bắt đầu mỗi người một câu tự giới thiệu mình làm quen, thoạt nhìn rất có hảo cảm đối với tiểu cô nương.

Ôn Lương bộ dạng tính tình cực tốt nhìn các thiếu niên làm ầm ĩ, liếc nhìn Vệ Triêu Ấp đứng ở đằng xa, thiếu niên bị hắn nhìn khuôn mặt tuấn tú liền biến thành màu đen, bất đắc dĩ chạy qua đây, đối với Như Thúy cô nương ấp a ấp úng nói: "Vừa... Xin lỗi..."

"Ai? Cái gì?" Như Thúy cô nương nhíu mày nhìn hắn, nói bé như vậy, tai nàng không thể nghe được đâu.

Vệ Triêu Ấp trừng mắt liếc nàng một cái, lớn tiếng nói: "Vừa rồi thật xin lỗi, là ta không suy nghĩ đã ăn nói bậy bạ, cô nương kỳ thực vẫn rất trẻ tuổi!" Hứ, đều là lão bà đã lập gia đình, tuyệt đối không trẻ tuổi!

Như Thúy cô nương cười híp mắt gật đầu, nói: "Ta xác thực rất trẻ tuổi, vừa mới thành thân không được một tháng đâu. Ân, Vệ thiếu gia, ta tha thứ cho ngươi! Nhưng sau này phải luôn mở mắt thật to, đừng dùng nó làm vật trang sức, cần sử dụng cho thật hiệu quả nha!"

"..."

Vẻ mặt Vệ Triêu Ấp như bị đè nén trừng nàng, lại một lần nữa cảm thấy nữ nhân này là một người chuyên đi hại người, hắn sau này cưới vợ tuyệt đối sẽ không lấy loại nữ nhân như vậy!

Ôn Lương phái thị vệ đi quý phủ của Hồ thái y thông báo cho hai vị lão nhân một tiếng, liền dẫn thê tử và biểu muội theo những thiếu niên kia tới bờ sông nội thành, chỗ đó đang đậu mấy chiếc du thuyền, còn có năm sáu người thiếu niên đang lo lắng chờ đợi, nhìn thấy bọn họ xuất hiện, tất cả đều vui mừng, nhưng chỉ thấy được một tiểu cô nương Tôn Tiếu Tiếu, lập tức đều lộ ra vẻ thất vọng.

Về phần Như Thúy cô nương, xin lỗi, cô nương này hiện tại đã búi tóc của một phụ nữ có chồng, cũng không phải tiểu cô nương non nớt mười hai mười ba tuổi, cho nên bị các thiếu niên này tự động bỏ qua.

Nhưng khi nhìn thấy Vệ thiếu gia cung kính mời một nam nhân tuấn mĩ cầm chiết phiến lên thuyền, các thiếu niên đều có chút mê hoặc, nhưng những người đi phía sau liều chết nháy mắt ra hiệu, liền cũng không có hỏi nhiều, đỡ phải khiến Vệ thiếu gia đang hỏa khí đầy mình bùng nổ.

Ôn Lương sau khi chờ người an bài vào trong khoang thuyền ngồi, tự động có người bưng trà bánh và trái cây lên cho hắn. Đúng như lời các thiếu niên, trên thuyền không có một tỳ nữ, đều là dùng gã sai vặt tới hầu hạ, xem ra một đám các thiếu niên được nuông chiều từ bé đều đã tức lắm rồi.

Như Thúy cô nương ngồi ở bên cạnh Ôn Lương, đánh giá chung quanh, kéo kéo tay áo Ôn Lương, nhỏ giọng hỏ: "Ôn đại nhân, chàng quen biết Vệ thiếu gia kia sao?"

"Đương nhiên là biết." Ôn Lương bưng chén trà trên bàn nhấp một ngụm trà, bình tĩnh nói: "Cha hắn từng mang hắn đến trước mặt ta, hi vọng ta thu hắn làm đệ tử. Nhưng khi đó vừa mới trở về còn nhiều việc phải làm, cho nên cự tuyệt!"

Như Thúy cô nương liền hiểu, nói: "Chẳng trách hắn nhìn thấy chàng liền giống như chuột nhìn thấy mèo! Ôn đại nhân, ta cảm thấy Vệ thiếu gia tính tình rất được, lại hơi ngốc nên nếu bọn họ muốn cầu cạnh chàng, chàng cũng nên chỉ dẫn cho bọn họ một chút”.

Nghe ra ý tứ của nàng, Ôn Lương không khỏi phì cười một tiếng, vỗ xuống tay nàng ôn tồn nói: "Đây là đương nhiên, đều nghe phu nhân!"

Như Thúy cô nương tươi cười rạng rỡ, hết sức ân cần bóc cam quýt cho hắn.

Mà bên kia, Tôn Tiếu Tiếu lên thuyền không lâu, liền đi theo các thiếu niên đi tham quan thuyền.

Tiểu cô nương vẫn còn mê chơi, căn bản không thể ngồi yên một chỗ, đối với sự nhiệt tình của các thiếu niên rất vui vẻ. Nàng tướng mạo xinh đẹp, tươi cười ngọt ngào, cùng các thiếu niên nói chuyện rất tự nhiên, không có kiêu ngạo như các quý nữ kia, trong mắt các thiếu niên, thật đúng là tiểu cô nương làm cho người ta yêu thích, cũng làm cho những thiếu niên kia ánh mắt đều đặt trên người nàng. Trong đó Mạc Tiềm càng một tấc cũng không rời theo sát nàng, khiến Vệ Triêu Ấp đang ở phía trước vội vàng an bài tức giận đến thiếu chút nữa đem hắn xốc lên đánh cho một trận.

Người chèo thuyền khởi động mái chèo, thuyền chậm rãi chạy tới giữa sông bên trong thành, hai bên bờ sông là một dãy nhà ở cổ xưa, bên bờ còn có các cô nương mặc y phục giản dị cầm giỏ hoa ngồi trên lan can, hướng về người đi đường chào bán hoa tươi do chính các nàng tự tay trồng.

Mạc Tiềm là một tiểu tử mập mạp tròn tròn, mặc dù có tiềm chất làm quân sư quạt mo, không quá đáng tin, nhưng giỏi nhất là chọc cười nữ hài tử, tự mình chạy đến chỗ mấy cô gái bán hoa mua một bó phù dung đưa cho tiểu cô nương.

Tôn Tiếu Tiếu rất sảng khoái nhận, còn đáp lại bằng một nụ cười thật tươi, làm tiểu tử mập mạp vui sướng không cách nào tả nổi. Những thiếu niên khác thấy vậy, cũng vội vàng đi mua hoa, nhưng có mấy người vội vàng quá liền đè tiểu tử mập mạp ngã lăn xuống, lập tức trên thuyền một mảnh hỗn loạn.

Ôn Lương ngồi ở khoang thuyền phía trước ngắm cảnh qua cửa sổ, cũng không đi ngăn bọn họ.

Những thiếu niên này đều xuất thân từ những gia tộc quyền quý trong kinh thành, bọn họ thoạt nhìn mặc dù không biết điều, nhưng đều biết điều gì có thể làm điều gì không thể làm. Tôn Tiếu Tiếu mặc dù không phải người kinh thành, nhưng quần áo và cách trang điểm cùng khí chất toàn thân có thể đoán được là nàng nữ nhi xuất thân cao quý, bọn họ cũng chỉ có thể nháo như vậy, không dám vượt ra ngoài giới hạn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.