Trời vừa sáng, phủ Trấn quốc công cả vườn hoa đều được phủ được một lớp sương, trước phòng đã có nha hoàn đứng đợi sẵn ở đó.
“Tam thiếu gia, tam thiếu gia!”
Ôn Lương mở mắt ra, vẫn còn chút mơ hồ, nhìn dung nhan trước mắt mình được ánh nắng ban mai nhuộm một màu hồng rất bắt mắt, đến lúc cảm giác được người bên cạnh đã dậy, nàng cũng dần tỉnh lại, nhớ lại mình đang ở đâu. Nghĩ đến mình đang ở phủ Trấn quốc công, trên mặt lộ ra một tia run sợ.
Thanh âm của nha hoàn kia, không chỉ đánh thức Ôn Lương, mà còn đánh thức được cả Như Thúy vốn đang ngủ say, mở mắt ra, qua ánh sáng yếu ớt, nàng thấy nàng đang ôm nam nhân của nàng, ánh mắt của hắn lạnh lùng, làm cho nàng hoảng sợ, nhưng nhìn kỹ một lúc, thì đấy là một ánh mắt ôn nhu dịu dàng, thập phần hấp dẫn.
Chẳng lẽ nàng nhìn nhầm rồi?
Ôn Lương thấy nàng đã tỉnh, khóe môi cong lên, tươi cười hỏi: “Bị đánh thức sao? Không có việc gì, nếu nàng mệt thì ngủ tiếp đi, lát nữa ta sẽ gọi nàng dậy.” Nét mặt của nàng còn vương nét uể oải, Ôn Lương biết, tối qua hắn đã làm nàng mệt như thế nào.
Như Thúy lắc đầu, lẩm bẩm một tiếng, sau đó vỗ hai má, làm cho bản thân tỉnh táo một chút, rồi lật đật đứng dậy, lúc chuẩn bị bước xuống dưới giường, hai chân nàng vô lực mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã nhào ra sàn nhà, may là Ôn Lương nhanh tay đỡ ngang người nàng ôm vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hien-the-ngoc-nghech/3175141/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.