Xe ngựa chậm rãi chạy trên quan đạo, ngồi trên xe, A Nan nhấcmàn lên nhìn ra.
Xe ngựa đã ra khỏi kinh thành, vì đi quan đạo, đường xá khábình ổn, xóc xảy không mãnh liệt. Cũng kiêng dè nàng là phụ nữ có thai, xe ngựagần như đi với tốc độ con rùa bò.
Ven quan đạo hai bên là cây cối, xa xa là một mảng đồng rộngbằng phẳng, có vài nông dân đang làm ruộng. A Nan nhớ đến kiếp trước, bản thânlớn lên ở thành phố, lúc đó thường cùng bạn bè hàng xóm đến một con sông cáchnhà mấy cây số, sông tên Tử n, chơi đùa. đói bụng thì đến đồng ruộng gần đó hoặclên núi trộm cây của người ta ăn, như mía nè, khoai tây nè, nhãn, đào, vải, đuđủ, dâu, lam mai, lê đường… đều là mục tiêu cho bọn họ xuống tay.
Chẹp —– một tiếng, A Nan thật muốn chảy nước miếng, lại có cảmgiác muốn ăn.
Có cảm giác muốn ăn chứ không phải muốn nôn, không biết cótính là dấu hiệu tốt không?
A Nan đang nghĩ mình có nên gọi Như Lam lấy chút đồ ăn đểxem có nôn nữa không thì đột nhiên một cánh tay béo kéo rèm xe xuống. A Nanquay đầu liền thấy tiểu nha đầu nhà mình bưng bánh bao mặt nghiêm túc, thoạtnhìn sẽ khiến người ta tưởng là đang đối mặt với Túc vương thu nhỏ.
“Sở Sở, sao thế?”
Tiểu tử kia nhìn nhìn A Nan, nhả từng chữ từng chữ: “Gió, lớn,không, tốt!”
“Con nói, gió quá lớn, nương thổi không tốt, sẽ bệnh sao?” ANan giải thích lại lời của bé, thấy tiểu nha đầu kín miệng gật đầu, A Nan vỗtrán, “Sở Sở bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hien-the-kho-lam/1407579/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.