Chương trước
Chương sau
Kinh thành, hoàng cung, Tử Thần điện.
Hoàng đế Đại Sở ngồi trên ngự án xem mật tấu, là ở ĐồngThành ra roi thúc ngựa đưa về.
Tổng quản thái giám hoàng cung Lưu công công nhận trà nóngcung nữ đưa đến, bưng tới trước bàn, đem trà đã lạnh dọn xuống, tất cả động tácnhẹ nhàng không phát ra tiếng nào, đám cung nhân im lặng đứng 1 bên, nhìn khôngchớp mắt.
Đột nhiên, Lưu công công kinh ngạc phát hiện Sùng Đức Hoàngđế xưa nay thong dong lạnh nhạt, trầm tĩnh cơ trí, nhưng đôi tay cầm tấu chươnglại khẽ run, Lưu công công tưởng mình hoa mắt, liềnt hấy Sùng Đức Hoàng đế bỗngbật dậy, vẻ mặt kích động.
“Quá tốt rồi, Túc Vương phi thế vậy mà mang thai! Ha ha ha…Hoàng đệ của trẫm rốt cục có hậu nhân rồi…” Sùng Đức Hoàng đế cao hứng cười rộlên, khuôn mặt tuấn lãng cao hứng nhiễm 1 tầng đỏ ửng, dễ dàng nhận ra lòng hắncó bao nhiêu xúc động.
Lưu công công ngây người, nhanh chóng phản ứng lại, lập tứcquỳ rạp xuống đất tươi cười nói: “Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Hoàng thượng.”
Mặc kệ Túc vương bị cao tăng Bạch mã tự nói mệnh cách gì,Túc Vương phi mang thai là chuyện khó tin cỡ nào, nhưng Lưu công công hầu hạHoàng thượng nhiều năm, đương nhiên biết địa vị của Túc vương trong lòng Sùng ĐứcHoàng đế, chỉ sợ cả tiểu thái tử so ra cũng kém, lúc này chỉ cần nói chúc mừnglà được rồi.
Quả thật, nhìn Sùng Đức Hoàng đế tinh thần vui vẻ, lúc biết Hoànghậu của mình có thai e rằng cũng không xúc động vui vẻ như vậy.
Sùng Đức Hoàng đế tâm tình rất tốt, chỉ cười mắng lời nịnhhót của Lưu công công: “Ngươi chúc mừng trẫm làm gì? Nên chúc mừng Túc vương mớiđúng.”
Lưu công công cười nói: “Hoàng thượng, Túc vương thiên tuếkhông ở trong kinh, nô tài chúc mừng ngài cũng giống nhau.”
Chẳng qua, nhìn dáng vẻ Sùng Đức Hoàng đế cao hứng thế này,cứ như là con trai hắn sủng ái nhất sinh ra tôn tử đầu tiên vậy, thật khiến ngườita suy nghĩ miên man mà.
“Vậy cũng mở miệng nói được!” Sùng Đức Hoàng đế cười mắng,tâm tình xúc động khó bình tĩnh, đi lòng vòng trong điện, một bên nói với Lưucông công đi theo sau hắn:
“Lưu công công, ngươi thấy mấy lão hồ ly cùng thế gia đệ tửbên ngoài, người nào cũng trước mặt trẫm thì khen tặng, sau lưng đều nói Hoàngđệ trẫm đời này ‘Khắc thê tuyệt tử’, lúc chết cũng không có người lo ma chay,Trẫm có tín nhiệm hắn hơn nữa cũng không có kết cục tốt, có ích lợi gì? Thậmchí còn muốn đem hết tiền đi đặt cược… Ha! Lúc này trẫm nhất định phải đùa chếtbọn họ, Trẫm cược 1 nửa kho bạc riêng, không tin chơi không chết bọn họ! Lưucông công, bạc lần trước trẫm đánh cược nên thu hồi rồi, ngươi đi thông tri,cho bọn họ đem bạc trẫm thắng được thu hồi 1 nửa, nửa kia tiếp tục cược, cược nữa,cược… Túc Vương phi bình an sinh đứa nhỏ. Chờ Túc Vương phi sinh hạ, nếu lànam, Trẫm sẽ hạ chỉ phong hắn làm Thế tử, lớn lên sẽ kế thừa tước vị của Túcvương phủ; Nếu là nữ, ừm, liền thành công chúa của hoàng gia, là công chúa củaTrẫm!”
Lưu công công nghe lời cuối cùng của Sùng Đức Hoàng đế, lòngbiết Hoàng thượng thật sự vô cùng bảo vệ vị bào đệ duy nhất này, thậm chí cho đứacon chưa xuất thế trong bụng Túc Vương phi quang vinh đặc biệt khó tưởng tượngđược, loại vinh sủng này chưa từng có ai hướng đến. Xem ra, chỉ cần Sùng ĐứcHoàng đế còn tại vị 1 ngày, Túc vương phủ sẽ nhận được vinh sủng vô hạn. Lưucông công không ngừng được ý cười trên mặt, lên tiếng đáp vâng.
Lưu công công biết chủ tử nhà bọn họ lần này cược thắng rồi,bất quá Hoàng đế tham dự việc đánh bạc trong dân gian không thể để người khácbiết, ông vẫn nên cảnh giác 1 chút, tránh phá hủy chuyện tốt của Hoàng thượng.
“Còn nữa, Trẫm phải đảm bảo Túc Vương phi bình an sinh hạLân nhi! Ngươi qua Thái y viện xem xem, truyền ý chỉ của Trẫm, điều thêm 2 tháiy đi Đồng Thành… A, thêm 1 ít y nữ hiểu rõ phụ khoa cũng điều qua, nói với bọnhọ, nhất định giúp Túc Vương phi bình an thuận lợi sinh đẻ, bằng không bọn họcũng không cần trở về.”
Không cần trở về ý chính là lưu đày ở biên thành, đối vớingười sống ở kinh thành là chuyện khó có thể tưởng tượng được, tin rằng ngườinghe nói như vậy, chắc chắn sẽ toàn tâm toàn ý chăm sóc.
Lưu công công biết Hoàng đế vô cùng coi trọng cái thai này củaTúc Vương phi, lập tức cung kính vâng lời, quay đầu đi xuống phân phó.
Phân phó xong, Sùng Đức Hoàng đế nhất thời không nhớ nổi còngì cần chú ý, dù sao Túc Vương phi cũng ở biên thành xa xôi, Hoàng đệ nhà hắndường như không có ý định hồi kinh, hiện tại Vương phi mang thai, sợ đường đixóc nảy, trong thời gian ngắn càng không trở lại. Mà hắn là một đại nam nhân,chưa từng chú ý qua phụ nữ có thai cần gì. Làm Hoàng đế, lúc phi tần của hắn cóthai đều có người chuyên môn đến báo, chờ sinh hạ con rồi lại có người đến báo,trước giờ hắn chỉ cần chờ hoàng tử oa oa ra đời, hắn đi nhìn qua một cái là được…….Xem ra, chuyện này phải tìm người có kinh nghiệm hỏi một chút.
Sùng Đức Hoàng đế ngồi không yên, liền khởi giá đến TrọngHoa cung của Thái hậu, muốn báo tin tốt cho Thái hậu biết.
Tâm tình bây giờ của Sùng Đức Hoàng đế giống như đứa con dốclòng nuôi dạy lớn lên rốt cục trưởng thành, an lòng, lại chua xót lẫn lộn, hơnmười năm làm đế vương, đây là lần đầu tiên hắn thất thố như vậy, cũng khôngnguyện ý thu lại tâm tình. Lúc này Sùng Đức Hoàng đế gấp gáp chia sẻ tin tức tốtcho người hiểu được tâm tình của hắn, đối tượng chia sẻ đương nhiên là ngườicũng vô cùng quan tâm hậu duệ của Túc vương – Thái hậu.
*************
Trọng Hoa cung, Thái hậu ngây ngốc nhìn Hoàng đế tươi cười đầymặt, Hoàng đế hỉ giận lộ ra thế này bà đã không thấy hơn hai mươi năm rồi. Có lẽ,trừ lúc tiểu nhi tử mới sinh thấy qua một lần, những lúc khác, đứa con lớn nàycủa bà luôn xuất sắc trầm ổn, thâm trầm nội liễm. Lúc lên ngôi cửu ngũ, lạităng thêm uy nghi của Đế vương, khiến người không dám nhìn thẳng.
Thái hậu hoài nghi những gì mình vừa nghe, bà vừa nghe đượcHoàng đế nói với bà Túc Vương phi ở biên thành xa xa kia mang thai.
“Hoàng thượng, là Ai gia nghe lầm sao? Ngươi nói….”
“Mẫu hậu, ngài không nghe sai, Trẫm nói Túc Vương phi mangthai.”
Hoàng đế vừa dứt lời, cung nhân lanh lợi trong Trọng Hoacung lập tức quỳ xuống hướng Thái hậu chúc mừng bà có thêm một tôn tử.
Thái hậu xác thực rồi, mặt cười như đóa hoa cúc.
Tiểu nhi tử của bà từng bị cao tăng của Bạch Mã tự nói mệnhcách “khắc thê tuyệt tử” rốt cục có hậu nhân rồi, bảo sao bà không cao hứng?Sau này xem ai dám cười nhạo con trai bà “khắc thê tuyệt tử”, về già không ngườichăm sóc?!
“Tốt! Tốt! Tốt lắm!” Thái hậu nói liền ba tiếng tốt, nói vớiHoàng đế: “Ai gia đã biết Túc Vương phi mệnh rất tốt, bằng không lúc trước Aigia cũng không ở trong đông đảo thế gia cô nương liếc mắt liền nhìn trúngnàng.”
“Mẫu hậu nói rất đúng.”
Hai người vui vẻ cười một lúc, Thái hậu cũng bình tĩnh lại,lập tức nói: “Túc Vương phi mang thai, bảo bọn họ hồi kinh đi, trong kinh thànhan thai sinh sản tốt hơn…. Ai nha, đi đường hình như cũng không tốt? Ba tháng đầurất nguy hiểm, vẫn là từ từ đã, ba tháng sau chờ thai ổn rồi mới trở về cũngkhông muộn. Ai gia phái vài nhũ nương lớn tuổi có kinh nghiệm qua đó chiếu cốtrước, thái y, y nữ cũng đưa qua. Ừm, còn nữa, Túc vưng phi mang thai, không hầuhạ Túc vương được, Ai gia sẽ cẩn thận chọn vài nữ tử vừa ý qua hầu hạ bọn họ……”
Sùng Đức Hoàng đế mỉm cười lắng nghe, tới khi nghe Thái hậunói đến “Túc Vương phi mang thai, không hầu hạ Túc vương được, Ai gia sẽ cẩn thậnchọn vài nữ tử vừa ý qua hầu hạ bọn họ……”, khuôn mặt tươi cười lập tức cứng ngắc.
“Mẫu hậu!” Sùng Đức ngắt lời lải nhải của Thái hậu, nói: “Việcnày không vội, người hầu hạ ở Đồng Thành đã đủ rồi, Trẫm cảm thấy không cần đưangười qua nữa.” Sùng Đức Hoàng đế không thể không nhắc nhở Thái hậu lại phát bệnh,tránh cho một phút bất cẩn, Thái hậu lại bị mất mặt, biến thành mặt mũi mọi ngườicũng khó xem.
Thái hậu vừa nghe đã hiểu hắn, sắc mặt trầm xuống, nói:“Hoàng thượng, ngươi có ý gì? Từ xưa đến nay ai lại để trượng phu trong thờigian chính thê mang thai không có người hầu hạ? Ai gia cũng là vì tốt cho TúcVương phi, tránh cho để người khác biết lại nói nàng ghen tị.”
“Mẫu hậu, Bá Ninh không cần đâu.”
“Nó có ý gì? Xưa nay nam nhân nào không phải ba vợ bốn nànghầu? Hắn là Vương gia tôn quý, chẳng lẽ cả đời chỉ có một nữ nhân?”
Thái hậu thở hổn hển nói tiếp, “Ai gia còn hy vọng nó concháu đầy đàn, không thể mặc nó hồ đồ. Hoàng thượng, Ai gia là mẫu thân nó, sẽkhông hại chính con của mình!”
Sùng Đức Hoàng đế gần như thở dài trong lòng, ngài sẽ khônghại con mình, nhưng luôn sẽ cho người ta thêm phiền phức!
“Mẫu hậu, lần trước ngài tặng hai y nữ Diêu gia qua kết quảnhư thế còn chưa đủ sao? Bá Ninh không thích, ngài không thể ép hắn.”
Lời chưa dứt, vừa nói đến chuyện đó, Thái hậu lại nổi giận,siết chặt tay cầm quạt tròn, cắn môi nói: “Hoàng thượng, đều là ngươi làm hưTúc vương, ngươi xem trong kinh có Vương gia nào bốc đồng như nó? Ở lại biênthành không chịu hồi kinh còn chưa nói, bên người chỉ có một nữ nhân, ngươikhông biết Vương phi của Tĩnh vương, Tân vương, Lưu vương tiến cung bái kiến Aigia, đều ngầm cười nhạo Túc vương sợ vợ, khiến các Vương gia kia rất xem thường….Ngươi nói xem, Ai gia có thể không tức giận, Ai gia có thể không vì nó mà suynghĩ sao?”
Sùng Đức Hoàng đế đương nhiên biết những người bên ngoàicung nhìn Hoàng đệ mình như thế nào, nhưng từ khi cao tăng Bạch Mã tự phê mệnhxong, lời đồn khó nghe hơn cũng có, cũng chẳng thiếu những lời này.
Hoàng đệ của hắn, hắn sủng, hắn che chở, bọn họ dám ở bênngoài nói lung tung, thì đừng oán Hoàng đế hắn lạm dụng tư quyền tìm cớ giángchức, đuổi cùng giết tuyệt. Làm Hoàng đế, loại quyền lợi này vẫn có, nếu nhữngVương gia kia không sợ con cháu đời sau sống không tốt, thì bọn họ có thể tùytiện cười.
Thái hậu trợn mắt há hốc mồm, cứ như không nhận ra đứa connày, có Hoàng đế nào bảo vệ đệ đệ đến mức này chứ? Truyền ra ngoài còn khôngnói hắn thành hôn quân sao?
Hai mẫu tử không hợp ý nửa câu, cuối cùng, vẫn là Thái hậu lợidụng chữ “Hi mà chèn ép Hoàng đế.
“Ai gia mặc kệ, dù sao Ai gia không thể mặc cho Túc vương sangã, Ai gia phải đưa người qua.”
“Vậy được!” Sùng Đức Hoàng đế sắc mặt bình tĩnh, lạnh nhạtnói, “Nếu Bá Ninh ném các nàng ra ngoài, ngài cũng không được tiếp tục đưa ngườiqua nữa, tránh cho người bên ngoài biết lại chê cười ngài, Trẫm cũng không thudọn được.”
“…….”
Thái hậu ôm ngực, nhìn đứa con lớn nhất không biết nghe lờinói xong liền bước ra ngoài, tức giận đến ngực đau không thôi.
Trời a, bà sinh không phải con, rõ ràng là oan gia nghiệt chủng,đứa nào cũng chọc tức bà!
***********Không nói Thái hậu cùng Hoàng đế trong kinh thànhPK như thế nào, ở Đồng Thành, A Nan bắt đầu những ngày dưỡng thai.
Lúc chẩn đoán chính xác A Nan mang thai rồi, người của Túcvương phủ đều xem A Nan như đồ dễ vỡ, đi đâu cũng có người theo sát, ngay cả uốngnước cũng khẩn trương gần chết, hận không thể uống thay nàng, miễn cho nàngkhông cẩn thận bị sặc.
Đương nhiên, A Nan bị đông người như vậy theo sát, nguyênnhân trọng yếu nhất, là do bạn Vương gia hạ lệnh.
Vì mệnh lệnh của Sở Bá Ninh, hiện tại toàn bộ người trong phủđối xử với nàng như thương bệnh binh trầm trọng. Hạ nhân trong phủ bây giờ nóichuyện cũng lời nói nhỏ nhẹ, đi đường phải lặng yên không tiếng động, tránh quấyrầy phụ nữ có thai. Mà Sở Bá Ninh trừ phi có việc đi quân doanh, còn lại đều bồibên cạnh nàng, mỗi ngày đúng giờ trở về bồi nàng ăn tối, tuyệt đối không trễ giờ.
Hiện tại vương phủ có hai thái y mỗi ngày thay phiên trực,ngay cả con gái của Cố đại phu – Cố Tiếu Nhan cũng bị mời đến vương phủ “nằmvùng” để ở bên cạnh nàng, khiến A Nan luôn cảm thấy thực xin lỗi cô nương nhàngười ta. Bên phủ thành thủ, Hà phu nhân phái đến hai nhũ nương lớn tuổi cókinh nghiệm sinh sản qua chiếu cố, thuận tiện bảo các nàng nói cho A Nan nhữngchuyện cần chú ý khi mang thai, Hà phu nhân rảnh rỗi cũng qua bồi nàng nói chuyện,quan tâm nàng không thua kém người trong phủ. Ngoài ra, còn phải uống các loạithuốc bổ, A Nan uống đến mức muốn nôn ra, cuối cùng, mỗi lần uống đều phải để bạnương gia bưng khuôn mặt vô cùng nghiêm túc đến dỗ nàng uống thuốc bổ.
Dưới sự giám sát của mọi người, mỗi ngày A Nan chỉ có ăn rồingủ, ngủ dậy rồi ăn, còn có người bồi nàng nói chuyện phiếm. Hai tiểu hồ ly màA Nan nuôi vì nguyên nhân nàng đang mang thai, bị Sở Bá Ninh không thương tiếcvứt cho bọn hạ nhân nuôi. A Nan nghe nói trên người động vật có vi khuẩn gì gìđó, không tốt với phụ nữ có thai, tuy rằng thấy hai tiểu hồ ly thực đángthương, nhưng vì tốt cho thai nhi, cũng không phản đối.
Trong việc ăn uống, A Nan đột nhiên phát hiện mình có rấtnhiều thứ phải kiêng kỵ, ngày nọ, lúc nàng nghe Chương ma ma nhắc đi nhắc lại“Ăn thịt thỏ con sinh ra bị sứt môi, ăn thịt dê sinh con sẽ bị động kinh, ăn thịtchó sinh con sẽ thích cắn người, ăn thịt vịt thì con sẽ bị bệnh lắc đầu, ăn gừngsinh con dài sáu ngón tay…..” vân vân và vân vân, A Nan suýt chút hộc máu,
Nàng không biết cổ đại có nhiều kiến giải như vậy, kiếp trướcnàng gặp qua người có thai, nàng ta muốn ăn gì, chỉ cần vô hại với phụ nữ cóthai đều được ăn, không có kiêng kỵ đến mức này. Đến phiên nàng mang thai, saolại có nhiều thứ không thể ăn vậy?
Song, A Nan có thêm tư tưởng của người hiện đại, biết phụ nữcó thai không phải chỉ cần giống Bồ Tát để người vây quanh là được, còn cần phảivận động nữa. Vỉ thế, A Nan kiên trì mỗi ngày tản bộ một chút trong sân, cố gắngbảo trì tâm trạng bình thường trong bầu không khí căng thẳng.
Cho nên, trên dưới vương phủ, bình tĩnh nhất ngược lại là vịphụ nữ có thai!
Đương nhiên, khiến A Nan nghẹn lời vẫn là bạn quân sư.
Ôn Lương chưa trở về quân doanh, xem khách phòng của vươngphủ thành nhà mình ở thật nhàn nhã tự tại, khiến A Nan có loại cảm giác mời thầndễ, tiễn thần khó. Ôn Lương gần đây giống cái đuôi đi theo phía sau Sở Bá Ninh,mỗi tối dùng cơm đều đến báo danh với nàng, sau đó đôi mắt nóng bỏng nhìn chằmchằm bụng nàng, lải nhải đứa con này nọ.
A Nan đen mặt, tuy rằng Sở Bá Ninh từng nói nếu sinh tiểu thếtử, sẽ cho đứa nhỏ nhận hắn làm nghĩa phụ, nhưng đứa con này không nhất định lànam mà? Lỡ như là con gái thì sao?
Khi A Nan hỏi vậy, Sở Bá Ninh và Ôn Lương cùng sửng sốt, xemra là không nghĩ đến khả năng đó.
Sở Bá Ninh chỉ sửng sốt một chút, lập tức nói: “Con gái cũngkhông sao, tương lai bổn vương sẽ tìm vị hôn phu tốt cho nó.”
A Nan nhìn gương mặt nghiêm túc có chút u sầu của hắn, sángsuốt im miệng, biết nếu mình sinh con gái, con rể tương lai sẽ rất đáng thương,vì có nhạc phụ rất khó ứng phó, còn là nhạc phụ rất quyền thế, rất ngang ngượckhiến người ta đau đầu.
Ôn Lương co rút khóe miệng, chần chờ nói với A Nan: “Nếu làQuận chúa…. Khụ khụ khụ, Tử Tu cũng sẽ chuẩn bị đồ cưới cho nàng.”
A Nan cũng run rẩy, nàng nhịn không được hoài nghi Ôn Lươngcó tật xấu gì hay không, không thể cưới vợ sinh con, cho nên mới để ý con củanàng như vậy, vội vã làm nghĩa phụ gì gì đó. Có điều, loại chuyện bới móc vết sẹoriêng tư của người ta này nàng tiện hỏi không ra miệng, chỉ có thể tự YY tronglòng.
Sở Bá Ninh liếc mắt nhìn hắn, tức giận nói: “Không cần, congái của bổn vương đương nhiên bổn vương sẽ chuẩn bị tốt đồ cưới cho nó.” Để mộtnam nhân chuẩn bị đồ cưới này nọ cho khuê nữ của mình, thật sự rất tổn hại tônnghiêm của nam nhân, cho nên Sở Bá Ninh kiên quyết bác bỏ lời của Ôn Lương.
Ôn Lương cũng không giận, cười hì hì nói: “Vương gia, nếutính cách cùng diện mạo của tiểu quận chúa giống ngài, Tử Tu tin tưởng nàng ấysẽ cần rất nhiều đồ cưới.”
“……”
A Nan đen mặt, nhìn nhìn mặt bạn Vương gia, nếu sinh con gáicó diện mạo giống hắn, tin tưởng con sẽ rất xinh đẹp thanh lệ, nhưng nếu tínhtình cũng giống hắn……. Orz….. A Nan tin con gái của họ chắc chắn sẽ giống ÔnLương nói, cần chuẩn bị đồ cưới phong phú mới có thể gả nàng ra ngoài…….
Ôn Lương nói một tràng này thực đả kích hai vợ chồng, A Nanmắt đẫm lệ nhìn Sở Bá Ninh, thiếu chút ngồi cắn khăn tay.
“Vương gia, nếu con gái thật sự giống chàng……” A Nan yếu ớtnói.
Sở Bá Trữ sắc mặt thực tối, thanh âm trầm xuống vài phần, “Congái bổn vương đương nhiên giống bổn vương.”
A Nan nghẹn họng, nhìn Ôn Lương, chuyện này là hắn khởi xướng,liền để hắn nói rõ đi.
Sở Bá Ninh cũng nhìn Ôn Lương, đôi mắt đen hàn ý dày đặc, dườngnhư chỉ cần hắn nói không hợp lý, sẽ lập tức giết vậy
Ôn Lương biết mình đã vô ý chọc giận bạn Vương gia, ngượngngùng cười nói hai câu, nhanh chóng chuồn đi, lưu lại bạn Vương gia ứng phó ưutư của phụ nữ có thai.
Thân thể A Nan thực khỏe mạnh, mang thai cũng không nôn ọe,cả người hồng hào như hoa, tươi cười ngọt ngào, ăn ngon ngủ yên, khiến người tahâm mộ không thôi. Tật xấu duy nhất là, rất dễ buồn phiền. Mà thái y nói, đâylà phản ứng bình thường của phụ nữ có thai, cho Sở Bá Ninh và Ôn Lương lần đầutiên trong đời cảm nhận được tính khí thất thường của phụ nữ có thai.
Bất quá, A Nan vẫn là cô nương tính tình ôn thuần, làm khổngười khác cũng không giày vò đến người ngã ngựa đổ, khiến người mệt mỏi khôngchịu nổi.
“Vương gia, con gái lớn lên giống chàng cũng rất tốt, chỉlà, nếu tính tình cũng giống chàng…….” A Nan lo lắng, trong nhà có một cái mặtthan nghiêm túc đã đủ rồi, chẳng lẽ còn muốn thêm một cái?
“Giống bổn vương có gì không tốt?” Sở Bá Ninh ngắt lời nàng.
A Nan trong lòng thầm xem thường, vị gia này thật không tựhiểu lấy mình. Vương triều Đại Sở có một Túc vương đã khiến người ta đau đầu,sau này lại có một quận chúa cực kỳ tương tự hắn, nam nhân nào dám cưới chứ? ANan cảm thấy, nam nhân bình thường sẽ không muốn cưới một nữ nhân nghiêm túckhiến người đau não, nói chuyện lại đâm xuyên tâm can người ta. Đặc biệt là cướimột nữ nhân như vậy về nhà, còn kèm thêm một nhạc phụ đặc biệt khó ứng phó……
Chẳng lẽ con gái mình sau này gả không ra được?
A Nan thương tâm.
Trước kia lúc chưa kết hôn, còn nghĩ nữ nhân cả đời không gảđi cũng không sao, làm quý tộc độc thân cũng tốt. Nhưng thời này không cho phépnữ nhân làm quý tộc độc thân, nữ nhân tới tuổi không lấy chồng sẽ bị người cườichê. Con gái nàng đương nhiên nàng nên tính toán tương lai cho nó, sao có thểcho phép mình nghĩ như trước đây?
Sở Bá Ninh nhìn nàng cau mày rối rắm, hốc mắt cũng đỏ lên,tâm tình cũng không tốt. Sở Bá Ninh trực tiếp ôm nàng về phòng ngủ, ôm nàngcùng ngồi trên giường, hai tay cẩn thận giữ lấy bụng còn bằng phẳng của nàng,theo thói quen thân thiết cọ cọ mặt lên cổ“Con gái dù giống bổn vương cũng tốt,bổn vương sẽ dạy nó văn võ, bồi dưỡng nó thành một nữ tử xuất sắc.” Sở Bá Ninhnhẹ nhàng nói, khuôn mặt dường như hơi đỏ một chút.
“………..”
A Nan rối rắm, hắn muốn bồi dưỡng ra Võ Tắc Thiên, hay làThái Bình công chúa? Như vậy càng không có nam nhân dám cưới?
Sở Bá Ninh cọ đủ, nâng mặt hôn môi nàng, thần sắc nhu hòa,con ngươi đen như nước, an ủi nàng: “Nàng lo dưỡng thai tốt là được, chuyện củacon gái để bổn vương an bài.”
A Nan: =__=! Nói, chàng rốt cục muốn an bài thế nào a?
Ai nha, các ngươi không biết bây giờ thảo luận chuyện này làquá sớm sao? Con của hai người con chưa biết là nam hay nữ nha! ——
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.