Tâm tình đi xuống của A Nan không bao lâu liền bỏ qua mộtbên, nàng là người không thích đi tìm sự phiền não, ngược lại dễ dàng đem mọichuyện bỏ qua, nếu chuyện đã như vậy, không bằng cứ nhìn về phía trước.Cũng maylà tính tình của nàng vốn lạc quan, cho nên nàng mới có thể thích nghi với cuộcsống trong thời đại cổ có nhiều sự trói buộc này.
Sau khi A Nan ăn món bánh ngọt mà Thừa tướng phụ thân vẫnkhen không dứt, từ trên lò bưng tới, A Nan trong lòng chỉ nghĩ ra: Bị lừa bịprồi, loại này không phải loại bánh hảo hạng, làm gì người ta khen lại khenngon thế? Được Sở Bá Ninh gắp cho một miếng bánh mứt, chua chua ngọt ngọt, lậptức hòa tan dầu mở trong dạ dày, cả người nhẹ nhàng sảng khoái.
A Nan chợt hiểu ra: Thì ra quan trọng là người lấy cho mìnhăn mới chính là mỹ vị a ~
Sau bữa ăn, mặt trời đã lặn về phía tây, Sở Bá Ninh cùng ANan ngồi trước cửa sổ trên sương phòng lầu hai thưởng thức phong cảnh, khôngkhí rất tự nhiên ấm áp.
Chợt Sở Bá Ninh đột nhiên hỏi: “Hôm nay sao lại đến Bạch MãTự vậy?”
A Nan cả kinh, sợ là hắn sẽ suy nghĩ nhiều, vội vàng cẩn thậnnói: “Ha ha, ít khi tỷ muội tới Kinh Thành, bọn họ rất muốn đi dạo cho biếtKinh Thành ra sao, liền đến trong chúng ta tìm nô tì, nô tì vốn ở trong phủ ítkhi đi ra ngoài cũng không thuộc đường đi lắm, sau đó lại nhắc tới Bạch Mã Tự,làm cho bọn tỷ muội muốn đi dâng hương ở Bạch Mã Tự, liền cùng nhau đi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hien-the-kho-lam/1407513/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.