Chương trước
Chương sau
Thái hậucảm thấy, nếu nói đứa con trai là oan nghiệt đời trước, như vậy condâu là oan nghiệt đời này, thật sự làm làm cho người ta có cảm giácthiếu nợ quỷ thần mà.
Thái hậugần như thở không nổi, thật không biết Túc Vương phi là ngu thậthaygiả ngu, lời nói vừa nghe sẽ cho người cảm thấy mơ hồ, chẳng lẽ làai gia ngu hay sao?
Dĩ nhiên,thái hậu không ngốc, nếu không cũng sẽ không mượn thời thế bò lênghế cao nhất hậu cung. Cho nên, thái hậu cho là A Nan thuần túy làđang châm chọc bà, trong lòng giận dữ, thầm nghĩ ai gia cho người đếnvào lúc ngươi tân hôn nửa tháng là ai gia không đúng, nhưng ai gia làmẹ chồng của ngươi, kẻ làm nàng dâu sao có thể gạt bà bà?
“Mẫu hậu,chuyện Thi Tình cô nương con dâu cũng rất đau lòng, nhưng mà vẫn còn dưlại hai cô nương, chỉ là…” A Nan chần chờ, có chút khổ sở nói: “Họnói thật ra là Thi Tình cô nương không quen với chỗ ở mới, nên mới bịbệnh. Còn nữa, còn Họa Ý cô nương, Phong Nhã cô nương cũng nói, họtực hồ cũng có chút không quen chỗ, hy vọng thần có thể cho cácnàng ấy làm nô tỳ tốt là được…” Dáng vẻ A Nan tràn đầy đau lòngnói, tay dùng sức nắm khăn, vừa tức giận vừa nhìn Thái hậu.
Thái hậulập tức tức giận.
Nếu nóilà mới vừa rồi A Nan nói những thứ kia là lời nói “nghệ thuật” đểlấp liếm bà cho qua, thì hiện tại bà lại cảm thấy quyền uy củamình bị khiêu chiến.
Thái hậuhiện tại tức giận hai mỹ nhân kia, cái gì gọi là “lạ chỗ”? đây khôngphải là tố cáo ai gia đem các nàng đưa qua chịu tội sao? Cái gì gọilà “làm nô tỳ tốt”? đây không phải là ghét bỏ con trai bà sao? Tháihậu không thể tha thứ cho cung nữ thân phận thấp kém mà dám ghét bỏcon trai của mình.
Thái hậuâm thầm không ngừng nghĩ, giương mắt về phía A Nan đang nhìn mình đầyvẻ quan tâm, đột nhiên trong lòng hơi chậm lại, không có tức giận. Mặckệ nói thế nào, nếu không phải là do bà nóng lòng đưa ba cung nữđến, phủ Túc Vương cũng sẽ không bị người ở kinh thành nhạo bánglần nữa, đứa con trai của bà cũng sẽ không bị người chê cười là“khắc thê”. Hơn nữa nếu bây giờ bà đem hai người thu hồi lại, khôngphải càng làm cho người ta chế giễu sao?
Một hồilâu, thái hậu thu lại giận dữ, khôi phục tư thái nhàn nhạt, nói vớiA Nan: “Hai người kia là người mà ai gia ban cho các ngươi, không nghelời đuổi ra ngoài là được. Nô tỳ da mặt dày không biết thân phận đó,giữ lại cũng tốn cơm, ngươi tự mình làm đi.”
A Nan vừanghe xong, ngu ngốc cũng biết là thái hậu buông tha cho hai người kiarồi, sống chết của các nàng toàn bộ do mình quyết định, đuổi đi làđược.
A nan nhớchuyện hai người cung nữ gây ra, trong lòng hơi trầm xuống, cảm thấynhư vậy thì tốt hơn, tránh đặt ở nơi nào trong nhà để trong lòng phuquân không được vui, thật là như đánh mất thể diện.
Lại cùngthái hậu nói vài lời, A Nan cười híp mắt cáo lui.
Lần nàyvào cung không phải là không thu hoạch được gì, giải quyết chuyện haicung nữ, sau này không sợ gặp phải chuyện gì để người ta bàn tánnữa.
Ra khỏiTrọng Hoa cung, nhìn sắc trời, A Nan dẫn Như Lam đi đến Vĩnh Ninh cung.
Đến trướcVĩnh Ninh cung, cho người thông báo một tiếng, một cung nữ ra ngoàihành lễ với A Nan.
“Tống côcô, lại gặp người rồi!” A Nan cười híp mắt nói. Tống cô cô chính làngười đón nàng vào Vĩnh Ninh cung sau tân hôn của nàng, là đại cungnữ theo Thục phi.
Tống cô cômím môi cười, nói: “Túc Vương phi đã tới, nương nương đang chờ ngàiđấy. Ai nha, Thừa tướng phu nhân cũng đang ở đây đấy.”
A Nan cườicười, sinh thần con gái, Thừa tướng phu nhân thăm con gái là đươngnhiên, A Nan cũng đoán bà cũng sẽ có mặt ở đây.
Đi tớichính điện của Vĩnh Ninh cung, Thục phi ngồi bên trong củng Thừa tướngphu nhân, cung nữ ở bên hầu hạ, đang nói lời nói thú vị, nhất thờitrong cung điện đầy tiếng nói tiếng cười, không khí nhẹ nhõm vui vẻ.
“Thỉnh anThục phi nương nương.” A Nan tiến lên hành lễ, đợi Thục phi gọi dậy,cười cùng Thừa tướng phu nhân thi lễ, Thừa tướng phu nhân vội vàngđáp lễ.
A Nan đemquà tặng đưa cho Thục phi, cười nói: “Chúc đại tỷ tỷ thân thể ankhang, hàng năm đều có sinh thần, mọi ngày đều vui vẻ như hôm nay.”
Thục phinhận quà tặng giao cho cung nữ, mắt cười không che giấu, nói: “Ngươithật là miệng ngọt.”
“Không thểbằng đại tỷ tỷ!” A Nan cười ngọt ngào, nụ cười mềm mại, ngọt ngàoấm áp đó trong không khí hoàn thuận vui vẻ này, quả thật rất đượcnhân tâm.
Mà Thục phimặc dù dè dặt cùng nàng nói chuyện, thế nhưng vui vẻ từ nội tâmthế nào cũng không giấu nổi, khiến A Nan cảm thấy có lẽ còn cóchuyện đáng giá để nàng vui mừng.
Ra ngoàinói chuyện một lát, Thục phi phất tay sai cung nữ thối lui ra ngoàiđiện, quan sát A Nan, gật đầu một cái, nói: “Thấy ngươi tinh thầncũng không tệ.”
A Nan cóchút không hiểu ra sao gật đầu: “Cảm ơn đại tỷ tỷ quan tâm.” Kể từkhi Thục phi nói một câu khiến A Nan lấy khí thế của Túc Vương phitới, A Nan đối mặt với Thục phi không hề dè dặt cẩn thận như trướckia ở trong nhà, giờ tự nhiên rất nhiều.
Thừatướng phu nhân nhìn thấy nàng khờ kạo, bất đắc dĩ cong miệng, nóivới con gái: “Những lời đồn đãi không gnhe cũng được, bệ hạ có thểdung túng bọn họ nói lung tung, nhưng thái hậu nương nương cũng khôngphải dễ đối phó, chắc chắn sẽ phạt người. Phụ thân ngươi nói khôngsai, A Nan có phúc, từ nhỏ đến lớn cũng không thấy nàng sinh bệnhnặng gì.”
“Quả thậtnhư thế. Nhưng người kia chẳng qua là ghen tỵ với Tức Vương thôi.” Thụcphi cười nói, “Con ở Vĩnh Ninh cung gần đây rất được bọn tỷ muội hoannghênh, họ không có việc gì sẽ tới vài lần, hỏi thăm một vàihcuyện. Còn muốn con thân cận hoàng thượng hơn các nàng ấy nữa, thìra là căn nguyên là ở trên người A Nan….” Thục phi liếc mắt, không nhịnđược nhìn A Nan, nhớ tới gần đây, trong lòng thật sự là không biếtnên khóc hay nên cười.
Trong cungcó ai mà không tranh đấu với nhau chứ? Nhưng thời gian gần đây, đoàn người tớila cà, lại cũng không phải là tranh đấu giành nam nhân, mà là tới tám chuyện vềVương phi bên ngoài cung. Bởi vì Túc Vương phi, những phi tần khó dùng lời thậtlòng, dung những lời ám chỉ lẫn chính thức ngoài sáng, trong tối hỏi thăm chuyệncủa Túc Vương phi, điều này làm cho Thục phi thật sự xúc động.
“……”
A Nan mặt đầyvạch đen, rốt cuộc hiểu rõ họ đang nói về mình, bởi vì Thi Tình chết, hiện tạiphủ Túc Vương lại trở thành đối tượng được hoan nghênh nhất ở Kinh Thành. Mà ANan làm Túc Vương phi, cũng trở thành người được chú ý cao độ, các quý nhântrong cung cũng theo phong trào. A Nan thầm nói trong lòng, nói sao hôm nay đámcung phi kia lại nhiệt tình như vậy, thì ra là có nguyên nhân.
Thừa tướngphu nhân cùng con gái lớn nói một hồi, thấy sắc mặt A Nan khác thường, nói: “Miệngbọn họ, muốn nói gì kệ bọn họ, con cứ làm xong chuyện của con, giúp Vương gia xửlý tốt bên trong là được.” Thừa tướng phu nhân chần chờ một lát, lại nói: “TúcVương…… Ít ngày nữa sẽ rời Kinh Thành, một mình con cẩn thận chút, không cầnsinh bất mãn trong lòng.”
“Cái gì?” ANan kinh dị, chuyện đó không phải rất bí mật sao? Thừa tướng phu nhân làm sao lạibiết? Hoàng đế phái Sở Bá Ninh áp tải lương thảo đi biên cương, vẫn còn ở bêntrong cuộc thương nghị, tin tưởng sổ sách còn giữ chưa phát.
Thục phi chỉnhướng đầu mày, thông minh không có tiếp lời.
Thừa tướngphu nhân thông suốt, bà dạy con gái mặc dù tính khí khác nhau, nhưng đều là cóchút thông minh, biết mình cái gì nên nói cái gì không nên nói, không nên nóiqua tai liền biến mất.
Thừa tướngphu nhân có chút tiếc rèn sắt không thành thép, thứ nữ đã khờ khạo, lại cònchưa dạy được đã xuất giá rồi, trượng phu lúc nào cũng quan tâm, bà là mẹ cảcũng phải tùy thời chỉ điểm mấy chuyện, thật sự làm cho người ta lao tâm lao lực,còn làm bà bận tâm lo lắng con gái ruột của bà.
“Cha con lolắng con sẽ oán giận, nói ta khuyên con mấy câu……” Thừa tướng phu nhân nhớ tớitrượng phu kể từ khi biết Túc Vương phải rời khỏi Kinh Thành, áp tải lương thảođến biên cương, nói không chừng chiến tranh chưa kết thúc, thì vẫn chưa trở về,thì liền nóng nảy. Túc Vương tân hôn mới một tháng đã phải rời đi, đây không phảilà khiến tân nương tử không vui sao? Tân nương nào gặp chuyện như vậy, không phảilà bị người cười chết thì là tự mình buồn bã đến chết.
A Nan đã tiếpnhận chuyện này, mặc dù cũng có chút oán giận Hoàng đế, nhưng đây là Túc Vươnglựa chọn, cộng thêm nàng thật ra thì không có tức giận nhiều, có thể nhàn nhã tựtại sống qua mỗi một ngày, Túc Vương không có ở đây cũng chỉ là trên bàn cơm ítđi một người, trên giường ít đi chăn ấm thôi.
Đang nóichuyện, đột nhiên xa xa nghe được một tiếng bén nhọn “Hoàng thượng giá lâm ~~”,ba người vội vàng đứng dậy, đi ra ngoài điện nghênh đón.
Nam tử mặclong bào vàng sáng, đầu đội tử kim quan xa xa đi tới, A Nan đi theo Thục phicùng nhau quỳ xuống cung nghênh.
Sùng ĐứcHoàng đế hiền hòa đỡ Thục phi, tầm mắt quét qua Thừa tướng phu nhân cùng A Nan,trong đôi mắt thoáng qua tia sáng khác thường, cười nói: “Thì ra là Thừa tướngphu nhân cùng Túc Vương phi cũng ở đây! Thừa tướng phu nhân gần đây tốt không?Nghe nói lão mẫu thân Thừa tướng là Lục lão phu nhân tới đây, thân thể của lãonhân gia có khỏe không?”
Thừa tướngphu nhân vốn đã đứng lên, nghiêng người lần nữa cung kính đáp: “Đa tạ bệ hạquan tâm, thân thể của bà rất tốt, mẫu thân vẫn rất khỏe mạnh.”
Sùng ĐứcHoàng đế dắt tay Thục phi vào điện, A Nan cùng Thừa tướng phu nhân đi theo phíasau bọn họ.
Sùng ĐứcHoàng đế kéo Thục phi ngồi ở chủ vị, cung nữ lần nữa dâng trà nước điểm tâm,trà là Linh Phong trà mà Sùng Đức Hoàng đế thích, uống một hớp đã thấy ngọt, tốtngười bổ phổi.
“Túc Vươngphi gần đây cực khổ, đã gặp mẫu hậu chưa?” Sùng Đức Hoàng đế dò hỏi.
A Nan cungkính cúi đầu nói: “Thần thiếp không khổ cực, cám ơn Hoàng thượng quan tâm. Mớitừ cung mẫu hậu ra rồi qua bên nàSùng Đức Hoàng đế đánh giá A Nan, âm thầm gậtđầu một cái, lại nói ít lời nói, Thừa tướng phu nhân cùng A Nan cùng nhau rờikhỏi.
A Nan liếcmắt, thấy Thục phi vẫn mỉm cười nhìn họ, biết tâm tình nàng ấy cực kỳ vui vẻ ——Nghĩ đến cũng đúng, Hoàng đế mỗi ngày đều bận rộn chính sự, ngay cả sinh thần củamình cũng cần người nhắc nhở, lại nhớ sinh thần của một cung phi, còn đặc biệtdành thời gian đến….. Quả thật đáng để nữ nhân vui mừng.
A Nan ở bênngoài cửa cung cáo biệt Thừa tướng phu nhân, ngồi xe trở về phủ Túc Vương.
Mới vừa trởlại phủ Túc Vương, vừa xuống, liền thấy lão quản gia tới, nói: “Vương phi,Vương gia hôm nay muốn mở tiệc ở trong phủ tiệc đãi khách, người xem thực đơnđã được chưa?”
A Nan nhậnhóa đơn lão quản gia đưa tới, nhìn nhìn, liền gật đầu. A Nan biết những ngườinày sẽ làm rất tốt, mình chỉ cần xem qua một chút là xong, chỉ là thức ăn này,hóa đơn tựa hồ không nhiều lắm, không khỏi hỏi: “Tần quản gia, Vương gia mở yếnmời bao nhiêu khách vậy?”
“Một người.”Khóe miệng Lão quản gia giật giật, tựa hồ rất không cam nguyện rất rối rắm nói:“Là công tử Trấn Quốc Công, Ôn Lương đại nhân (*).”
A Nan vừanghe, trợn to hai mắt. A Nan mặc dù là khuê các thiên kim không bước ra khỏi,nhưng biết con út Trấn Quốc Công, Ôn Lương, Ôn Tử Tu. Ôn Lương, tự là Tử Tu, cốnhân có thói quen xưng hắn là Ôn Tử Tu. Người này phong cách kín đáo, phong lưuphóng khoáng, không biết chọc cho bao nhiêu khuê các tiểu thư vừa gặp đãthương, nhất định không phải hắn là sẽ không lấy chồng…… Được rồi, những thứnày không phải là chuyện A Nan nên quan tâm, khiến A Nan quan tâm là tiếng xấucủa Túc Vương bị người đời truyền lưu kia, nguyên do chính là vì Ôn Tử Tu!
Vì vậy, biểutình của A Nan cũng giống như lão quản gia, rất rối rắm.
A Nan cảmthấy, ruồi bọ không bâu, trứng không nứt, Vương gia đương nhiên là một nam nhânbình thường không thể nghi ngờ, không bình thường phải là gã Ôn Lương kia.
Sau giữatrưa không lâu, Sở Bá Ninh trở lại.
Xa xa, ANan đã thấy người có “Phong cách kín đáo” Ôn Lương, Ôn Tử Tu, từng tiếng, ngoảnhlại nhìn Ôn Tử Tu, tam sinh hữu hạnh. A Nan âm thầm quan sát nam tử mặc một bộcẩm bào hoa lệ, tóc dài đen mịn như mực, không kềm chế được rủ xuống phía sau,trong tay phe phẩy một cái chiết phiến, mặt mũi tuấn mỹ, mặt mày như vẽ, bảnlĩnh khí độ, quả nhiên phong lưu như hoa. Một đôi mắt ẩn tình đào hoa đưa tìnhnhìn sang, làm cho người ta chỉ cảm thấy trời đầy ánh sao lấp lánh, ngay cả tâmcũng say.
Không biếtcó phải là trong lòng sớm đã có thành kiến, vô luận Ôn Tử Tu tuấn mỹ xuất sắcnhư thế nào, A Nan nhìn chung quanh, cũng cảm thấy Ôn Tử Tu rất không thuận mắt.Cho dù là Phan An tái thế tuyệt thế mỹ nam, nhìn hắn như có như không ở gầnVương gia, làm ra một chút chuyện mập mờ, A Nan tức giận trong lòng, cảm giácnam nhân của mình bị gã nam nhân kia nhúng chàm……
Đột nhiên,A Nan trợn tròn cặp mắt —— Ách, nàng lại thấy Ôn Tử Tu đang bị Sở Bá Ninh khôngkhách khí một cước đạp bay……
A Nan ngơngẩn nhìn bộ dáng xưa nay nghiêm túc giống như ông cụ non của Sở Bá Ninh lúcnày đang dùng một hành động không thể nói là ưu nhã, đem người được lòng tất cảcác khuê nữ tiểu thư đạp bay đi!
Vương giaa, tại sao có thể dùng biểu tình nghiêm túc làm chuyện ngây thơ như vậy?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.