Lục lãophu nhân tay trái vịn một thiếu nữ xinh đẹp mười lăm mười sau tuổi,bên phải là đứa bé trai, phía sau còn đi theo hai tiểu thư trẻ trung. Thân thểcủa Lão thái thái được chăm sóc kĩ càng, bước đi thật nhanh, ở tuổihơn sáu mươi của bà mà nói, quả nhiên là càng già càng dẻo dai,không có nửa điểm kém người trẻ. Khi lãothái thái thấy Lục Chí Lăng bị trói như kén tằm trong sân, thật làđau lòng muốn chết, lập tức quát bọn nha hoàn canh giữ trong sân:“Các ngươi muốn chết cả hay sao, không còn mắt nữa hả? Không thấytiểu thiếu gia đang chịu khổ sao? Còn không mau mang hắn xuống!” Nha hoànmama ở cửa đưa mắt nhìn nhau, nhưng đều không cử động. Họ mặc dù lànha hoàn trong phủ Thừa tướng, nhưng là Vương gia tự mình ra lệnh treoLục Chí Lăng, họ nào dám trái lệnh! Cho đến khi lão phu nhân tứcgiận dùng sức gõ gậy, một ma ma đánh bạo đứng ra, nhỏ giọng nói:“Lão phu nhân, không có mệnh lệnh của Vương gia, bọn nô tài không dámtự tiện quyết định!” Lão tháithai kinh hãi: “Ngươi nói đây là Túc Vương gia ra lệnh?” Lão thái tháilúc trước nghe Lục Chí Thành khóc lóc kể lể bọn họ bị người ta khidễ, tôn tử Lục Chí Lăng bị người ta treo ngược ở dưới tàng cây, tronglúc nhất thời giận dữ, lập tức liều mạng lôi Lục Chí Thành đến đâycứu người. Nếu không phải cháu gái sủng ái bên cạnh kịp thời trấnan bà, bà sẽ không tới chậm một bước. Lão tháithai ở Ninh thành, nơi đó trời cao hoàng đế xa, tri huyện nhìn thấybà cũng một mực cung kính, tạo cho bà tính tình cường thế, nói mộtkhông hai. Lão thái thái có thói quen ra lệnh, chưa từng có người dámkhông vâng lời bà, nói một câu “không” với bà. Nào biết vừa đến kinhthành, hai tôn tử mà bà sủng ái bị người khi dễ, giống như đánh bàmột bạt tại, làm sao bà không tức giận? Lúc trước nghe Lục ChíThành nói, là Lục Thiếu Thất cho người treo Lục Chí Lăng, lão tháithái hận đến cắn răng, trong lòng giận dữ, thầm nói là thứ nữ màdám khi dễ con của chính thất, thằng nào cho mày lá gan. Lão tháithái một đường đi nhanh tới đây, đã nhận định là Lục Thiếu Thất togan lớn mật khi dễ con chính thất, vốn đã nghĩ sẽ trừng trị nàngnhư thế nào, nào biết hiện nay lại được báo, đây là Túc Vương ralệnh, làm bà phải bối rối. “Ma ma, bàchắc chắn là Vương gia ra lệnh?” Thiếu nữ đỡ lão thái thái mở đôimắt tròn, ôn nhu thanh tao lịch sự hỏi. Trong lònglão thái thái cũng nghi ngờ, hung dữ nhìn ma ma. Ma ma khôngdám nói láo, ánh mắt của lão thái thái quá tinh, cũng không chịunổi, vội vàng nói: “Ngũ nương tử, nô tài không dám nói láo, đúng làVương gia ra lệnh! Bọn nô tài chỉ là nghe lệnh làm việc thôi.” Lãothái thái là mẫu thân Thừa tướng đại nhân, Thừa tướng đại nhân làngười hiếu thuận, bọn họ là nô tài, nào dám bất kính đối với lãothái thái. Thiếu nữhỏi thăm tên là Lục Phỉ Đình, là hòn ngọc quý trên tay Lục gia, nămnay 16 tuổi, vừa mới có một mối hôn sự. Lục Phỉ Đình rất được lãothái thái thương yêu, vì vậy lần này tới kinh thành, lão thái tháidẫn nàng đến để mở mang kiến thức, chờ năm sau liền để nàng trở vềNinh thành đợi gả. Lục Phỉ Đình nghe ma ma nói, thủ thỉ trấn an lãothái thái, để bà đừng quá kích động định tội, cần biết rõ chuyệntrước. Lão thái thái rốt cuộc thương Lục Phỉ Đình, cũng nghe lờicủa nàng…, lập tức thu lại năm phần tức giận, sắc mặt cũng khôiphục hiền lành bình thường. “Tổ mẫu,thập đệ đang khóc, nhất định rất khó chịu…” Lục Chí Thành nhíu mặtbánh bao, nước mắt vòng quanh, mặt khó chịu, tội nghiệp ngước nhìnlão thái thái. Lục PhỉĐình thấy nam hài đáng thương, làm cho người ta thật sự đau lòng,trong lòng cười lạnh, nhhưng trên mặt cũng làm bộ lo lắng. Lão tháithái chống gậy, tay nắm thật chặt, ánh mắt vẩn đục trầm xuống, mímmôi, dứt khoát không nhìn tới tôn tử, cầm tay Lục Phỉ Đình đi quahành lang. Đi tớiphòng khách, trừ vợ chồng Túc Vương, người cả phòng đều đứng. Mà côgái ngồi bên cạnh nam nhân tuấn mỹ, tư thế đoan trang kia lại xinh xắnlạ thường, bất kể là lão thái thái hay mấy thiếu nữ bên người bà,tất cả không tự chủ được nhìn chằm chằm nàng ấy, trong lòng cảmthấy vô cùng khó chịu. Chỉ mớiđây thôi, người mà họ coi là thứ nữ đáng hổ thẹn kia, lại ngồi caothật cao chỗ đó, để bọn họ hành lễ. Chuyện nhưvậy khiến gời trẻ tuổi không chịu được, huống chi là nữ chủ nhân caocao tại thượng của Lục phủ. Lục lão phu nhân cũng không có cách nàotiếp nhận, chỉ có thể cưỡng bách chính bản thân mình cung kính cúixuống, hướng Túc Vương hành lễ. “Lão phunhân không cần đa lễ, ngài là tổ mẫu A Nan, bổn vương cũng nên tôntrọng ngài.” Sở Bá Ninh nói tự nhiên, cho người dọn chỗ cho lão phunhân. Lão phunhân nóng nảy trong lòng, nào có ý định quan tâm những chi tiết nhỏ,rất muốn nói Túc Vương rực tiếp đem Lục Chí Lăng thả ra, nhưng làlại sợ mình mình đường đột chọc cho Túc Vương không thoải mái, bấtđắc dĩ chỉ có thể để gã sai vặt mang cái ghế ngồi ra, đi tới ngồixuống. Sở Bá Ninh nhìn một chút, lại để cho người dọn chỗ cho cáctrưởng bối. Lão tháithái sửa sang lại ý nghĩ của mình, đầu tiên là hiền lành hàn huyênmấy câu, rốt cuộc tiến vào chính đề, “Vương gia, không biết Lăng nhilàm chuyện gì khiế ngài phạt nó? Nó cò nhỏ không hiểu chuyện, xinngài rộng lòng, bỏ qua cho nó lần này đi!” Lão thái thái khó khănhạ thấp tư thái nói. Khí thếcủa Sở Bá Ninh mạnh mẽ, Lục Thứa tướng cũng không dá, càn rỡ trướcmặt hắn, huống chi là một lão phu nhân? Cho nên lão thái thái khôngdám lấy ra thái độ cường ngạnh ở Lục gia kia… “Lão phunhân, mười một tuổi cũng không nhỏ! Bổn vương được phong Vương khi mớimười tuổi, mười tuổi đã giúp hoàng huynh làm việc. Chẳng lẽ LụcChí Lăng chỉ dài người nhưng không có đầu óc sao?” Sở Bá Ninh nghiêmnghị nói. Lão tháithái bị Sở Bá Ninh nói chẹn họng xuống, cảm thấy Vương gia nóichuyện thật đâm người! Chỉ có A Nan tiếp xúc hắn cùng Lục Thừatướng biết, đây là phương thức nói chuyện riêng của Túc Vương, rấtthẳng thắn, thẳng đến độ đem lời nói trạc trúng chỗ đau, máu tươichảy ròng, làm cho người ta đau đến không muốn sống. “Này…Vương gia, thứ lỗi lão phụ mạo phạm vội vàng, không biết Lăng nhiphạm vào lỗi gì?” Lão thái thái quyết định tìm hiểu chuyện gì xảyra trước, rồi mới quyết định. Sở BáNinh cho người đổi trà nóng, ngước mắt, vẻ mặt nghiêm túc nhìn vềphía dưới, đám người nhát gan bị ánh mắt hàn băng của hắn nhìnphải cúi đầu. “An ma ma,ngươi đến nói!” Sở Bá Ninh đem việc tự thuật giao cho ma ma bên người. An ma mađáp vâng một tiếng, liền dùng thanh âm cứng nhắc đem chuyện lúc trước tự thuậtmột lần. Lão tháithái vốn là còn thầm giận Túc Vương không tôn kính tổ mẫu —— Nếu A Nan gả cho hắn,lão thái thái cũng coi là tổ mẫu của Túc Vương —— lại sai lão ma ma tiếp chuyệnvới bà, lão thái thái sao chịu nổi bực tức này? Trong lòng hơi giận! Chỉ lànghe An ma ma nói đến Lục Chí Lăng bò đến đầu tường hướng A Nan thả rắn, thì sắcmặt lão thái thái xanh mét, trong lòng coi là may mắn, thật may là Túc Vương phảnứng mau, A Nan cũng không bị sợ, nếu không Lục Chí Lăng không chết cũng lột da. Trong khiAn ma ma tự thuật, Sở Bá Ninh đoan chính ngồi uống trà, nghiêng đầu nhìn thiếunữ bên cạnh bộ dáng hào hứng bừng bừng, mắt lướt qua mấy phần nụ cười. A Nan ngồimột bên, không nhìn mấy thiếu nữ kia, khóe môi khẽ mím, cố gắng đè nén nụ cườibên môi, không tỏ thái độ mình có chút hả hê, sẽ bị sét đánh. Khó được cóthể để cho tổ mẫu cao cao tại thượng cúi thân cầu người, A Nan cảm thấy hết sứcly kỳ. Nàng đối với lão thái thái không có gì oán hận, dù sao mỗi lần gặp mặt,lão thái thái trừ dùng một loại ánh mắt sỉ nhục nhìn nàng, cũng không có làm bấtkỳ chuyện ngược đãi gì, ở Ninh thành chỉ cần có thể sống đoạn thời gian đó là tốtrồi. Ngược lại mấy tỷ đệ bên cạnh lão thái thái, A Nan cảm thán việc đời khó liệu,còn trẻ đã làm một chút chuyện quá mức, hiện nay tất cả mọi người trưởng thành,đã sớm học đeo mặt nạ che giấu mình, gặp mặt, còn có thể cười chào hỏi, bộ dángchị em thuận thảo, một chút cũng không có chuyện từng chung đụng, khinh miệt, cắnrăng nghiến lợi. Mà A Nan nhậnra, thấy họ mặc dù cười, nhưng ánh mắt quá nóng rực, biết rõ trong lòng các nàngđang khó chịu lắm. Đợi An mama tự thuật xong, Sở Bá Ninh nói tiếp: “Lão phu nhân, Bổn vương mặc kệ chuyệnlúc trước khi A Nan xuất giá, A Nan là con gái Lục gia, các người đối với nàngnhư thế nào, Bổn vương cũng không xen vào. Nhưng mà nếu A Nan đã gả cho Bổnvương, trở thành Vương phi của Bổn vương, Bổn vương không cho phép có người vôlễ với nàng. Vợ chồng vốn là nhất thể, mạo phạm A Nan, cũng là mạo phạm Bổnvương! Coi rẻ Hoàng thất, là tội lớn!” Túc Vươngnói xong, lại làm cho đám người nghe sợ hết hồn hết vía. Chỉ có Lục Thừa tướngmặt đầy vẻ vui mừng, cảm khái A Nan nhà ông đã gả đúng phu quân, đồng thời cũngthầm giận Lục Chí Lăng khi dễ con gái ngoan nhà ông. A Nan trợnto hai mắt, nhìn gò má nam nhân tuấn tú, trong đầu đột nhiên cảm thấy ấm áp. Ởcái thế giới này, trừ Thừa tướng phụ thân, đây là nam nhân của nàng, còn là trượngphu của nàng. Mặc dù nam nhân này có rất nhiều tật xấu, đang yêu không hiểu saolại phát giận, lại nghiêm túc giống như ông cụ non, nói chuyện luôn là đâm vàotim gan người khác…… Nhưng hắn rất nhân nhượng nàng, thậm chí chịu vì nàng ra mặt. Hốc mắt củaA Nan có chút nóng lên, không nhịn được nhìn chằm chằm nam nhân kiên nghịnghiêm túc, lúc này vô cùng nghiêm chỉnh, biểu tình trước kia từng khiến nàng cảmthấy vô cùng đau đầu, thế nhưng lúc này lại khiến nàng cảm thấy cực kỳ thân thiết. Lão tháithái bị Sở Bá Ninh nói, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, thay đổi không ngừng, rốtcuộc khẽ cắn răng, đem giọng điệu nuốt vào, nhận sai: “Vương gia, đây là lão phụdạy con cháu không nghiêm, kính xin Vương gia giơ cao đánh khẽ tha Lăng Nhi mộtmạng!” Lão thái thái nói xong, nhìn về phía Lục Chí Thành, quát lên: “Thànhnhi, tới đây, quỳ xuống!” Lục ChíThành sợ hết hồn, gương mặt đáng yêu như bánh bao bị dọa đến trắng bệch, đôi mắtđáng thương nhìn lão thái thái một cái, thấy sắc mặt lão thái thái âm trầm, cuốicùng vẫn khéo léo đi tới, quỳ gối trước mặt Sở Bá Ninh. “Thành nhi,Lăng Nhi phạm tội ngươi có ở chung một chỗ hay không?” Lão thái thái hỏi. Lục ChíThành hoảng sợ mắt liếc người chỗ này, tuổi còn nhỏ, sớm bị không khí hiện trườnglàm sợ. Lúc này thấy tổ mẫu mình xưa nay cao cao tại thượng thế nhưng hướng mộtngười tuổi còn trẻ hạ thấp tư thái, liền biết mình lần này khó thoát khỏi tội. “Có, có……”Lục Chí Thành yếu ớt trả lời. “Chí Thành!”Lục Nhị bá nghe được, vừa giận vừa sợ, đau lòng. Ông lúc trước cho là chuyệnnày là Lục Chí Lăng làm, không nghĩ tới còn liên lụy tới đứa con trai mình, đứacon trai xưa nay một mực nghe lời, một lòng đọc sách thánh hiền, muốn thi đỗcông danh, lấy Tam thúc làm chuẩn, chưa bao giờ để ông lo lắng, điều này làmcho ông làm sao không đau lòng? Cả nhà LụcThừa tướng lúc này trái ngược, giữ thái độ người đi xem cuộc vui, biết lúc nàykhông phải lúc nói chuyện, thông minh không chen miệng vào. Lục Chí Thànhuất ức nhìn phụ thân cùng lão thái thái, nhỏ giọng nói: “Tổ mẫu, con rắn kia làsủng vật của thập ca, tên là tiểu Thanh, không có độc! Thập ca nuôi đã lâu,chưa từng thấy nó đả thương người…… Tổ mẫu, thập ca vốn chỉ muốn dọa Thất tỷ,cũng không muốn tổn thương Thất tỷ……” “Câm miệng!Các ngươi muốn tức chết ta sao?” Lão thái thái vội vàng cắt đứt lời nam hài, vuốtngực thở nặng, không muốn đứa bé này kể thêm, sợ rằng tội càng nhiều thêm, nóichuyện không nên nói, làm Túc Vương tức giận, đứa bé treo trên cây kia sợ rằngcả đời cũng không hết tội. Lục ChíThành cúi đầu, không dám nhìn Sở Bá Ninh, cảm giác cặp mắt kia giống như sẽnhìn thấu linh hồn, khiến người khá không dám nhìn thẳng. Sở Bá Ninhnghe, thấy chuyện không sai biệt lắm, tiếp tục nói: “Nể tình các ngươi vi phạmlần đầu, lần này Bổn vương cũng không truy cứu.” Thấy một nhóm người mừng rỡ,khóe môi của Sở Bá Ninh nhếch nụ cười nhàn nhạt, nói tiếp: “Nhưng mà, A Nan dùsao cũng là tỷ tỷ các ngươi, Thánh nhân có câu ‘hiếu, đức điểm bắt đầu vậy. Lễ,đức chi tự’(đại ý là hiếu đức làm đầu, lễ là thứ hai, giống như tiên học lễ hậuhọc văn),hiếu làm đầu lễ thứ hai, chị họ cũng không tôn trọng, không kính trênnhường dưới, làm sao gọi là hiếu? Cho nên, không thể không phạt.” Đỉnh đầu ápcái mũ “Hiếu ” xuống, không ai có sức lực nói chuyện. Một số người xấu hổ cúi đầuxuống, một số người lại kinh ngạc nhìn nam tử vốn là nghiêm trang tôn quý, bởivì một nụ cười yếu ớt, ẩn hiện trên dung nhan nghiêm túc kiên nghị, thoáng nhưxuân hoa nở rộ, mặt mũi thư sinh tuấn tú không chỗ nào che giấu. Người chưabao giờ thích cười, có thể thấy được hiệu quả lại khiến kinh người. Lục Thừa tướngngày ngày nhìn thấy Sở Bá Ninh không thể không thừa nhận, thật ra thì dángngoài ngày thường của Túc Vương cực tốt, chính là quá tích cực, khuôn mặt giốngnhư ông cụ non, nói sao có quyền thế ngập trời, nhưng lại không có cô nương nàoxem trọng, cô độc đến bây giờ mới ngậm bảo bối A Nan nhà ông trong mồm tha đi…… (Tác giả:=. = ngài còn phải nói thêm số mệnh khắc thê tuyệt tử a, đây mới là nguyên nhânchủ yếu nhất đó ~ Thừa tướng đại nhân ~~) Sở Bá Ninhkhôi phục vẻ mặt nghiêm túc rất nhanh, nhìn về phía A Nan, “Vương phi, nàng muốnxử trí bọn họ như thế nào?” A Nan sữngsờ, rất muốn hỏi vị Vương gia này, đây là giúp nàng hả giận sao, chứ không phảigiúp nàng kéo thêm thù hận chứ?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]