Sở Bá Ninhđưa con mắt tĩnh mịch, mặt mũi nghiêm trang, lạnh lẽo nhìn nam hài đang trèotrên chóp tường. Lục ChíLăng là bá chủ một phương, cha là Lục gia, tương lai là Đại Gia Trưởng, hắn làcon trai duy nhất của chính thất, cơ nghiệp tương lai của Lục gia không chừngcũng để lại cho hắn thừa kế. Sản nghiệp nhị thúc trải rộng khắp Ninh thành, cầmgiữ mạch buôn bán Ninh thành, người nào thấy hắn cũng phải nịnh hót. Tam thúclà đương triều Thừa tướng, có thể nói là người gần nhất của Hoàng đế, đủ loạiquan hệ xuống, ai dám bắt nạt hắn? Liên gia, các huynh đệ tỷ muội cũng hoặc nhiềuhoặc ít chiều hắn. Lục Chí Lăng có thể nói là ngậm thìa vàng lớn lên, cộng thêmlão thái thái cưng chiều như châu như bảo, càng làm cho hắn thấy mình là lợi hạinhất. Lục ChíLăng chưa từng bị người dùng loại ánh mắt này nhìn, chỉ có cảm giác mình bị ngườicoi thường, không khỏi hung ác trừng mắt nhìn Sở Bá Ninh, chỉ vào A Nan nói: “ANan, ngươi phải đền tiểu Thanh cho ta, nếu không ta nói cho tổ mẫu, khiến tổ mẫuphạt ngươi đi quỳ ở Từ Đường!” A Nan bị tứcđiên rồi, nhếch môi lộ ra nụ cười ngọt ngào, ôn tồn nói: “Thập đệ, đây vốn làlỗi của đệ, sao đệ có thể đem một con rắn ném tới?” “Tại saokhông thể? Ngươi là ai mà dám chất vấn chuyện của ta?” Lục Chí Lăng ngạo mạnnói, A Nan chỉ làm cho hắn càng thêm phách lối. Hắn nghĩ A Nan là thứ nữ Lụcgia, hắn luôn luôn xem thường xuất thân và thân phận của A Nan, từ một số ngườimịt mờ lớn biết thân phận của mẫu thân A Nan, càng thêm khinh bỉ. Mỗi lần A Nantheo Lục Thừa tướng trở về Ninh thành thăm người thân, hắn cũng sẽ mang theo mộtđám đệ đệ muội muội tìm A Nan gây phiền phức. “Thập đệ,cái này là đệ không đúng!” A Nan đè nén tức giận, biểu tình trên mặt thật thàchất phác nói: “Bất kính chị họ, mưu hại người thân, chỉ hai tội này, Thập đệ,phạt đệ đến quỳ Từ Đường một tháng cũng đúng. Dĩ nhiên, vẫn là nhẹ, nếu bẩm báođến nha môn, đệ sẽ phải ngồi tù.” Lục ChíLăng thất kinh, chưa từng có người dám nói với hắn như thế, không khỏi tức giận,trợn trừng mắt nhìn A Nan. Lúc này, SởBá Ninh lạnh lùng nói: “Người đâu, đem hắn đánh rớt xuống cho Bốn vương!” A Nan:=__=! Vương gia,đó không phải là trái cây cũng không phải là chim, không thể đánh rớt a! Sở Bá Ninhra lệnh rất lãnh khốc, nhất là đối với một đứa bé mới mười một tuổi, trực tiếptừ đầu tường rớt xuống thì làm thế nào? Lục ChíLăng mới vừa khua môi muốn khiển trách, đột nhiên một bóng đen xẹt qua, liền cảmthấy cái mông bị người ta hung hăng đạp một đạp, đau đến mức hắn kêu lên “đau”một tiếng, cả người từ tường bay xuống, trực tiếp ngã vào bụi hoa. A Nan nhìnthân thể nam hài nặng nề ngã vào bụi hoa, không biết đã làm hỏng bao nhiêu câyhoa, đau lòng. Sở Bá Ninhnghiêng đầu liếc nàng một cái, A Nan ngay lập tức đem vẻ mặt biến đổi, mím môi,bộ dáng giận đến muốn che ngực. Sở Bá Ninhnhìn cũng không nhìn đến nam hài đang trong bụi hoa kêu đau, lạnh lùng nói:“Trói lại, treo ngược ở trên cây!“……” A Nan trợnmắt há mồm nhìn đám thị vệ đem Lục Chí Lăng vẫn đang kêu gào, dùng sợi dây tróilại, trực tiếp treo trên một cây cao đến bốn thước trong sân. Trên thực tế,không chỉ A Nan, bọn hạ nhân phục vụ trong sân cũng ngây ngẩn. Thật sự là tưởngtượng không ra Vương gia sẽ dùng loại thủ đoạn này trừng phạt người, điều nàycũng thật sự là quá giày vò người, khiến mặt mũi Lục Chí Lăng cũng mất hết sạch.Ngược lại hai ma ma trong phủ Túc Vương theo tới mặt không chút thay đổi, mắtnhìn thẳng, bộ dáng bình tĩnh ung dung, khiến người ta không khỏi cảm thán mộttiếng, không hổ là gia nhân của phủ Túc Vương, tư cách nghề nghiệp thật là tốta. “A a a!!!Các ngươi, tên khốn kiếp, dám đối xử với ta như vậy, ta sẽ sai người giết bọnngươi——” “Ồn ào, làmim đi!” Sở Bá Ninhvừa ra lệnh đã có người trực tiếp chặn lại miệng nam hài. Tiểu BáVương của Ninh thành đáng thương bị trói giống như kén tằm, nước mắt như bão tố,một đôi mắt oán độc nhìn chằm chằm A Nan cùng Sở Bá Ninh, trong miệng phát rathanh âm ô ô, xem ra hết sức đáng thương, A Nan cũng có chút không đành lòng. Cảm thấyyên tĩnh, Sở Bá Ninh mặt không thay đổi, đem người nào đó đang ngổn ngang tronggió trực tiếp kéo đi. Ngoài tường,một nam hài liều mạng giậm chân, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, dán lỗ tai ở cạnhtường nghe một lát, phát hiện không còn thanh âm, lòng trầm xuống, sau đó khôngchút nghĩ ngợi bỏ chạy, mắt nước như bão tố. Chờ chạy đến một đoạn xa xa, cảmthấy an toàn thì rốt cuộc không nhịn được gào thét lên: “Thập ca bị treo cổ! Thậpca bị treo cổ!……!” Phòng kháchđối diện viện, vừa nhấc mắt có thể xem tình hình trong viện. A Nan cùngSở Bá Ninh ngồi ở phòng khách, nha hoàn rất thức thời dâng trà và trái cây, SởBá Ninh thưởng thức nhấm nháp trà, mặt mũi vẫn vô cùng nghiêm túc, làm chokhông ai có thể nhìn ra hắn rốt cuộc là tức giận bao nhiêu nữa…… A Nan khôngdám có động tác gì, cũng đang cầm trà uống, Như Thúy đang bóc hạt thông chonàng, A Nan hưởng thụ phục vụ của bọn nha hoàn, ánh mắt liên tiếp nhìn ra bênngoài, thấy hài treo ngược ở dưới tàng cây, trong lòng rất vui vẻ, cảm giác souống mật còn ngọt hơn, hận không có người lấy roi nhiệt tình đem này kén tằmkia xử lí. A Nan đưa mắtnhìn Vương gia, nghĩ mình có loại ý nghĩ xấu xa, là phụ nữ ác độc mới có, nhưngmà —— thật hả giận a! A Nan biếtthân phận mình ở nơi xã hội phong kiến này thật sự không là gì, cho nên từ nhỏđến lớn nàng an phận thủ thường, cũng không gây chuyện, chỉ muốn sau này lớn gảcho nhà nghèo làm chủ mẫu nghiêm chỉnh. Nhưng nàng không gây chuyện không cónghĩa là người khác không chọc nàng. Mỗi lần trở về Ninh thành thăm người thân,là ác mộng bắt đầu, cũng làm cho nàng tận sức suy nghĩ kế sách né tránh. A Nan ônthuận, thế nhưng không còn cách nào khác là vì cuộc sống tốt hơn, là làm chongười ta thấy mình là dịu ngoan, nhưng trong xương vẫn còn cất giữ cái loại tựái của người hiện đại. Những năm này, nàng ngoài sáng và trong tối tránh được rấtnhiều lần loại gây chuyện của tiểu thiếu gia này, sau đó sơ ý một chút sẽ đemchuyện đến tai lão phu nhân. Mặc dù kết quả khiến cho lão thái thái càng thêmkhông thích nàng, nhưng là để cho nàng bình an ngây ngô rời khỏi Ninh thành. A Nan chưabao giờ có suy nghĩ mình sẽ cùng đứa nhỏ kia đấu đá, tuy nhiên, có một số việc,khi không thể nhịn được nữa, phải phản kích. A Nan nhớnhiều năm trước, chuyện xảy ra mỗi lần trở về Ninh thành, nhìn lại vị thiếu giakia, lại không nhịn được cười. Như Thúy lộthạt thông, cũng nhìn Sở Bá Ninh, lặng lẽ nhích thân thể lại gần A Nan, nhỏ giọngkề tai thì thào: “Tiểu thư, chúng ta lần này dùng “dĩ bỉ chi đạo, hoàn thi bỉthân” của Mộ Dung Phục đi (ai chọt bằng cái gì thì đâm lại bằng cái ấy) đi! Nôtỳ không sợ rắn, có thể đi bắt mấy con đến trả cho đủ cho thiếu gia, dù thế nàođi nữa hiện tại hắn cũng không nhúc nhích được, chúng ta đem rắn trực tiếp némvào trên người hắn!” A Nan liếcnàng một cái, nhịn kích động muốn gõ đầu người nào đó: “Như Thúy, chúng ta là nữnhân, không dùng thủ đoạn Mộ Dung Phục.” “Vậy phảidùng cái gì? Lấy độc trị độc, bản thân của thập thiếu gia nên bồi bổ……” NhưThúy dùng vẻ mặt âm trầm nói. “…… Chúngta yêu thích hòa bình, không thể học cái xấu.” A Nan co rút khóe miệng nói, hiệntại đã có người giúp các nàng hả giận, sao mình cần phải làm xấu? Đó là chuyệnA Tử (*) mới có thể làm, nàng chỉ làm tiểu nhân vật râu ria thôi. Như Thúy ồmột tiếng, chỉ có thể chép chép miệng tiếc nuối. Như Lam âmthầm gầm thét, gào khóc. Người nào còn dám nói với nàng, Vương phi là một ngườikhông biết giận, thì nàng sẽ liều mạng cùng người đó ngay! Hai người tựcho là nhỏ giọng “thương lượng” chuyện trả thù, ngồi ở cách đó không xa Sở BáNinh sắc mặt cổ quái nhìn họ, trong lòng suy nghĩ “Mộ Dung Phục”, “A Tử” là ai,họ muốn lấy độc trị độc thế nào? ******** Hoa nở haiđóa, tất cả nằm trên một nhánh. A Nan bênnày náo nhiệt, trong phòng hảo hạng, Thừa tướng phu nhân đang cùng con gái hiếmkhi mới có dịp về nhà mẹ đẻ trò chuyện. “Mẹ, ngườikhông biết đâu, mới vừa rồi chuyện ở trước đại môn thật đúng là khó coi! Cho dùA Nan làm Vương phi, cũng là muội muội, Túc Vương cũng nên coi con là tỷ tỷđúng không?” Lục Phỉ Dung tức giận, “Thê tử về nhà mẹ đẻ, nam nhân tới xem náonhiệt làm gì chứ? Đây không phải làm trò cười cho người ta xem sao?” Giọng của LụcPhỉ Dung rõ ràng xem thường hành động của Túc Vương, nếu không phải là biếttính A Nan, nàng cũng sẽ tin tưởng chuyện trên phố đồn đại A Nan là đố phụ rồi. Thừa tướngphu nhân nghe thấy cau mày, giả vờ giận đưa tay vỗ con gái, nói: “Con bé này,tính tình tranh cường háo thắng cũng nên sửa đổi một chút! Túc Vương là ai, chophép con nói bậy bạ hay sao? Chớ nói một mình chồng con, cho dù ngay cả cha concũng gánh trách nhiệm không nổi! Nếu như cảm thấy khó chịu uất ức, ban đầu saolại chọn Quang Lục đại phu? Nếu là gả cho công tử Hà Thái Phó, ai dám coi thườngcon?” Nói đếnđây, Thừa tướng phu nhân cũng có tức, trong kinh thành có bao nhiêu con nhàquan lại quyền thế chờ con gái chọn, con gái bà có chủ kiến, chọn tới chọn lui,cố tình chọn Quang Lục đại phu, chuyện này bị không biết bao nhiêu người nhạobáng a. “Mẹ, saongười còn nói chuyện này này? Tướng công rất tốt, con gả cho hắn so gả cho contrai Hà Thái phó tốt hơn nhiều!” Lục Phỉ Dung mím môi phản bác, sau đó lại thêmmột câu: “Sao con lại không tốt, so với A Nan gả cho Túc Vương thì tốt hơn nhiều!Người cũng biết mà, hiện tại có bao nhiêu người đánh cuộc, đều chọn A Nan lúcnào thì bị Túc Vương khắc chết.” Lục Phỉ Dung cười khúc khích. “Con cườicái gì! Lời này ngàn vạn lần đừng nói ở trước mặt phụ thân!” Thừa tướng phunhân khiển trách một câu. Lục PhỉDung bĩu môi: “Biết rồi, phụ thân thiên vị A Nan, thật giống như nữ nhi khôngphải là con gái của phụ thân vậy!” Thừa tướngphu nhân lắc đầu, cũng biết nàng ta bướng bỉnh, nên dặn dò: “Dù sao con cũng đừngđi trêu chọc Túc Vương là được! Tính tình của con cũng nên sửa đổi một chút đi,không cho phép đến trước mặt A Nan nói bậy đấy!” “Mẹ, con cóphải con ruột mẹ hay không? Hơn nữa A Nan là thứ nữ, là gặp xui tám đời mới cóthể gả cho Túc Vương, mẹ cũng biết Kinh thành đồn đại chuyện gì mà, con nói thếlà cũng tội nghiệp nàng ta đó!” Lục Phỉ Dung châm chọc cười nói: “Thái hậu thìnhư thế nào, còn không phải là cho con trai bà ta mặt mũi! Cũng không nhìn đếnđức hạnh của mình!” Lục Phỉ Dung nhẹ nhàng hừ một tiếng, cực kỳ xem thường hànhđộng của Thái hậu. Thấy nàngcàng nói càng kỳ cục, Thừa tướng phu nhân chỉ có thể lắc đầu thở dài, không thểkhông dời đi đề tài, hỏi chuyện về cháu ngoại của mình. Vừa nói đến con trai, LụcPhỉ Dung rốt cuộc che giấu tính khí, bộ mặt từ ái cùng mẫu thân nói chuyện củacon. Hai mẹ conđang nói say sưa thì đột nhiên bên ngoài vang lên một trận ồn ào. Thừa tướngphu nhân giận tái mặt, hướng người tiến vào mắng: “Vội vội vàng vàng làm cáigì! Càng ngày càng không có quy củ!” Tiến vào làmột vị lão ma ma một tiếng quỳ gối trước mặt Thừa tướng phu nhân, hung hăng dậpđầu mấy cái, nói: “Tam phu nhân, van cầu ngài cứu Lăng thiếu gia, ngài ấy bịtreo cổ!” Thừa tướngphu nhân vừa nghe, vội đứng lên, tay cũng run lên, liên tục hỏi đã xảy ra chuyệngì. Lục ChíLăng là con trai trưởng suy nhất của đại ca Lục Thừa tướng, tất cả mọi ngườicưng chiều, là sinh mạng của lão thái thái, nếu ở nơi này có chuyện ngoài ý gì,bà sẽ không thoát được tội, tuyệt đối sẽ bị trượng phu cùng lão thái thái oán hận.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]