Tinh thần của Liễu Hân Linh phấn chấn lên, ngóng nhìn về phía chiếc nôi của con, nói: "Khiếu Thiên, đứa bé.”
Mặc Châu nghe thấy lời của nàng, theo bản năng nhìn về phía nàng, ánh mắt kia, có chút thâm ảo.
Sở Khiếu Thiên cau mày, nói: "Quý Uyên Từ nói, thân thể của nàng bây giờ vẫn còn hư nhược,không thể để quá mệt nhọc, hay là nghỉ ngơi trước, chờ thân thể khá lên một chút, rồi lúc nào cũng có thể nhìn con mà. Ngoan a, con lúc nào cũng ở đây mà."
Lời nói của Sở Khiếu Thiên bị vị thế tử phi hung tàn xé nứt trên chăn, tiếng chăn gấm bị xé vang lên một tiếng xoạc, khiến cho mí mắt của Mặc Châu và Sở Khiếu Thiên đồng thời nảy lên.rõ ràng nữ tử tái nhợt nhu nhược đến vậy, thậm chí ngay cả ngồi dậy đều cần phải có người đỡ, ngủ mê man cũng hơn nửa tháng rồi, cầm chén nước cũng không xong, lại nhẹ nhàng dùng móng tay xé rách chăn, cứ như vậy mà xé rách chăn a.
Sở Khiếu Thiên trầm mặc, có chút chán nản nói: "Mặc Châu, đi ôm tiểu thiếu gia và tiểu tiểu thư tới."
Mặc Châu đáp một tiếng, đi tới giường hai đứa bé, khom người ôm một bọc tã tới, thả xuống bên cạnh nàng, sau đó lại tiếp tục đi ôm đứa nhỏ thứ hai tới.
Ánh mắt Liễu Hân Linh hoàn toàn bị hấp dẫn bởi đứa nhỏ được ôm đến bên cạnh mình, trừng to mắt mà nhìn tiểu hài tử khéo léo nằm trên giường, sau đó khi hai đứa nhỏ được xếp dựa vào thìLiễu Hân Linh có chút chần chờ nhìn hai khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt giống nhau như đúc, cảm giác không phân rõ ai là ca ca, ai là muội muội.
Sở Khiếu Thiên chỉ vào bọc tã màu xanh được ôm tới trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hien-the-cuc-khoe/2520349/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.