“An Thuận, nữ nhân tới cái đó...... Bình thường phải mất bao nhiêu thời gian?”
Ánh mặt trời chiếu sáng, trong thư phòng Thế tử An Dương Vương phủ, vang lên một giọng nói chần chờ.
Người mặc trang phục hạ nhân An Thuận là một thiếu niên 16, 17 tuổi,dáng dấp mi thanh mục tú, khi cười thịt trên mặt chồng chất lên nhau,khiến cho gương mặt tròn tròn, làm cho người ta vui vẻ. Lúc này, thiếuniên An Thuận mặc dù trên mặt tươi cười, nhưng trong lòng nơm nớp lo sợ, sáng sớm hầu hạ liền đã thấy chủ nhân vùi đầu tìm sách, cũng không biết hắn tìm sách gì, là một nô tài trung thành, hắn rất muốn giúp chủ nhân, nhưng đợi đến hắn lên tiếng thì lại lấy được cái nhìn hung ác của chủnhân
An Thuận nghe lời nói của chủ nhân, có chút nghi ngờ hỏi, “Thế tử gia, ngài nói gì?”
”Chính là là...... Cái kia đó!” Sở Khiếu Thiên có chút không nhịnđược nói, giọng nói hung ác, chỉ là nếu như hai lỗ tai đừng đỏ lên, chắc chắn sẽ có lực thuyết phục.
”Là cái gì?” An Thuận vẫn mơ hồ, trong lòng thầm nghĩ, tại sao sau khithế tử gia thành thân, hình như có chút thay đổi? Lời nói không đầukhông đuôi, hắn nào biết là ý gì.
Chỉ là, nô tài xui xẻo còn chưa có oán thầm xong, thì đã thấy trên đuôimắt thế tử nhà hắn xếch lên, mặt hung hãn, bị dọa sợ hắn vội nói: “Thếtử gia, chuyện của nữ nhân nô tài thật sự không hiểu. Chỉ là nô tài cùng mấy tỷ tỷ trong phủ có giao hảo, họ tất nhiên sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hien-the-cuc-khoe/2520183/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.