Hứa Trường Tông nhìn thấy nhân sâm hình trẻ con, thiếu chút nữa không cắn phải đầu lưỡi.
Đứa con này của ông thật hào phóng với thái tử, sao lúc đối với lão tử ông đây lại không thấy hào phóng như vậy qua!
Nhân sâm này vẫn để ở chỗ Vương thị, ông lúc trước muốn để bồi bổ thân thể Lâm thị.
Nhưng chờ khi ông nói muốn, Vương thị nói nhi tử thân thể yếu ớt, đã đưa cho Hứa Từ làm quà sinh nhật.
Tuy rằng ông biết con nít ăn thuốc bổ ngược lại có hại không có ích, nhưng Vương thị đã nói là cho Hứa Từ, ông cũng không tiện mở miệng muốn có, việc này liền từ bỏ.
Đến nay, nhân sâm này liền ở trước mắt, lại chỉ có thể là hữu duyên vô phận.
Ho một ngụm đờm, Hứa Trường Tông đành phải nói, “Vậy ngươi đến đây đi, sau khi hạ triều ta xin chỉ thị với bệ hạ.” Dứt lời cũng không đợi cậu, lập tức ra cửa.
Hứa Từ mông đau, không dám chạy nhanh, Niệm Hiếu cầm nhân sâm, Niệm Bạch đỡ lưng Hứa Từ ở sau điên cuồng đuổi theo.
Nâng Hứa Từ vào xe ngựa, Niệm Bạch Niệm Hiếu liền không thể ở cạnh hầu hạ.
Niệm Hiếu đưa hộp gỗ Ngô Đồng qua, nháy mát ra hiệu với Hứa Từ, Hứa Từ chỉ coi như không phát hiện.
Xe ngựa xóc nảy, tuy rằng trong thùng xe có trải đệm êm, Hứa Từ cũng không dám ngồi xuống. Cậu trong lòng ôm hộp gỗ Ngô Đồng chồng đùi trên cẳng chân, ngồi quỳ ở một góc xe ngựa. Eo tận lực ưỡn thẳng, không để mông đụng phải thùng xe.
Phụ tử hai người nhìn sinh ghét, đều không nói lời nào.
Hứa Trường Tông đánh giá Hứa Từ, cậu hôm nay khoác một bộ trường bào thuần trắng, góc áo thêu phong lan màu xám sẫm, tóc cột cao cao, rất có tinh thần.
Bên ngoài phủ áo choàng đỏ thẫm, lông là dùng lông của xích hồ, toàn kinh thành phỏng chừng chỉ có một bộ như vậy.
Xích Hồ khó có được, chỉ một cái áo choàng trên người Hứa Từ, liền có giá trị xa xỉ.
Lại nhìn xem chính mình, một thân triều phục giặt lại tẩy, thật là càng nhìn càng tự ti.
Càng nghĩ càng giận, Hứa Trường Tông dứt khoát quay đầu, không nhìn cậu nữa.
Khi quay đầu lại phát hiện trán Hứa Từ có mồ hôi lạnh lưu lại, cảm thấy thầm thích, ai bảo hùng hài tử ngươi làm dáng trước mặt ông đây!
Bất quá vẫn vén rèm lên, để xe ngựa chậm một chút. Lại rút đệm êm dưới thân mình ra, gấp lại, đưa cho Hứa Từ.
Dù sao cũng là con ruột của mình, tuy rằng giận nó không tốt, đối đãi Tử Nhai như vậy, nhưng cũng không thể mắt nhìn nó chịu ủy khuất.
Hứa Từ ngẩn người, nhận đệm êm, đáp “Đa tạ phụ thân”, cũng không khách khí, trực tiếp liền nhét dưới mông.
Cậu không muốn ăn mệt, lúc có thể thoải mái tuyệt đối sẽ không để cho mình khó chịu một phần.
Thời gian ước chừng khoảng hai khắc (30 phút),xe ngựa liền đến trước cửa cung. Cửa cung hai bên đã xếp đặt xe ngựa chỉnh tề.
Tiếp đến chỉ có thể để Hứa Trường Tông một mình đi vào, để ở trên triều xin chỉ thị hoàn Hoàng Thượng mới có thể mở ra mang Hứa Từ vào.
Xa phu dắt xe ngựa đến đặt chỗ cuối cùng bên phải, Hứa Từ lúc này mới chậm rãi xuống xe ngựa.
Ở trên xe xóc nảy một đường, ngồi quỳ đi đứng đều tê.
Sáng nay rơi một đợt tuyết nhỏ, cho tới bây giờ còn chưa dừng, trên mặt đá cẩm thạch thô ráp đã trải một tầng tuyết trắng mỏng manh.
Hứa Từ thật cẩn thận in dấu chân lên tuyết lạnh, chờ tê dại đau đớn đi qua thì đi đứng mới chậm rãi khôi phục tri giác.
Ngồi thì cậu không dám ngồi, đến nay đứng cũng chịu tội.
Cẩn thận bước đi thong thả, Hứa Từ ngửa đầu nhìn phía đông ánh sáng mặt trời dần dần dâng lên.
Mặt trời vào đông ửng đỏ yên tĩnh, như chu sa dính nước, nhuộm dần bầu trời chung quanh.
“Đây không phải Nhị gia Hứu gia sao?”
Nghe được có người đang gọi mình, Hứa Từ quay đầu lại, nhất thời trước mắt sáng lên.
“Chu công công, sớm nha!” Đúng là thái giám hầu hạ bên người thái tử.
Lúc làm thư đồng thái tử, giờ Thìn mỗi ngày, đều là vị Chu công công này ở cửa cung chờ, đưa Hứa Từ đến Quốc Tử Giám.
Chu công công vừa ra cửa cung thật xa liền thấy được Hứa Từ, một đường nhỏ chạy tới, mệt thở hồng hộc.
“Hứa nhị gia sao đến sớm thế, chẳng lẽ được tin sớm hơn?”
“A?” Hứa Từ bị hỏi thì sửng sốt, “Tin gì?”
Chu công công gãi đầu, cười ngượng ngùng nói, “Cũng không có gì. Lúc trời còn chưa sáng, thái tử điện hạ liền kêu nô tài, ra lệnh nô tài nhanh chóng đi Hứa phủ tìm ngài, nói cho ngài đừng chậm chương trình học giờ Thìn. Nô tài vừa rồi còn chạy hừng hực. Mà không, nô tài vận khí tốt, vừa ra cửa cung liền nhìn thấy ngài.”
Hứa Từ ngạc nhiên, cậu trọng sinh một đời này, hôm nay chuyển tính mới đột nhiên ngóng trông chạy tới chịu đòn nhận tội.
Đời trước lại không có, đời trước cậu ở trong nhà cũng chưa từng nghe mẹ đề cập qua Chu công công đến tìm cậu.
Hai mắt nheo lại, chắc chắn là Lâm thị giở trò quỷ.
Ả ta thật đúng là chỗ nào cũng nhúng tay vào, làm việc như thế mà thần không biết quỷ không hay.
Thấy biểu hiện Hứa Trường Tông sáng nay, vốn là không muốn dẫn cậu vào.
Hai người hôm qua chắc chắn là ở trong phòng thương lượng biện pháp nào đó làm khó cậu.
Phỏng chừng cũng là thay con thỉnh tội, tự thỉnh nghiềm ngẫm lỗi lầm một mùa đông.
Vừa bày ra một mặt cha hiền của ông ta, lại hiển lộ tính nết không tốt của Hứa Từ.
Phụ thân này luôn không muốn thấy mình quá tốt, thật là bệnh thần kinh.
Đời trước lúc này Vương thị còn ở trong phòng chăm sóc mình, chuyện thông báo kia nàng nào còn có tâm tình quản.
Chuyện Chu công công đến báo chắc chắn bị Lâm thị cắt đứt, Lâm thị chỉ cần nói cho Chu công công là cậu đã xin lỗi tự thỉnh nghiềm ngẫm lỗi lầm, Chu công công sẽ không làm mà trở về.
Đôi nam nữ này chơi một tay giật dây sau rèm thật tốt, thần không biết quỷ không hay liền giấu diếm chuyện này đi.
Hứa Từ đoán được tám chín phần mười, tay cầm lấy hộp gỗ Ngô Đồng, vẽ ra tiếng “Xuy xuy” chói tai, hai người này sau lưng còn không biết làm bao nhiêu chuyện chán ghét cậu cùng mẫu thân! Lúc ấy thật đáng giận!
Theo lý thuyết Hứa Từ làm như thế nào thì cũng là con ruột của Hứa Trường Tông, hổ dữ không ăn thịt con, không cần phải đến mức như thế.
Nhưng Hứa Trường Tông ham mặt mũi, không muốn thấy giá trị con người của Hứa Từ cao hơn lão tử ở trong quan trường cũng che lấp cả mình.
Nhất định phải để cho con đường làm quan của cậu gặp khó khăn, nếu không ông ta càng không thể bắt bí Hứa Từ.
Nói đến cùng, Hứa phụ chính là muốn làm chủ nghĩa đại nam tử bày đặt một tay che trời ở trong nhà.
Chu công công thấy trên mặt Hứa Từ âm tình bất định, nhỏ giọng hỏi: “Hứa nhị gia, ngài không có việc gì chứ?”
Bị kêu rơi lại hồi tưởng Hứa Từ hít sâu một hơi, cười nói, “Không có việc gì, chỉ là nghĩ ta cùng thái tử điện hạ thật là lòng muốn gặp nhau. Mấy ngày trước đây ta nhiễm phong hàn, sợ truyền nhiễm điện hạ, cũng không đến thăm hắn. Hôm nay thân thể tốt hơn, dậy sớm theo phụ thân tiến vào, thế nhưng đụng phải thái tử điện hạ cũng muốn tìm ta, quả nhiên là tình cờ.”
“Đúng thế, nếu không phải hữu duyên, điện hạ sao có thể trong nhiều hài tử như vậy lại chọn Hứa nhị gia ngài đến làm thư đồng của thái tử.” Chu công công xuôi theo lấy lòng nói.
Hứa Từ theo thói quen lấy ra một viên kim đạn châu từ hầu bao, nhét vào trong tay Chu công công, “Công công, ta hiện tại có tiện gặp điện hạ không? Vốn định thái tử hôm nay không đi Quốc Tử Giám, vào ban ngày chắc chắn có nhiều thời gian tĩnh dưỡng, mới chọn hôm nay tới thăm điện hạ.” Cậu tay nhỏ xoa xoa hộp gỗ Ngô Đồng lạnh lẽo, dùng ánh mắt ướt sũng trừng Chu công công, “Nhưng điện hạ giờ Thìn liền phải lên lớp, thứ này của ta còn…”
Hứa Từ trừng Chu công công xong lại bắt đầu trừng tay mình, mẹ nó thật muốn chặt tay!
Tật xấu chuẩn bị hạ người, cầm lấy liền đưa thói quen đời trước quả thực là… quá tùy tiện, quá đáng xấu hổ!
Chu công công bị kim đạn châu trong hút hồn một chút, ánh mắt nhìn phía Hứa Từ hơn phần sùng bái mù quáng.
Khó trách thái tử điện hạ ưu ái thêm Hứu nhị gia, tuổi còn trẻ liền thông hiểu đạo lý đối nhân xử thế như vậy, quả nhiên là có tài làm quan!
“Hứa nhị gia thật là tiền đồ vô lượng a!” Chu công công tự đáy lòng cảm khái.
Hứa Từ bụm mặt.
Thu kim đạn châu vào cổ tay áo, Chu công công cười phá lệ thân thiết, “Hứa nhị gia xin theo ta, điện hạ hiện tại ở Đông Cung, lúc ta đi ra điện hạ đã rửa mặt xong. Nếu là Hứa nhị gia vận khí tốt, lúc đến nói không chừng có thể vượt qua giờ cơm.”
Hứa Từ ở phía sau ôm hộp gỗ cẩn thận dịch chân, giọng đau thương nói: “Công công chậm một chút, ta hôm nay đi đứng có chút không tiện.”
Hứa Từ cảm giác mông đều ma sát chảy máu, thoáng có chút ướt dính áo lót dán lên làn da. May mắn có áo choàng che, mới không mất mặt xấu hổ. Cậu mồ hôi lạnh lâm li, một đường đi tới còn hơn cả đi chịu tội.
Chu công công cũng nhìn ra Hứa Từ sắc mặt không tốt, nhưng Hứa nhị gia ngoài miệng không nói, hắn đây làm nô tài cũng xem như không biết.
Chờ lúc hai người xê dịch đến trước cửa cung Đông Cung, thì nhìn thấy các cung nữ theo thứ tự mang canh ăn buổi sáng phải bỏ đi ra ngoài.
Chu công công thở dài, bám bên tai Hứa Từ nhỏ giọng nói, “Hứa nhị gia lần này vận khí tựa hồ không được tốt.”
Hứa Từ liếc Chu công công, bỏ hắn ở sau người, nhấc chân vào cửa cung.
Cậu không muốn ở cùng với người mỗi ngày đều treo “vận khí” ở bên miệng!
Hứa Từ vừa vào cửa, liền nhìn thấy Lý Hạo Sâm đứng ở cửa, trưởng thân ngọc lập, phong tư trác tuyệt.
Hắn một thân y phục dài có thêu kim mãng màu đen bốn vuốt, bên eo thắt đai lưng vàng rộng, vân tụ nhược lưu thủy, diện mạo bất phàm.
Bên ngoài chỉ tùy ý phủ áo khoác, lại cho người cảm giác lãnh liệt lợi hại.
Khuôn mặt Lý Hạo Sâm trắng nõn như ngọc anh tuấn tuấn mỹ, đôi mắt đen như cuồn cuộn tinh thần, thâm thúy khó lường.
Tầm mắt Hứa Từ dừng dưới nách Lý Hạo Sâm, chỗ đó mang theo một cây gậy, cẳng chân bên trái cố định một tấm ván gỗ.
Hứa Từ cứ như vậy không hề chuẩn bị một chút nào lọt vào mắt Lý Hạo Sâm.
Thấy Hứa Từ đột nhiên xâm nhập, thái tử điện hạ cũng sửng sốt, tiếp đến nhướn mày nhếch môi cười khẽ, “Hôm nay đến sớm như vậy, chẳng lẽ nhìn lầm canh giờ.”
Tươi cười của hắn nháy mắt đem khí thế lãnh liệt trở thành hư không, phảng phất như một đóa không cốc u lan.
Hai mắt biển tinh mảnh dài thông minh lanh lợi, trựng tiếp làm tiểu tâm can của Hứa Từ thần hồn điên đảo, thất thần.
Lý Hạo Sâm nhíu anh mi, khóe miệng mím chặt, liền chống gậy đi.
“Sắc mặt sao khó coi như vậy?” Lý Hạo Sâm sắp mười bốn tuổi thân hình cao ngất thon dài che đậy trước người Hứa Từ, che khuất ánh mặt trời. Mắt hắn sáng như đuốc, nhìn chằm chằm hai má tái nhợt của Hứa Từ
Lý Hạo Sâm còn chưa mười bốn tuổi liền tòng quân lên chiến trường, trên người tuy rằng có cao quý lãnh ngạo của người thượng vị, nhưng vẫn khuyết thiếu khí thế bá đạo huyết tinh mang về từ chiến trường.
Từ trong mắt thái tử điện hạ nhìn ra sự lo lắng, trái tim nhỏ của Hứa Từ bình bịch nhảy không ngừng, sao lúc trước lại không phát hiện thái tử điện hạ tuấn mỹ như vậy.
Nuốt một ngụm nước miếng, Hứa Từ nói, “Không sao, chỉ là mấy ngày trước đây trời lạnh nhiễm phong hàn, hôm qua mới tốt hơn, hôm nay liền theo đến đây thăm thái tử điện hạ.”
Cậu khi còn bé nói chuyện với thái tử điện hạ lại không lớn không nhỏ, hiện tại bốn bề vắng lặng, cậu cũng không có quân thần chi lễ kia.
Hai tay nâng hộp gỗ Ngô Đồng ôm trong lòng từ sáng hai tay đến trước mặt Lý Hạo Sâm, Hứa Từ có chút ngượng ngùng, “Thái tử điện hạ, ngày đó là Hứa Từ không đúng, nếu không phải ta nhất định muốn cưỡi Thất Liệt Diễm kia, ngài cũng không chịu tội như thế.”
“Nhân sâm ngàn năm thành người, ngược lại là thứ tốt, ngươi cũng có tâm.” Lý Hạo Sâm vỗ vỗ đầu nhỏ của Hứa Từ, “Bên ngoài lạnh, vào nhà đi.” Liền giao hộp gỗ cho Chu công công đứng một bên, một tay chống gậy, một tay dắt tay nhỏ lạnh lẽo của Hứa Từ lên bậc thang.
Chu công công nhận nhân sâm nhanh nhẹn lui xuống.
Lý Hạo Sâm dắt đi tập tễnh không nhanh, Hứa Từ vừa vặn có thể đuổi kịp tốc độ của hắn.
Nhìn thân hình niên thiếu chính trực mà có vẻ đơn bạc phía trước, Hứa Từ mũi hơi chua, nước mắt liền nhịn không được tuôn ra.
Thái tử thuở nhỏ có chút quan tâm cậu, cậu tính tình quái đản không tốt, mỗi lần gặp rắc rối, thái tử đều giúp cậu dọn cục diện rối rắm.
Cả đời có thể được một người như thế đối đãi, chết cũng không tiếc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]