Tử Nhàn đi Trường Bạch sơn tu hành, tháng chạp hàng năm về nhà một lần, đến nay còn một tháng liền cuối năm, Hứa lão thái thái lúc này mới hỏi một câu như vậy.
Hứa Trường Tông không thích Hứa Tử Nhàn bà cũng biết chút, hài tử này mệnh khổ, từ nhỏ không có thân nương. Tuổi còn nhỏ, lại quá mức độc lập một mình, trong nhà không chấp nhận được nó, liền theo người đi Trường Bạch sơn tuyết đọng quanh năm không tan.
Dù sao cũng là con cháu Hứa gia, bà vẫn có mấy phần nhớ mong.
“Mẫu thân yên tâm, ” Hứa lão thái thái là người thiện tâm, Vương thị rất tôn kính bà, “Tháng trước từng nhận được thư của nó, phỏng chừng vài ngày nữa liền về nhà.”
Hứa lão thái thái vui mừng gật gật đầu, “Vậy thì tốt, hài tử kia ở bên ngoài chắc ăn không ít khổ, nó lần này trở về con dâu con phải chăm sóc tốt nó nhiều hơn.”
“Con dâu đỡ phải, nó là nữ nhi của ta, ta không thương thì ai thương. Con dâu một năm này rất nhớ mong nó.” Lại gần một năm không gặp, cũng không biết Tử Nhàn ra ngoài thành dạng gì.
Hứa Tử Nhai bị quái bệnh qua một ngày, uống thuốc của Bách Thảo đường, cũng không có chút khởi sắc.
Vương thái y vào giờ Mùi buổi chiều đến Hứa phủ, vừa nghe Vương thái y đức cao vọng trọng của Thái Y viện tự mình thăm hỏi, dù là Hứa lão thái thái tuổi già cũng phải ra ngoài.
Bởi vì bệnh nhân không thích hoàn cảnh người nhiều ồn ào, hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hien-than-nan-vi/2007898/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.