Chương trước
Chương sau
“Nam nhân trên giường nói không một câu nào là thật!” Lâm thị cắn khăn tay, cố chấp bẻ cành mai hung hăng quất cây mai, như coi cây mai thành cừu nhân nào đó.

Hôm qua đáp ứng tốt rồi, mang Tử Nhai Tử Dĩnh đi dự tiệc, sáng nay ở cùng liền thay đổi. Trực tiếp liền dùng nguyên do Tử Nhai trên thân mang tội không thể dự tiệc lấy lệ cho qua, mang cũng chỉ có thể mang Hứa Từ cùng Tử Dĩnh đi.

Hứa Tử Dĩnh nhỏ hơn Hứa Tử Nhai bốn tuổi, đến nay mười một tuổi, nó kế thừa tướng mạo đẹp đẽ của Lâm thị, từ nhỏ chính là một mầm mống mỹ nhân.

Tử Dĩnh có thể đi đương nhiên là tốt, nhưng nó dù sao cũng là một nữ oa, sau khi lấy chồng liền thành nhà người khác. Tử Nhai đi mới là có nhiều chỗ tốt, đi thịnh yến Hoàng gia đều là quan to hiển quý, hoàng thân quốc thích, có thể leo lên một hai người, đường làm quan của Tử Nhai sau này chắc chắn bằng phẳng gió thuận.

Vốn tưởng rằng chuyện thế liền định, không nghĩ tới vào giữa trưa lại có bước ngoặt.

Sau khi lâm triều, Hứa Trường Tông đang cùng mấy đồng nghiệp nói về chuyện dự tiệc, lại đột nhiên được Cung thân vương mới từ Hải Nam trở về gọi lại. Hứa Trường Tông trong một đám đồng nghiệp cực kỳ hâm mộ đổi thành đồng hành với Cung thân vương, Cung thân vương là hoàng huynh khác mẹ với Hoàng Thượng, năm nay hơn bốn mươi tuổi. Ông cùng Hoàng Thượng cực kỳ thân thiết, Hứa Trường Tông tự nhiên vui mừng cùng bắt chuyện.

Hai người dần dần rời xa tầm mắt mọi người, Cung thân vương mới cười nhẹ, “Mạo muội mời Hứa Thị Lang đến, là bổn vương đường đột. Chỉ là bổn vương nghe nói quý phủ có một vị phu nhân đến từ Lâm gia Dương Châu Tri Phủ, có phải thế?”

Hứa Trường Tông sờ không được tâm tư của Cung thân vương, trả lời như bình thường mà tương đối cứng nhắc: “Hồi vương gia, trong phủ hạ quan xác thực có một vị di nương họ Lâm.”

“Ân”, Cung thân vương gật gật đầu, “Thật là không sai. Bổn vương hè năm nay vừa nạp thêm, chính là ngũ tiểu thư của nhà Dương Châu Tri Phủ. Vốn thân thể nàng rất tốt, nhưng bổn vương vội vã vào kinh, trên đường xóc nảy, vương phi vừa đến Kinh thành liền ngã bệnh. Thái y sau khi xem qua cũng chưa từng chuyển biến tốt, chỉ nói là tâm bệnh cần tâm dược.”

Hai người đi xuống bậc thang cao cao, Cung thân vương ở phía trước, Hứa Trường Tông thoáng tách ra một chút, thuận theo theo sát phía sau, Cung thân vương ghé mắt nhìn phía Hứa Trường Tông, ánh mắt lo âu thần sắc tiều tụy: “Ta hỏi vài lần, nàng mới gian nan mở miệng. Vốn vương phi thu được thư nhà, bà vú nàng chết già. Vương phi thương tâm quá độ, bệnh không dậy nổi. Khi tinh thần hoảng hốt thì nói mê sảng, có lần ta ngẫu nhiên nghe được vương phi lầm bầm lầu bầu, nói muốn nếm thử Linh Lung Bạch Ngọc cao mà bà vú làm. Qua hỏi thăm, mới biết được Lâm di nương nhà Hứa Thị Lang từng cùng bà vú của vương phi học chế tác Linh Lung Bạch Ngọc cao qua.”

Hứa Trường Tông trong lòng sục sôi, thật là buồn ngủ có người kê gối đầu.

Ngày trước nghe nói Cung thân vương tang thê nhiều năm năm nay cuối cùng cưới một thiếu nữ hai tám niên hoa để tái giá, không nghĩ tới cư nhiên là ngũ tiểu thư nhà Dương Châu Tri Phủ.

Hầu hạ tốt tiểu vương phi của Cung thân vương, chỉ cần Cung thân vương ở trước mặt bệ hạ nói một câu, con đường làm quan của ông có thể lên một bậc.

Hoàng Thượng mấy năm nay càng thêm chẳng quan tâm đến ông, chức quan Lễ bộ Thị Lang nhàn tản này ông đã ngẩn ngơ mười mấy năm, không hề có thành tựu, Hoàng Thượng sớm đã giận chết.

Sau khi về nhà Hứa Trường Tông đem việc này nói cho Lâm thị, Lâm thị miệng nhất thời bĩu môi, “Muốn làm thì ngươi đi làm, ngươi cũng không phải không biết ta như nước với lửa với nhà mẹ đẻ.”

Hứa Trường Tông ôm cánh tay Lâm thị: “Phu nhân tốt, nghe lời, ngươi không phải bảo ta mang Tử Nhai Tử Dĩnh đi sao? Nếu có thể chữa khỏi tâm bệnh của Cung thân vương phi, không, không cần chữa hết, chỉ cần ngươi đi làm cho nàng, việc này ta liền đáp ứng ngươi. Lại nói nàng mới chỉ là tiểu cô nương mười sáu tuổi, lúc ấy ngươi rời nhà nàng con chưa thông linh trí, ngươi giận nàng làm chi.”

“Là thật?”

“Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.”

“Hừ, vậy được rồi, ta liền xem mặt mũi của ngươi mà làm Linh Lung Bạch Ngọc cao cho nàng vài ngày.”

Lâm thị đi Cung thân vương phủ làm điểm tâm vài ngày, bệnh của Cung thân vương phi thật đúng là chuyển biến tốt. Cung thân vương rất vui, ban thưởng cho Lâm thị rất nhiều đồ trang sức.

Cung thân vương cao hứng, Hứa Trường Tông liền vui vẻ. Lễ bộ Thượng Thư giờ đây tuổi tác đã cao, không mấy năm liền nên cáo lão hồi hương. Vị trí kia của ông ta là phần công việc béo bở, mình làm Tứ phẩm Lễ bộ Thị Lang mười mấy năm, cũng nên lên chức.

Qua vài ngày suy xét, ôm tâm lý may mắn, ông cuối cùng cũng quyết định mang hai huynh muội Hứa Tử Nhai cùng Hứa Tử Dĩnh đi dự tiệc. Sau này quan hệ giữa Cung thân vương còn cần Lâm thị đi lung lay, cũng không thể chọc tức ả.

Hoàng Thượng mở tiệc chiêu đãi hơn ba trăm vị triều thần, hơn nữa mỗi người có thể mang theo hai người gia quyến, cũng nên có ngàn người. Mình trong quần thần giống như là hạt kê trong biển, huống hồ loại yến hội này, Hoàng Thượng ở đây quần thần không thể thoải mái chè chén, bệ hạ bình thường chỉ khi thịnh yến bắt đầu nâng chén chúc mừng, sau đó sẽ rời đi, thời gian gấp gáp, không hẳn sẽ chú ý tới ông.

Lần yến hội này có thể nói là tiệc xã giao của quần thần, mà không phải tiệc nịnh hót lấy lòng Hoàng Thượng.

Còn kém ba ngày liền là thịnh yến Hoàng gia, Hứa Trường Tông mới định người đưa đi dự tiệc ra. Tiểu tư đi chỗ Vương thị thông báo, Hứa Trường Tông thì tự mình đến phòng Hứa Từ.

Vừa đi vừa suy nghĩ tìm cớ gì để răn dạy cậu một trận, bế môn tư quá đến sau yến hội.

Lâm thị sớm có chuẩn bị, từ sớm liền chuẩn bị tốt quần áo cho Hứa Tử Nhai cùng Hứa Tử Dĩnh.

Mà Hứa Trường Tông ở chỗ Hứa Từ tiến triển cũng vô cùng thuận lợi, quở trách cậu hai câu, Hứa Từ cư nhiên không có nửa câu chống đối. Sau lại phạt cậu đóng chặt, Hứa Từ cũng chỉ im lặng không lên tiếng, không có cuồng loạn như trước, chuyện này thuận lợi khiến ông sợ trong lòng.

Hứa Tử Nhai tĩnh dưỡng một tháng trong phòng, thương tích trên người đã sớm khỏi hết.

Giờ ngọ ngày hai mươi ba tháng chạp cách yến hội một tiếng, Hứa Trường Tông mang theo Hứa Tử Nhai cùng Hứa Tử Dĩnh trang điểm như hai tiên nhân đi đến hoàng cung.

Đi hoàng yến đi sớm hay muộn đều là bất kính, đến trước nửa canh giờ, thích hợp nhất.

Khoảng hai khắc ba người rời đi, Hứa Từ lôi kéo nhét Hứa Tử Nhàn thật vất vả đổi thành nữ trang vào trong xe ngựa, nghênh ngang mà đi.



Lần hoàng yến này có thể nói là lần trọng đại nhất trong gần mấy năm qua, ngay cả nguyên lão tam triều ngày thường ít vào triều cũng đều mặc trang phục lộng lẫy tham dự. Khi Hứa Trường Tông được tiểu thái giám dẫn đường đưa đến Bảo Hòa điện, đã có không ít quan viên đến đây, đang chắp tay hàn huyên với nhau.

Giữa Bảo Hòa điện dùng thảm đỏ trải ra một con đường, hai bên trái phải đặt đầy mấy cái bàn dài chỉnh tề ngay ngắn, Hứa Trường Tông tính toán sơ lược, xấp xỉ ba trăm chiếc bàn, cộng hai mươi hai trục mười lăm hoành. Quan văn bên phải, võ quan bên trái, phân biệt rõ ràng.

Hứa Trường Tông là chính Tứ phẩm quan viên, chức quan càng cao, nhân số càng ít. Bởi vậy vị trí của ông còn có thể, ở vị trí bên trong.

Vài quan viên quen biết Hứa Trường Tông thấy ông đến đây, lần lượt dắt gia quyến tiến đến hàn huyên.

Quan viên trẻ tuổi thì mang theo thê tử, mà tuổi lớn hơn chút thì phần lớn là mang con, đều hạ quyết tâm muốn mượn cơ hội này vì hài tử nhà mình mở rộng nhân mạch, đáng thương lòng cha mẹ thiên hạ.

“Di, hai vị công tử tiểu thư này xinh đẹp như tiên đồng, là Hứa đại công tử cùng Hứa đại tiểu thư?” Đồng nghiệp Trương đại nhân cũng mang theo con đến mở miệng hỏi.

“Phải, phải. Còn không mau gặp qua Trương bá bá.”

Thấy hai đứa trẻ dễ nhìn thong dong hành đại lễ có độ, Trương đại nhân ha ha cười nói, “Hảo, ngoan ngoãn, đây là khuyển tử Trương Khởi. Khởi nhi, đây là Hứa thúc thúc của ngươi.” Nghe xong thiếu niên khom người chắp tay, xem như chào hỏi.

Hàn huyên một hồi, cuối cùng là kiềm chế không được, Trương đại nhân hỏi: “Đại nhân, sao không thấy nhị công tử của quý phủ?”

“Khuyển tử mấy ngày trước phạm sai lầm, ta phạt hắn bế môn tư quá, bởi vậy mới vô duyên với tiệc này. Bằng không ta cũng định dẫn nó đến, sao lại mang hài tử Tử Nhai này theo.” Lý do thoái thác này ông đã sớm nghĩ tốt, đến nay trả lời cũng lưu sướng tự nhiên.

Chuyện Hứa Tử Nhai phạm sai lầm Hứa gia che dấu rất kín, cơ hồ không ai biết chân chính bị cấm đoán kỳ thật là Hứa Tử Nhai.

Hàn huyên xong Hứa Trường Tông liền mang theo hai người tiếp tục tìm người quen thuộc kéo cảm tình, Trương đại nhân thấy ông đi xa, mới âm thầm suy nghĩ: đồn đãi Hứa Thị Lang thiên vị thứ tử vắng vẻ đích tử, ngược lại là sự thật.

Khinh thường liếc nhìn hướng ba người rời đi, bế môn tư quá cũng không vội, bất quá là bịa lý do mà thôi. Việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, ông ta lại loa loa nói ra, quả nhiên là không lưu tình cho đích tử của mình.

Mang theo hai thứ tử tiến cung, Hứa đại nhân thật là lão hồ đồ.

Nhăn mi lắc đầu, đích thứ khác nhau, chính thống vì cương, hành động lần này của Hứa đại nhân mất hết nguyên tắc.

Chỉ chỉ hướng Hứa Trường Tông rời đi, Trương đại nhân nhỏ giọng thì thầm nói với tiểu nhi tử lớn bảy tuổi của mình: “Hài tử vừa nãy không thể kết giao.”

Hứa đại nhân lúc này sao còn có tâm tư để ý cái gì là đích thứ khác nhau, nếu là bình thường ông còn so đo, nhưng hôm nay ông bị thăng quan mê muội tư tưởng, chỉ nghĩ một lòng leo lên Cung thân vương, sớm đã ném lễ nghi ra sau đầu.

Hàn huyên một vòng, vẫn chưa nhìn thấy Cung thân vương, Hứa Trường Tông chỉ phải tiếc nuối mà dẫn hai hài tử về bàn dài của mình ngồi xuống.

Bọn họ vừa ngồi không bao lâu, Hứa Từ cùng Hứa Tử Nhàn cũng thong dong mà đến. Dẫn đường là Chu công công cận thị của thái tử, vừa vào Bảo Hòa điện Chu công công cũng không thèm nhìn mấy người Hứa Trường Tông, thẳng tắp dẫn hai đứa bé về dãy phía trước, vẫn đi đến vị trí thủ túng thứ hai của võ quan mới dừng lại.

Dãy đầu là vương gia, dãy hai là hoàng tử. Bệ hạ lần này cũng hạ bút lớn, ngay cả hoàng tử một người cũng không bỏ tất cả mang ra, không biết người cầm quyền lại bán dược gì trong hồ lô.

“Hứa nhị gia, Hứa tam tiểu thư, đây là vị trí của thái tử, ngài ngồi nghỉ tạm trước, thái tử lập tức liền đến.” Chu công công khom lưng cười nói lấy lòng, trên mặt khinh khỉnh chính là bộ dáng chó lấy lòng người.

Hứa Từ tươi cười hào phóng nắm tay, cầm tay Chu công công nói tiếng cảm ơn, thuận thế trượt cục vàng trong lòng bàn tay vào trong tay Chu công công. Chu công công sửng sốt, nụ cười tay sai càng thêm sáng lạn.

Hai người từ lúc vào cung điện, liền hấp dẫn tầm mắt toàn điện.

Mọi người châu đầu ghé tai cho nhau, cân nhắc hai hài tử choai choai này là người nhà vương công quý tộc nào. Có mấy người mắt sắc nhận ra Hứa Từ, nhỏ giọng nói thầm: “Đây không phải là nhị công tử nhà Hứa Thị Lang sao?”

Thanh âm tuy nhỏ, nhưng trên đại điện im lặng rõ ràng có thể nghe.

Trong lúc nhất thời, mọi người trên đại điện, lần lượt ngẩng đầu nhìn Hứa Trường Tông vốn chẳng có tiếng tăm gì.

Hứa Trường Tông lúc này, hé ra tuấn nhan đen như đáy nồi, quả thực muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

Nghiệp chướng súc sinh, cư nhiên làm phụ thân của mình xấu mặt trước mặt mọi người!

Hứa Từ mặt giãn ra cười khẽ với Hứa Trường Tông, quơ quơ thiệp mời màu đỏ nạm vàng ở rìa rực rỡ chói lòa trong tay.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.