Ngẫm lại kiếp trước, ngựa gầy Dương Châu ngày sau không ngừng lớn mạnh cùng được người tôn sùng, Hứa Từ rùng mình cả người.
Nguyệt quốc muốn thôn tính Diệu quốc, nhưng Nguyệt quốc diện tích nhỏ hẹp, chỉ bằng một phần mười Diệu quốc, một ngụm nuốt không thể mập mạp, liền nghĩ ra biện pháp ý xấu âm độc này.
Một mặt từ Tây Quan xâm chiếm, một mặt từ vùng duyên hải cực đông từng bước xâm chiếm ăn mòn tinh thần người Diệu quốc.
Nhưng người tính không bằng trời tính, chỉ sợ Nguyệt quốc cũng không ngờ tới, bên Nguyên Đế lại có thêm Hứa Tử Dĩnh biết tạo bom loại vũ khí đáng sợ này tương trợ.
Chôn hạt giống nhiều năm như vậy khi đang định nẩy mầm khỏe mạnh trưởng thành, hạt đại thụ Nguyệt quốc này lại ngã trước.
Ngựa gầy Dương Châu trải rất rộng, che dấu cũng cực sâu.
Dù là Hứa Từ cậu trước khi chết, cũng chưa từng phát hiện hoặc là nghe nói Dương Châu Tri Phủ là mật thám Nguyệt quốc, trong ngựa gầy Dương Châu có gián điệp Nguyệt quốc.
Bách túc chi trùng tử nhi bất cương, Nguyệt quốc hủy diệt, ngựa gầy Dương Châu này giống như chưa bị lan đến chút nào, vẫn như trước lấy tốc độ cực nhanh nhanh chóng thâm nhập vào trong triều đình, cơ hồ trong nhà mỗi vị quan lại phú hào đều có một hai ngựa gầy Dương Châu.
Hứa Từ giật mình, trong đầu sấm sét hiện lên tia sáng, vội vàng nói: “Nữ nhi của Lâm Tri Phủ không phải năm năm trước làm Cung thân vương phi sao? Vậy nàng có thể cũng là bị phái đi điều tra quân tình hay không?”
Đất phong của Cung thân vương ở khu vực Nam Hải Dĩnh Châu, cách xa Kinh thành, quân đội nhiều là hải quân. Nếu Nguyệt quốc đã sớm xuống tay từ cực tây, cực đông, vậy cực nam thì sao?
Đầu óc Lý Hạo Sâm bay nhanh, Hứa Từ có thể nghĩ đến hắn sao không thể nghĩ được.
Vốn tưởng rằng chuyện của Dương Châu chỉ là hiện tượng kết bè kết cánh tương đối nghiêm trọng, không nghĩ tới cư nhiên liên lụy đến thông đồng với địch bán nước.
Hắn nhăn lại hai mày kiếm, ở giữ hở ra hình “Xuyên” (川) khó coi: “Nguyệt quốc nếu nghĩ đến từ Đông Hải từng bước xâm chiếm ăn mòn Diệu quốc, nói không chừng cũng đã sớm xuống tay với cực nam.”
“Bây giờ còn không có chứng cứ chính xác chứng minh Cung thân vương phi có liên lụy với việc này, nhưng tội danh của Lâm Tri Phủ đã chứng thực, ” Lý Hạo Sâm gật đầu trầm giọng nói: “Hắn tội ác ngập trời, không chỉ là thông đồng với địch bán nước đơn giản như vậy, làm việc thiên tư trái pháp luật, kết bè kết cánh, ức hiếp dân chúng, nhiễu loạn muối thị.”
“Lâm Bách Phú cường nhục dân nữ, ở nhà trộm xây lao ngục, ngầm động hình phạt riêng, tội đã dẫn đến cái chết.”
“Lâm gia tội càng thêm tội, nhẹ thì diệt tam tộc, nặng thì giết cửu tộc.”
“Nữ nhi lấy chồng, theo lý thuyết liền ra khỏi mẫu gia tam tộc. Nhưng chuyện này quan hệ trọng đại, Nguyệt quốc lại liên tiếp xâm chiếm, Cung thân vương phi mặc kệ có phải là mật thám Nguyệt quốc hay không, có phải có liên lụy với việc này hay không, cũng không thể lưu lại. Hai năm trước nàng vì Cung thân vương mà sinh ra hai nhi tử, hai hài tử này chung quy đều là huyết mạch hoàng thất. Phụ hoàng nhân từ, nên sẽ không giáng tội cho họ.”
Thái tử điện hạ giọng khàn, mang theo từ tính.
Hứa Từ chống đầu nhìn thái tử điện hạ khép mở môi mỏng, không thể tự thoát ra được, yết hầu đột nhiên cảm giác vô cùng khô khan. Ánh mắt cậu lộ ra si mê chi sắc, đang muốn rót ly nước trà nhuận nhuận cổ họng, thì cửa truyền đến tiếng đập cửa.
“Ai?” Lý Hạo Sâm dùng tay ra hiệu “suỵt”, trầm giọng hỏi.
“Chủ tử, là ta, Nhan Tứ.” Thanh âm Nhan Tứ xuyên thấu qua khe cửa truyền đến, thanh âm rầu rĩ, nhưng vẫn nghe ra là thanh âm của hắn.
Hắn đi nhanh hai bước đến trước người hai người, đem tờ giấy nắm trong lòng bàn tay đưa cho hắn, “Chủ tử, đây là Mặc Dạ vừa mới dùng bồ câu đưa tin truyền đến.”
Lý Hạo Sâm nhận tờ giấy, trên tờ giấy có một hàng chữ cực nhỏ. Lý Hạo Sâm nhìn thoáng qua, trên mặt lộ ra thần sắc thoải mái.
Hứa Từ thấy thế, chọn mi cười hỏi: “Đưa cứu binh tiến rồi?”
“Ha ha, năm ngàn tinh binh thêm một trăm ám vệ. Công Tôn Thác gần đây không có chuyện gì, phụ hoàng liền phái cả đám hắn đến đây.” Lý Hạo Sâm cười sờ sờ trán Hứa Từ, đưa tờ giấy qua, “Đây, xem ra còn bốn ngày nữa liền có thể đến Dương Châu.”
Hứa Từ nhanh chóng nhìn thoáng qua tờ giấy, không khỏi vỗ tay tán thưởng, “Không nghĩ tới phái tới là tinh binh, Hoàng Thượng làm thật coi trọng có thêm với điện hạ. Nhưng cũng khó trách, thái tử điện hạ ngài lập chiến công liên tiếp, bây giờ vừa đến Dương Châu liền xét xử vụ án lớn này, hoàng thượng không thích mới là lạ.”
Hứa Từ lấy tờ giấy, thò nó đến ngọn đèn đốt thành tro bụi, hủy thi diệt tích mới dừng tay.
Lý Hạo Sâm liếc Hứa Từ một cái, khóe miệng gợi lên ý cười ôn nhu, hắn búng trán Hứa Từ một cái, “Nói nhiều.”
Hứa Từ “Ai u” một tiếng, nói tiếp: “Ta cũng không phải là nói nhiều, may mắn Hoàng Thượng coi trọng điện hạ, lập tức liền điều nhiều tinh binh như vậy lại đây, nếu không chờ hôm nay phát hiện thân phận mật thám của người kia mới đi cho người trợ giúp, vậy mật thám nói không chừng đã sớm chạy, đó liền mất nhiều hơn được.”
Nhan Tứ thấy hai người không phản ứng hắn, nhẫn nại thật lâu, cuối cùng ho khan một tiếng, quỳ xuống nói: “Khởi bẩm điện hạ, người Phương gia đã cứu ra từ Lâm phủ, giờ đặt trong hai phòng, hơn nữa tỷ muội kia… Phòng ở đã có chút không chứa được.”
Lúc trước Mặc Dạ đi Kinh thành viện binh, vừa lúc trống một gian phòng, liền cho hai tỷ muội cùng ở. Đại ca Phương gia cùng A Ngưu chen trong một phòng.
Giờ khách sạn đầy khách lại không phòng trống, hai người bị thương bây giờ một người ở trong phòng A Ngưu, một người đặt trong phòng Công Tôn Ngự.
Đêm nay A Ngưu còn có thể đến phòng Nhan Tứ chen chúc, Công Tôn Ngự liền chỉ có thể chọn một trong hai căn phòng của Hứa Từ cùng thái tử điện hạ.
Vốn chuyện này cũng dễ làm, thái tử điện hạ khẳng định không cần nghĩ, chỉ còn lại có gian phòng của Hứa Từ.
Công Tôn Ngự đang định trực tiếp chuyển vào phòng Hứa Từ. Nhưng trước khi chuyển đi đúng lúc bị Nhan Tứ gọi lại: “Ta nên xin chỉ thị của thái tử điện hạ trước đi đã.” Ngu xuẩn, lão đại mà là người ngươi muốn ngủ cùng liền có thể ngủ cùng, cẩn thận bị thái tử điện hạ đánh gảy chân.
Hứa Từ vừa nghe lời Nhan Tứ, trong lòng nhất thời nhảy dựng, cậu nhìn phía Lý Hạo Sâm, ánh mắt giống như ngôi sao lóe lóe trên trời.
Nhìn thấy Hứa Từ mừng rỡ mong muốn, Lý Hạo Sâm cười mà không nói, cũng không nói ra.
Hứa Từ ám chỉ nửa ngày thấy thái tử điện hạ không để ý tới cậu, liền giật giật tay áo hắn, thẹn quá thành giận nói: “Bây giờ khách sạn đều ở đầy, điện hạ ngươi nói ta ngủ cùng Công Tôn huynh một phòng mới tốt hay là ở cùng phòng với đại ca Phương gia mới tốt.”
Trong lòng Lý Hạo Sâm đã có ý tưởng, thấy bộ dáng Hứa Từ lắc đầu vẫy tay áo, rất giống một tiểu hồ ly ngốc nghếch.
Đang muốn cười ha ha, lại nghe lời cậu, sắc mặt nhất thời trầm xuống, trong đầu thoáng chốc hiện ra tình cảnh Hứa Từ một mình mặc áo lót ở cùng với Công Tôn Ngự hoặc đại ca Phương gia kia, thiếu chút nữa nôn ra một ngụm máu sẫm.
“Ai cũng không tốt, ngươi ở cùng với ta. Ta từ trước đến nay không thích người ngoài vào, ngươi cùng ở với ta, để Công Tôn Ngự cùng lão đại Phương gia ở cùng.” Thái tử điện hạ thanh âm như bông tuyết trong trời đông giá rét, rét đến cả người run run.
Thái tử điện hạ nói không được xen vào, việc này liền như vậy được quyết định trong thái tử điện hạ tràn ngập đố kị.
Hai vị cô nương một căn phòng, bà lão một căn, Công Tôn cùng lão đại Phương gia một căn, Nhan Tứ A Ngưu một căn, hai người bị thương một căn, còn lại một căn cuối cùng, liền là thái tử điện hạ cùng Hứa Từ.
Lý Hạo Sâm nhéo nhéo quai hàm của Hứa Từ giả vờ tức giận, cười nói: “An bài như vậy ngươi có bằng lòng hay không?”
Hứa Từ miệng tức giận, ánh mắt lại lấp lánh, đốm nhỏ lòe lòe, “Tự nhiên xin vâng theo quân chỉ của điện hạ.”
Lý Hạo Sâm lúc này mới vừa lòng gật gật đầu, lại xoa nhẹ đầu Hứa Từ hồi lâu, lúc này mới rất không tình nguyện thu hồi tay.
Giờ sờ không được thì thế nào, chờ hắn từng bước gọt giũa kỹ càng không tiếng động dẫn đường Tiểu Từ, cuối cùng rồi sẽ chính đại quang minh ôm cậu vào trong lòng hôn mấy cái. Lý Hạo Sâm qua nhiều ngày, đã sớm suy nghĩ thông thấu quan hệ của hai người.
Hứa Từ bây giờ không hiểu tình yêu thì sao? Tương lai thích nữ nhân thì sao? Hắn luôn có biện pháp khiến Tiểu Từ vĩnh viễn không rời khỏi hắn.
Đêm đó, Lâm phủ
Lâm Bách Phú cầu khẩn Lâm Tri Phủ nói: “Cha, huynh đệ Phương gia kia cư nhiên được cứu, nhi tử không cam lòng.”
Lâm Tri Phủ lúc trước vừa mới nhìn ám cách, mật hàm đều ở đó, không có ngược hướng, liền thở dài nhẹ nhõm một hơi. Giờ nghe nhi tử nói như vậy, liền có chút không kiên nhẫn, “Con a, bây giờ là thời kỳ đặc biệt, đừng ầm ĩ lớn chuyện, cứu thì cứu. Ngươi đừng quên lão già hơn hai năm trước kia.”
“Nếu ngày thường trút cũng không sao, nhưng hai ngày nay ngươi dồn ép chặt bọn họ, người Phương gia đến cả hai đều thiệt, trước mặt mọi người ầm ĩ lớn chuyện. Ngươi cũng biết, ngày gần đây Giang Nam đạo thứ sử muốn tới. Không, không phải muốn tới, nói không chừng họ đã sớm trộm vào thành Dương Châu, chỉ là giữ kín không nói ra. Giang Nam đạo thứ sử trước kia còn dễ nói, mấy thủ đoạn của vi phụ liền có thể thu phục. Nhưng Giang Nam đạo lần này lại có thái tử điện hạ danh xưng “Sát thần”, nếu ngươi ầm ĩ chuyện trong giây phút quan trọng này, vi phụ dù có mười cái đầu cũng không giữ được ngươi.”
Lâm Bách Phú nghe ra ngụ ý của Lâm Tri Phủ, chính là không ra tay hỗ trợ nữa.
Lâm Tri Phủ tuy nói yêu thương gã có thêm, nhưng trên đại sự một khi quyết định, liền sẽ không sửa đổi. Lâm Bách Phú chỉ phải áp chế lửa giận, không bằng lòng “dạ” một tiếng.
Lâm Tri Phủ nhìn ra nhi tử không thích, chỉ là lắc đầu, phất tay đuổi gã ra.
Thấy nhi tử đi xa, Lâm Tri Phủ mới nhanh chóng đứng dậy khóa cửa thư phòng, lấy mật hàm trong ám cách ra.
Phong thư chưa động, thư bên trong đâu?
Lâm Tri Phủ bối rối trong lòng, vội lấy thư ra vừa thấy là chữ viết của chủ nhân, lúc này mới yên tâm.
Bởi vì giấy viết thư luôn được đặt trong phong thư, cơ hồ không thấy phai màu ố vàng, cho nên màu giấy viết thư của bút tích thực cũng là màu trắng.
Nhan Tứ dùng giấy mới trên bàn ông ta để sao chép lại, hai cái cũng không có gì khác biệt.
Lâm Tri Phủ hoang mang rối loạn lại vội vàng cẩn thận nhét mật hàm vào trong ám cách, lúc này mới rốt cuộc yên lòng.
Ngày mai liền là thi đấu tiên tử Mẫu Đơn, chỉ cần đẩy báu vật mà ông ta đã sớm huấn luyện tốt lên vị trí tiên tử, lại nghĩ mọi cách đưa đến cho thái tử điện hạ đang đông tuần, vậy thì cách đại kế thôn tính của chủ nhân vào thêm một bước!
Trên đường Lâm Bách Phú về phòng, càng nghĩ càng giận. Mình bây giờ vẻ ngoài bị phá, đầu sỏ gây nên không bắt được, hai đồng đảng cư nhiên chạy trước! Tâm phúc của gã thấy thế tròng mắt lộc cộc chuyển ra chủ ý thối, “Công tử, lão gia nói không được, ta liền làm thầm?”
Lâm Bách Phú bước chân đi nhanh dừng lại, buông mi lườm mắt nhìn tâm phúc, “Chỉ giáo cho?”
“Hắc hắc, chúng ta đêm nay tìm mấy người võ công cao hóa trang thành hái hoa tặc, trộm sai vào khách sạn, bắt đi hai nữ nhân kia thế nào?”
“Chỗ ngươi có quen biết võ lâm cao thủ?” Lâm Bách Phú sáng mắt lên, gã đã sớm khẩn cấp muốn hái hai đóa hoa tỷ muội kia, “Nhưng đừng biến tốt thành xấu.”
Tâm phúc nghe vậy lấy lòng cười, “Tiểu nhân vừa vặn quen mất bằng hữu võ lâm, để bọn họ ra tay vừa không kéo lên người Lâm phủ, mà nắm chắc cũng lớn.”
Lâm Bách Phú vừa nghe trong lòng ổn định rất nhiều, “Như thế rất tốt, việc này liền giao cho ngươi làm. Nếu được việc, xứng đáng có thưởng. Nếu mà hư chuyện, ngươi phải cẩn thận cái đầu chó của ngươi đó.”
Tâm phúc bị dọa rụt rụt cổ, cười nói: “Công tử yên tâm, tất không nhục mệnh.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]