Vẫy lui cung nữ chia thức ăn bên người, Thái Khang đế tự mình cầm thìa thịnh múc một miếng nếp hoa quế quả phỉ ngậm ở trong miệng, tỉ mỉ thưởng thức một phen, trên mặt lộ ra vẻ mặt hồi ức lưu luyến, “Hương vị giống như đúc mẫu hậu con làm năm đó.”
Lý Hạo Sâm nghe lời Thái Khang đế, không lý do căng thẳng trong lòng, thử hỏi: “Vậy phụ hoàng phải hảo hảo ban thưởng cho thái giám này mới phải.”
Thái Khang đế cười khẽ gật đầu, “Đã sớm thưởng, sao lại không thưởng. Ta biết ý của ngươi, lão thái giám kia ở trong cung làm người hầu ba mươi mấy năm, thân phận trong sạch.” Trong cung hiểm ác, ông sau khi nếm được nếp hoa quế quả phỉ này thì trước tiên liền phái ám vệ trộm tra xét chi tiết của lão thái giám này.
Lý Hạo Sâm thấy Thái Khang đế trong lòng hiểu rõ, cũng không lo lắng nữa. Có một số việc không thể dùng bồ câu đưa tin để giải nghĩa từng cái, lúc dùng bữa kiêng kị chính trị, hai người qua loa dùng bữa sáng, rửa tay súc miệng một phen, Lý Hạo Sâm lúc này mới từ trong lòng lấy ra tờ giấy tràn ngập chi chít tên.
“Phụ hoàng, gây chuyện quá nhiều. Ta ở trước mặt triều thần không tiện nói, đây đều là tên của mấy mật thám mà Lâm Tiêu mấy năm nay đem mật thám giả trang thành ngựa gầy Dương Châu đưa đi nhà quan lại.”
Thái Khang đế nhận trang giấy, mày nhăn chặt.
“Mật thám Nguyệt quốc cứ như con đỉa cắm rễ Đại Diệu quốc ta sâu như thế, ” Thái Khang đế nhìn danh sách một lần, trong lòng sợ hãi một trận, nếu ông lần này không phái Sâm nhi đi, chuyện này còn không biết sẽ bị che dấu bao lâu.
“Lần này nhờ có thái tử, nếu không phải ngươi, trẫm còn không biết Nguyệt quốc bụng dạ khó lường đến tình cảnh mất trí như thế.” Thái Khang đế lại đảo qua danh sách một chút, trong danh sách này, quan văn võ quan chiếm một nửa, trong lục bộ cũng có mật thám rót vào trong đó.
Trán Thái Khang đế chảy ra một tia mồ hôi lạnh, “Nguyệt quốc khinh người quá đáng!”
Lý Hạo Sâm thấy thế khuyên giải an ủi: “Phụ hoàng không cần quá lo lắng, mấy mật thám đó phần lớn là nô lệ không có chút thân phận địa vị, chỉ là mấy tiên tử Mẫu Đơn có chút khó giải quyết, mấy cái tên khác cũng không đánh cắp bao nhiêu cơ mật của Diệu quốc.”
“Còn nữa, bây giờ trong triều đình Phí thị độc đại, phụ hoàng có thể nhân cơ hội này chèn ép một hai.”
“Trẫm cũng đang có ý này.” Thái Khang đế gật gật đầu, chỉ chỉ mấy vây cánh Phí thị kia, “Chuyện này liền giao cho Công Tôn Ngự làm.”
“Sâm nhi, còn hai mươi ngày nữa liền là ngày nước chư hầu đến kinh triều bái. Trẫm biết, công chúa Tuyết quốc, công chúa Già Lâu quốc, công chúa đại Phượng quốc bảy tám người lần lượt đến kinh, dù không có công chúa cũng mang theo quận chúa đến. Sâm nhi thanh danh bên ngoài của ngươi, mục đích mà công chúa các nàng đến kinh tất nhiên là không cần nói cũng biết. Ngươi xưa nay có chủ kiến, trẫm cũng không tự chủ trương nhiều, nhưng ngươi lập tức liền hai mươi tuổi.”
“Lúc trẫm hai mươi tuổi, cũng đã bắt đầu làm cha. Ngươi giờ hai mươi tuổi, ngay cả cơ thiếp hầu hạ bên người cũng không có.”
Đôi mắt Thái Khang đế lóe ra ánh sáng sáng lạn, “Nếu công chúa mấy nước đó thực sự tốt, cưới cũng không sao.”
Lý Hạo Sâm vỗ trán, biểu tình dở khóc dở cười, “Phụ hoàng, ta mười bốn tuổi đi Bắc quan tham quân, bây giờ vừa về liền đi Giang Nam đạo đông tuần, nào có thời gian tìm cơ thiếp gì chứ.”
Thái Khang đế gật đầu, hai tay chà xát, “Trẫm biết ngươi không rãnh thông hiểu tình yêu, mới vội vã tìm mấy người hợp tâm ý cho ngươi.”
Thái tử điện hạ tâm tư kín đáo, lập tức liền bắt được lỗ hổng trong lời nói của Thái Khang đế: “Vội vã tìm cho ta?” Hắn nhướn lông mày, có chút bất đắc dĩ nói: “Phụ hoàng, công chúa này đều là ngươi triệu đến?”
Thái Khang đế nhất thời nghẹn lời, ông có từng tự ám chỉ trong chiếu thư cho các nước chư hầu là đưa nữ quyến vừa độ tuổi đến.
“Phụ hoàng, về sau việc này đừng làm nữa. Nhi thần hâm mộ tình cảm hòa hợp như nước của phụ hoàng cùng mẫu hậu, sẽ không tùy tiện tìm nữ tử, dù là cơ thiếp cũng không được, dù là nữ tử này xinh đẹp tuyệt luân, thiên hạ vô song cũng không được.” Lý Hạo Sâm miệng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, trong lòng lại nghĩ chẳng có nữ nhân nào có thể khả ái xinh đẹp bằng Tiểu Từ nhà mình.
Trong lòng hắn Tiểu Từ đã là thiên hạ vô song độc nhất vô nhị, không ai có thể thay thế.
Thái tử điện hạ thật là tâm cơ thâm trầm, nội tâm âm u muốn chết, ở mặt ngoài cứ bưng bộ dáng hắn nghĩa chính ngôn từ luôn vì thiên hạ.
Thái Khang đế bị thái tử điện hạ phản bác đến không lời nào để nói, cuối cùng chỉ phải thở dài một tiếng, vẫy hắn ra ngoài.
Thái Khang đế giao danh sách cho Công Tôn Ngự, không qua bao lâu Công Tôn Ngự liền đem mấy vây cánh phá lệ xúc động của Phí thị nhổ tận gốc, siêu gia. Bởi vì có hiềm nghi thông đồng với địch phản quốc, Phí Viễn Chinh không có lập trường bảo vệ họ, chỉ có thể trơ mắt thuận theo động tác của Thái Khang đế cùng Công Tôn Ngự.
Bởi vì chuyện này, vây cánh Phí Viễn Chinh bị chém một phần ba, uy nghiêm triều đình không lớn bằng trước.
Phí Viễn Chinh chỉ có thể cắn răng bạc, nuốt máu vào bụng, ngoài miệng còn phải cung kính tán dương Thái Khang đế nghiêm minh.
Nửa tháng sau, hai trăm tám mươi bảy người Lâm thị toàn bộ bị áp ở ngoài cổng thành, chém đầu thị chúng. Lần này thời gian xử phạt tốn bốn canh giờ, sau khi chờ mấy người đó đều bị xử quyết, trên hình đài đã là máu chảy thành sông, mảng lớn mảng lớn máu cuồn cuộn chảy về phía đám người.
Lâm thị thê tử hiện giờ của Hứa Trường Tông trốn trong đám người, trong lòng sợ hãi một trận. Tuy nói là sao trảm cả nhà, nhưng ả nghe nói nữ nhi sau khi gả ra khỏi Lâm phủ cũng đều gặp độc thủ (ám sát),không một ai sống.
Theo lời Hứa Trường Tông, thủ pháp này hẳn là ám vệ của Thái Khang đế gây nên, Lâm thị tim đập thình thịch, ả như thế nào cũng không nghĩ tới, phụ thân ả dĩ nhiên là mật thám Nguyệt quốc, mà trong cơ thể ả còn giữ một nửa máu Nguyệt quốc!
Nếu không phải ngày đó tình đầu ý hợp, ám độ trần thương với Hứa Trường Tông, ả nghĩa vô phản cố sinh ra Tử Nhai. Bị chính thê Lâm gia trục xuất khỏi Lâm phủ, vài chục năm thấy ả không có lui tới với Lâm phủ, chỉ sợ trong mấy nữ tử bị ám sát liền có mình!
Ả từng nghĩ kiếp nạn của mình là Hứa Trường Tông, lúc này thế nhưng thành Thiên Thần cứu mạng ả.
Thế sự thật vô thường, Lâm thị ẩn trong đám người, nhìn cả đám sắc mặt quen thuộc, khi nhục qua ả, cười nhạo qua ả, ngược đãi qua ả, đánh chửi qua ả hai mươi mấy năm trước, tất cả từng người từng người đều bị chém đầu.
Lâm thị cười ha ha trong lòng, báo ứng, đây đúng là báo ứng!
Trở lại Hứa phủ, Hứa Trường Tông còn ở Lễ bộ chưa về.
Lâm thị tâm sự tầng tầng, một là chuyện đại cừu năm đó được báo thống khoái trong lòng. Hai là cảm kích ông trời thương xót, để ả ngày đó gặp được Hứa Trường Tông phong thần tuấn tú, do đó không chỉ thoát đi biển khổ, còn thậm chí miễn đi tử vong.
Ả lòng mang cảm kích, thấy sắc trời đã gần đến hoàng hôn, liền tự mình xuống bếp vì Hứa Trường Tông làm vài món sở trường.
Khi sắc trời tối hết, Hứa Trường Tông mới cùng Hứa Tử Nhai kéo thân hình mệt mỏi trở về nhà.
Từ sau ngày Lâm phủ Dương Châu bị tra ra là mật thám Nguyệt quốc, hai người họ ở trong triều cũng không dễ chịu. Không phải vì bọn họ ở trong triều có sai phạm, mà là vì phu nhân ông ta là người trong Lâm phủ.
Lâm thị sớm bị Lâm phủ trục xuất khỏi gia môn nhiều năm, việc này cũng là gièm pha, ông cùng Lâm thị chưa bao giờ nói nhiều với bên ngoài. Cũng không biết sao, triều đình thậm chí toàn bộ Kinh thành cơ hồ mỗi người đều biết Lâm thị là thứ nữ bị Lâm Tiêu trục xuất khỏi gia môn.
Mà nguyên nhân Lâm thị bị trục xuất khỏi gia môn bọn họ vậy mà cũng đều biết rõ ràng thấu đáo.
Năm đó ông ta trên đường Dương Châu cùng Lâm thị tằng tịu với nhau, làm Lâm thị chưa kết hôn sinh con bị Lâm phủ trục xuất khỏi gia môn. Mà chuyện ông ta sau khi Lâm thị sinh con cho ông ta nhưng vẫn thành thân với Vương thị lại bị người truyền ra ồn ào huyên náo.
Tất cả mọi người nói Hứa Trường Tông ông là Trần Thế Mỹ mỗi người phỉ nhổ, nhưng Lâm thị cũng không phải là Tần Hương Liên đáng thương gì cả.
Đơn giản là Lâm thị hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, mang theo hài tử liền vào ở nhà Vương thị, cuối cùng tuy là Vương thị hưu phu, nhưng rốt cuộc cũng vì Lâm thị chèn ép Vương thị, làm cho Vương thị chó cùng rứt giậu.
Trên đường về nhà vừa nãy, ông cùng Tử Nhai ngồi trong xe ngựa chật hẹp, bên tai là tiếng chửi rủa ngoài cửa sổ nối liền không dứt.
“Ngươi biết không, ngồi trên xe ngựa kia chính là đương kim Trần Thế Mỹ. Ông ta năm đó tằng tịu với thứ nữ của mật thám Nguyệt quốc, ham muốn vui thích xong liền vào kinh đi thi. Nhưng ông ta sau khi thi được Trạng Nguyên cư nhiên không trở về tìm thứ nữ tư định chung thân kia, mà là câu dẫn thiên kim của Vương viên ngoại thành thân với ông ta.”
“Ta cũng nghe nói, nhưng Lâm thị này cũng không phải đèn cạn dầu gì. Vương thị bị giấu diếm thành thân với ông ta, tình nhân Lâm thị của ông ta lại mang theo hài tử lớn ba tuổi tìm tới cửa vào ở, hài tử kia chính là tân khoa Bảng Nhãn năm nay —— Hứa Tử Nhai.”
“Lâm thị này rất có thủ đoạn, sợ là dòng máu Nguyệt quốc gian tà trong khung quấy phá. Ả không qua bao lâu liền làm cho Vương thị thất sủng, năm năm trước còn làm cho Vương thị hưu phu để trút căm phẫn, mà Lâm thị kia cũng thành thê tử danh chính ngôn thuận của Hứa Trường Tông.”
“Ai, thật là đáng thương cho Vương thị cùng đứa con mới gần mười tuổi của nàng năm đó. Khó trách Hứa Từ mấy năm đó ngang ngược bá đạo, đều là vì Hứa Trường Tông cùng Lâm thị chèn ép mới làm cho một hài tử choai choai dùng loại phương thức này để phản kháng. Nếu không ngươi xem, người thì vẫn là Hứa Từ, nhưng từ khi vào nhà Tống Thái công, liền phảng phất thay đổi thành người khác, ôn hòa khiêm tốn, có thể thấy cũng không phải là Hứa Từ ngang ngược, mà là Hứa Trường Tông làm phụ thân bất công quá nặng, chuyên khi dễ Vương thị cùng con nhỏ của nàng.”
“Lâm thị này cùng Hứa Trường Tông thật là vương bát nhìn đậu xanh nhìn hợp mắt, một đôi gian phu *** phụ, làm bậy mệnh quan triều đình.”
Hứa Trường Tông cùng Lâm thị bây giờ đã thành con chuột chạy qua đường mùi hôi ngộp trời, mỗi người kêu đánh, mỗi người chán ghét. Hứa Trường Tông bởi vì là đảng Phí thị, mà nhiều ngày nay Thái Khang đế đã nghiêm trị vây cánh trong Phí thị cùng người có liên lụy với Lâm phủ.
Ông ta tuy không có liên lụy gì với việc này, nhưng Lâm thị dù sao cũng là nữ nhi của Lâm Tiêu, nhiều vây cánh Phí thị đều bị tổn thất, đảng Phí thị hận quạ cùng nhà, phá lệ bài xích ông ta.
Mà □□ càng chỉ trích ông ta không ngừng, bây giờ ông ta ở triều đường có thể nói là khó xử, cất bước khó khăn. (Editor: không hiểu sao cứ có mấy ô vuông này nữa =.=)
Hứa Tử Nhai cũng không tốt đến đâu, hắn ở Hàn Lâm viện vốn là tu toản, giờ lại bị học sĩ Hàn Lâm viện đuổi đi cùng mấy hạ nhân đồng loạt phơi nắng hong khô sách.
Mà tất cả điều này Lâm thị đều không biết, ả đang ở trong nhà chuẩn bị món ngon, chỉ còn chờ phu quân cùng nhi tử trở về.
Tử Nhàn gần đây cũng không biết ở trong phòng làm gì, thường thường cả ngày không thấy đi ra. Ả giờ đã thành thói quen, không để ý tới nữa.
Đồ ăn của mấy thiếp thị khác đều có ma ma chuẩn bị, hiện tại Hứa gia suy bại, bọn họ không cần mỗi ngày ăn cơm chung với nhau, mấy người Dương thị mỗi lần đều bưng đồ ăn vào trong phòng ăn xong lại bưng về phòng bếp.
Bây giờ Lâm thị đang ở trong phòng ngồi chống đầu trông mong nhìn, chỉ mong phu quân nhi tử nhanh nhanh trở về.
Sắc trời tối đen, Hứa Trường Tông cùng Hứa Tử Nhai mới đầy mặt không vui nện bước trầm trọng vào cửa nhà.
Lâm thị thấy thế vội vàng nở nét mặt vui cười, ả giúp Hứa Trường Tông cởi quan phục liền cười nói: “Hôm nay ta trộm đi cửa thành nhìn chém đầu Lâm phủ, thật là hả lòng hả dạ. Bọn họ năm đó khi nhục ta như vậy, hôm nay có kết cục này, cũng là báo ứng!”
Hứa Trường Tông ngốc ngốc nhìn Lâm thị, phảng phất như chưa từng quen biết qua ả, thanh âm run lên: “Trong thân thể ngươi lưu trữ cùng dòng máu của họ, thân nhân ngươi bị giết, ngươi lại không có chút thương tâm ngược lại là không khí trần đầy vui mừng?”
Lâm thị lúc này mới ý thức được mình nói có chút quá mức lạnh lùng, ả vội vàng làm sáng tỏ nói: “Ta cũng có chút bi ai, nhưng bọn họ dù sao cũng là trừng phạt đúng tội.”
Hứa Trường Tông thở dài một hơi, không để ý ả nữa.
Lâm thị thấy thế, lại muốn cởi quan bào cho Hứa Tử Nhai, nào biết tay vừa thò đến một nửa liền bị Hứa Tử Nhai một tay đánh rớt xuống đất, Hứa Tử Nhai vẻ mặt lạnh lùng yên tĩnh, “Mẫu thân, ta tự mình làm là được.”
Liên tiếp bị phu quân cùng nhi tử lạnh nhạt, Lâm thị lòng không cam tâm, nhưng nhớ tới đồ ăn mình tân tân khổ khổ làm, liền lại lần nữa miễn cưỡng cười vui, “Lão gia, Tử Nhai, ta làm đồ ăn cho các ngươi bây giờ còn ấm đấy, mau thừa dịp còn nóng ăn đi.” Nói liền ôm cánh tay Hứa Trường Tông dẫn vào trong phòng khách.
Hứa Trường Tông bất động thanh sắc đẩy Lâm thị ra, tự mình yên lặng đi.
Ông bây giờ cực kỳ hối hận, nếu có thể quay lại, ông chỉ nguyện cả đời này cũng không muốn gặp gỡ Lâm thị này.
Con đường làm quan của ông vì Lâm thị mà đã bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, mà trên người Tử Nhai lưu trữ máu người Nguyệt quốc, đời này cũng đừng nghĩ đến có thành tựu trên con đường làm quan.
Một bên là Hứa Từ đứa con giỏi một đường hát vang chiến thắng trở về của Vương thị, một bên là Hứa Tử Nhai đứa con ngoan không có bất kỳ tiền đồ nào của mình.
Bên nào tốt bên nào kém, vừa nhìn liền hiểu ngay.
Nếu năm đó ông ta không nhất thời xúc động tằng tịu với Lâm thị, ông ta liền có thể không dừng lại nhắm thẳng Kinh thành mà đi, thường ở trong nhà Vương viên ngoại, cùng Vương thị kết thành tình nghĩa vợ chồng nâng khay ngang mày, sinh ra một nhi tử nhu thuận thông minh như Hứa Từ.
Vương thị xưa nay dịu dàng thiện lương, mà Lâm thị có nhiều tâm cơ. Ông ta cũng có chút tâm cơ cùng thủ đoạn, cho nên ông càng thưởng thức cùng yêu thích Lâm thị có thủ đoạn hơn một ít, lại chướng mắt Vương thị không có năng lực gì.
Mà Lâm thị ông đủ loại yêu thích lúc trước, bây giờ lại máu lạnh đến tận đây, thân nhân của mình lần lượt bị chém đầu, ả không những không cảm thấy bi thương ngược lại là sung sướng khi người gặp họa. Lâm thị người này đến cùng là máu lạnh nhẫn tâm đến đâu mới có thể đến loại tình trạng này, Lâm thị trừng mắt tất báo, người ta hại ả một phần, ả liền muốn trả lại cho người ta mười phần.
Đột nhiên, Hứa Trường Tông dừng lại cước bộ, giống như dùng hết sức hỏi một câu, “Ta năm đó từng vứt bỏ ngươi, làm cho ngươi khóc lóc rất lâu, ngươi lúc ấy có từng hy vọng ta không chết tử tế hay không?”
Lâm thị giật mình tại chỗ, ngây ra như phỗng. Nói thật, ả năm đó đích xác có qua loại suy nghĩ này, nhưng sau khi ả cùng Tử Nhai vào ở Hứa phủ, suy nghĩ này ả cũng không động qua. Nếu ông ta chết, những gì mình có được chẳng phải cũng tan thành mây khói?
Hứa Trường Tông thấy Lâm thị sửng sốt, trong lòng đã biết. Ông ta chỉ cảm thấy trong lòng phát lạnh, khủng bố kéo tới.
Giai nhân gắn bó kề cận bên gối mình bên nhau vài chục năm, cư nhiên từng hận không thể cho mình chết, Lâm thị quả nhiên là lòng dạ rắn rết.
Nếu là ngày thường Hứa Trường Tông sớm đã sốc đến la to, giận không thể át. Nhưng hôm nay Hứa Trường Tông sớm đã hao hết khí lực toàn thân, ngay cả sức để giận cũng không có. Lâm thị thấy Hứa Trường Tông không giận, lại lần nữa mỉm cười, “Lão gia, khi đó ta nhất thời tức giận, ngươi không cần để ở trong lòng. Nhanh đi ăn cơm đi, ta có vì ngươi mà làm sư tử đầu Dương Châu ngươi thích ăn nhất.”
Sư tử đầu…Dương Châu.
Hứa Trường Tông hiện giờ kiêng kị nhất là hai chữ Dương Châu, Lâm thị cư nhiên còn không thích hợp làm sư tử đầu Dương Châu gì đó!
Ông rốt cuộc không thể nhẫn nại, phút chốc phất ống tay áo, bỏ Lâm thị ra, “Ta không đói bụng, về thư phòng trước, các ngươi ăn đi.”
Lâm thị thấy thế đuổi theo vội vàng kéo Hứa Tử Nhai, trong thần sắc mang theo giận dữ, “Các ngươi một người hai người làm sao thế, không phải vẫn tốt sao, đến cùng là tức giận cái gì?”
Hứa Tử Nhai hai mắt đỏ thẫm, trong đó có nước mắt cuồn cuộn, “Ta hai ngày nữa liền sẽ từ quan.”
Lâm thị kinh hãi, giữ chặt cánh tay Hứa Tử Nhai muốn rời đi, nôn nóng nói: “Từ quan? Ngươi là tân khoa Bảng Nhãn, tiền đồ vô lượng, vì sao phải từ quan? Ngươi từ quan muốn đi đâu?”
Ả thật vất vả nâng đầu, Lâm phủ thương tổn ả đều đã chết, phu quân ả là tân khoa Trạng Nguyên năm đó, nhi tử ả là tân khoa Bảng Nhãn bây giờ. Ả cả đời mệnh tốt, quả thực có thể nói là người thắng nhân sinh.
Thật vất vả đợi đến lúc nhi tử thành công, lập tức liền cưới quý nữ về nhà, trên con đường làm quan cao hơn một bậc, mà ả làm mẫu thân cũng huy hoàng vô hạn, Hứa Tử Nhai cư nhiên nói muốn từ quan?!
Nó chẳng lẽ điên rồi!
Hứa Tử Nhai cũng nhìn không được nữa, giận dữ hét: “Mẫu thân, cầu ngài yên tĩnh một chút được không? Bởi vì Lâm Tiêu có quan hệ huyết thống với ngài, mà giờ đây phụ thân cùng ta đều cất bước khó khăn trong triều đình, bị hai bên xa lánh.”
“Lâm phủ sao trảm cả nhà, bọn họ tuy đuổi ngươi khỏi gia môn, nhưng dù sao cũng nuôi ngươi mười mấy năm, bọn họ đều đã chết, ngươi không có một chút thương cảm, nhưng cũng đừng biểu hiện sung sướng khi người gặp họa như thế. Ngươi phải biết chúng ta tuy rằng ở mặt ngoài không bị liên lụy, kỳ thật sau lưng đã sớm bị người ta không ngừng chửi rủa.”
“Ta cùng với phụ thân bây giờ đã dơ bẩn không chịu nổi, bị người lên án. Phụ thân đã già rồi, đời này cứ như vậy chịu đựng qua đi. Nhưng ta còn trẻ, ta không thể cứ như vậy mà bị mài chết. Bây giờ hết đường làm quan, ta chỉ có thể xông ra thành quả ở thương giới.”
Hứa Tử Nhai nói xong liền xoay người rời đi, không nhìn Lâm thị nữa.
Lâm thị hai chân xụi lơ đổ trên mặt đất, nước mắt rơi như mưa. Ả vốn tưởng rằng khắp nơi trời quang mây tạnh, đây là tân sinh, tất cả vừa mới bắt đầu. Lại không biết thì ra đây là Địa Ngục, đây là bắt đầu ác mộng.
…
Cùng lúc đó, trong phủ Cung thân vương xa ở Hải Nam, Cung thân vương vừa lấy được mật hàm cùng mật chiếu mà Thái Khang đế truyền đến.
Trong mật hàm có nói chi tiết hành vi phạm tội của Lâm Tiêu, cùng Lâm Tiêu thú nhận thân phận của vương phi hắn.
Cung thân vương bụm mặt đau lòng không dứt, do vợ cả hắn bị bệnh chết sớm, hắn tuy nhiều năm qua đi lại trong ngõ liễu hành vi phóng đãng, nhưng chỉ là vì lấy bạo chế bạo, để giải nỗi khổ tương tư.
Cho đến khi gặp gỡ tiểu vương phi này của mình, hắn mới triệt để hưởng thụ được cảm giác thỏa lòng khi được sống lại.
Nhưng hắn vạn vạn không hề nghĩ đến, tiểu vương phi mà mình đủ loại yêu thương, tới gần mình thế nhưng chỉ là vì lợi dụng mình.
Cung thân vương bất động thanh sắc đặt mật hàm cùng mật chiếu ở trong lòng, cất bước đến phòng ngủ chính.
Trong phòng ngủ chính, Cung thân vương phi đang dỗ lão Nhị mới sinh không bao lâu đi vào giấc ngủ.
Có lẽ đã sớm dự liệu được kết cục của mình, Cung thân vương phi rõ ràng là nghe được Cung thân vương đến, nhưng cũng không nhìn hắn cái nào, chỉ là sau khi dỗ lão Nhị ngủ, lúc này mới giương mắt nhìn Cung thân vương.
Lúc này trong mắt Cung thân vương phi không còn thần sắc hoạt bát mà Cung thân vương thường xuyên nhìn thấy vào ngày thường, trở thành vắng lặng như ao tù nước đọng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]