Thái tử điện hạ mặt không biểu tình, mang theo Hứa Từ rời đi như bay.
Nơi hắn đi không phải nơi khác, chính là tẩm cung trong Đông Cung thái tử. Vào tẩm cung nhà mình, Lý Hạo Sâm ngựa quen đường cũ đi vào tẩm điện.
Thật cẩn thận đặt Hứa Từ lên trên giường.
Vừa rồi bởi vì nhất thời nóng vội, lại quên lý trí. Chỉ nghĩ chấn nhiếp Nữ Đế Kim quốc, lại quên Tiểu Từ còn mở to mắt.
Trong cả đường đi thái tử điện hạ ngay cả can đảm cúi đầu nhìn người trong lòng cũng không có, chỉ sợ cúi đầu một cái, liền thấy biểu tình ghét bỏ của Hứa Từ. Hắn còn chưa hoàn toàn nắm chắc, nếu lúc này làm cho tiểu Từ đơn thuần biết tâm tư xấu xa của mình, còn không biết nên nghĩ gì.
Thái tử điện hạ trong lòng cười khổ, nghĩ hắn chinh chiến sa trường, gặp phải qua vô số lần sinh tử tồn vong trong lúc nguy cấp, nhưng có lúc nào sợ qua?
Bây giờ liền vậy mà khiếp đảm như người nhu nhược!
Hắn vốn liền không nên là loại tính cách suy nghĩ do dự, khúm núm, không dám làm này.
Hôm nay trước khi Nữ Đế Kim quốc xuất hiện, hắn còn muốn từ từ mưu đồ, nhưng hôm nay Nữ Đế Kim quốc như một cây gai sắt mạnh mẽ cắm vào, cư nhiên muốn thừa dịp Tiểu Từ uống say mà đùa giỡn cậu.
Loại hành vi bá đạo đơn giản thô bạo này, đối với loại thiếu niên tỉnh tỉnh mê mê như Hứa Từ, ngược lại là có lực sát thương nhất.
Mà huống chi bản thân Nữ Đế kia tư sắc không tầm thường, còn là nữ tử. Chỉ điểm này, liền chiếm ưu thế hơn hắn. Nhưng thì tính sao?
Nữ Đế cường thế muốn xâm nhập vào lòng Hứa Từ như vậy, lại vừa vặn cho thấy nàng cũng không để ý cảm nhận của Hứa Từ. Nếu bàn về thời gian này ai đau lòng, yêu thương Hứa Từ nhất, Lý Hạo Sâm hắn nếu nói đứng thứ hai, liền không ai dám nói đứng thứ nhất.
Khi Tiểu Từ còn nhỏ như con thú con đề phòng hắn, hắn dùng thời gian một năm mới làm cậu thân cận mình, sau đó hắn lại dùng thời gian ba năm mới che nóng trái tim đề phòng kia.
Cho đến mười tuổi, Tiểu Từ mới bắt đầu mở rộng cửa lòng, chân chính bỏ tâm đáp lại hắn.
Hắn với Tiểu Từ, tất nhiên là khác với người bên ngoài.
Nghĩ thông suốt điểm này, Lý Hạo Sâm cũng không còn khẩn trương cùng phẫn nộ vừa nãy. Hắn cẩn thận buông xuống Hứa Từ, lúc này mới cúi đầu nhìn ánh mắt đầu tiên của đêm nay.
Hứa Từ vốn tưởng rằng ngủ say bây giờ trong mắt một mảnh rõ ràng, đang bình tĩnh nhìn thái tử điện hạ.
Lý Hạo Sâm lăn lăn cổ họng, thanh âm trầm thấp khàn khàn giống như một vò rượu lâu năm, làm người nghe bất giác say mê: “Tiểu Từ, ngươi tỉnh?”
Hứa Từ mở to mắt, tự nhiên là tỉnh. Ý của thái tử điện hạ, là hỏi cậu có thanh tỉnh hay không.
Hứa Từ lại là nghe hiểu, cậu dừng hồi lâu, đột nhiên si ngốc cười lên tiếng. Thái tử điện hạ nhăn mi, xem ra là uống say. Trong lòng vừa may mắn lại tiếc nuối, tư vị vừa muốn để tiểu Từ biết lại không nghĩ muốn Tiểu Từ hiện tại liền biết thật không yêu thích.
Bất đắc dĩ cười, thái tử điện hạ đang muốn đứng dậy, nào biết cánh tay Hứa Từ đột nhiên duỗi ra.
Thái tử điện hạ bất ngờ không kịp phòng, bị Tiểu Từ ôm lấy cổ, cọ bổ nhào vào lên trên người hắn.
Di? Thái tử điện hạ trừng lớn hai mắt, kinh ngạc nhìn chằm chằm Tiểu Từ dưới thân.
Tiểu Từ còn đang si ngốc cười, vừa cười vừa lầm bầm lầu bầu: “Ta thực ngốc, ta thực ngốc.”
Thái tử điện hạ nhìn bộ dáng Hứa Từ si ngốc ngây ngốc, thế nhưng không rõ cậu đến cùng là tỉnh hay là say.
Hứa Từ sau khi túm thái tử điện hạ lên trên người thì cũng không buông tay, thái tử điện hạ đành phải duy trì động tác này, có chút bất đắc dĩ đưa tay ôm lấy sau eo Hứa Từ lăn nửa vòng., hai người lập tức thành tư thế đồng thời nằm ở trên giường.
Đưa tay nhéo nhéo hai má thịt đô đô của Hứa Từ, thái tử điện hạ bật cười, “Tiểu Từ đang cười ngốc cái gì?”
Hứa Từ cười hồi lâu, dán mặt đến cổ Lý Hạo Sâm, hô hấp trộn lẫn mùi thuần tửu cùng khí tức của thái tử điện hạ, “Thái tử điện hạ, vừa nãy Nữ Đế chỉ là phất đi mảnh lá rơi trên trán giúp ta mà thôi.”
“Thái tử điện hạ, nụ hôn của ta, thân thể của ta, trái tim của ta, tất cả của ta đều thuộc về ngươi.”
“Thái tử điện hạ, ta yêu ngươi a!”
Hứa Từ ngẩng đầu lên, trong mắt mèo hắc bạch phân minh lóe ra chút chút huỳnh quang, “Thái tử điện hạ, ta yêu mến ngươi đã lâu rồi a.”
Đúng, thái tử điện hạ sao có thể sẽ không thích cậu.
Cậu mấy năm nay trong lòng luôn thấp thỏm bất an, sợ làm thái tử điện hạ phản cảm. Nhưng nếu không phải thái tử điện hạ vừa nãy quên mất mà ẩn nhẫn hôn môi cậu, cậu đến bây giờ vẫn còn đang do dự không ngừng.
Mình kiếp trước đối đãi thái tử như vậy, thái tử điện hạ còn vì mình xả thân mà chết. Kiếp này cậu toàn tâm toàn ý ở bên thái tử điện hạ, thái tử sao có thể chỉ yêu Hứa Từ ngang ngược kia, lại không yêu Hứa Từ cậu lòng hướng về hắn hiện tại chứ?
Đều do bản thân, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.
Luôn cho rằng thái tử điện hạ vào lúc mình mười bảy tuổi mới làm vậy với mình, liền cho rằng thái tử điện hạ mười bảy tuổi mới thích cậu.
Thái tử điện hạ giật mình tại chỗ, Hứa Từ nói trùng kích quá lớn, hắn nhất thời không thể phản ứng lại.
Hứa Từ thấy thái tử không có động tĩnh, lại dán dán trên người hắn, động thân thò đầu qua, lớn mật dùng môi khẽ chạm đôi môi ôn hậu của thái tử điện hạ, “Thái tử điện hạ, ngươi có bị dọa hay không?”
Hứa Từ cúi đầu rầu rĩ cười ngớ ngẩn, trong nháy mắt thái tử điện hạ hôn cậu vừa nãy, cậu liền biết kết quả.
Kiếp trước vẫn là thái tử điện hạ ở phía sau theo đuổi mãnh liệt, cậu luôn là vừa trốn vừa hận. Nhưng hôm nay lần nữa đến một đời, cậu cũng muốn cho thái tử điện hạ cảm nhận được cảm giác được người theo đuổi.
Cậu cảm thấy, nếu cậu sống lại, thì việc này không chỉ nên có thái tử điện hạ là chủ động, tình cảm là chuyện hai người, cậu tự nhiên không thể làm rùa đen rút đầu nữa, có đôi khi đến lúc nên □□ liền phải lớn mật phóng ra!
Lý Hạo Sâm bị Hứa Từ hôn một cái, lúc này cuối cùng mới phản ứng lại.
Hắn đảo khách thành chủ, quay người xoay Hứa Từ qua, vẻ mặt không thể tin nhìn cậu.
“Tiểu Từ, Tiểu Từ.” Hắn chỉ gọi tên cậu, lại không biết nên tiếp tục như thế nào, nhưng chỉ cần gọi thế thôi, tình ý trong đó đã phun trào.
Hạnh phúc tới quá nhanh, nhanh đến nỗi khiến hắn không kịp xoay sở.
Hứa Từ đưa tay ôm chặt lấy tấm lưng dày rộng của Lý Hạo Sâm, chôn đầu trong lòng hắn, tim đập nhanh, “Thái tử điện hạ, ta ở đây, thái tử điện hạ.”
Hai người rốt cuộc không nói gì thêm, chỉ là ôm nhau như vậy, ai cũng không muốn đánh vỡ thời khắc bình tĩnh hỗn loạn tình yêu này.
Hứa Từ liền ở trong cái ôm của thái tử điện hạ, ngủ đi…
Chờ khi Lý Hạo Sâm ôm Hứa Từ đủ rồi, cúi đầu tính thẳng thắn tất cả với cậu, mới phát hiện tiểu gia hỏa này đã nặng nề thiếp đi.
Lý Hạo Sâm bất đắc dĩ… Quả thực là, không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt.
Yến hội còn đang tiếp tục, Hứa Từ có thể rời đi, thái tử điện hạ hắn đây lại không thể rời tiệc quá lâu.
Dứt khoát để Tiểu Từ ở đây ngủ, nhìn cậu còn có thể chạy đến nơi nào. Mang theo một ít tiếc nuối, Lý Hạo Sâm chỉ có thể kiềm chế tâm tình nóng nảy trở lại yến hội.
Lúc đó yến hội đã gần đến phút cuối, Đại Diệu quốc trong tỷ thí đều có thắng có thua, nhưng vẫn là thắng nhiều thua ít.
Thái Khang đế thấy kết quả như vậy, long nhan đại duyệt, ngầm thay nhau thưởng cho mấy người tỷ thí một lần.
Phải nói trong đó có một vũ giả (người khiêu vũ) thắng vì đánh bất ngờ là được tứ hoàng tử tiến cử, vũ giả kia khi khiêu vũ dùng tranh vải bao vây bốn phía, làm tất cả mọi người nhìn không rõ. Nhưng lại nhìn thấy mông mông lung lung, chính vì phần mông lung này mà khiến trong lòng mọi người như có ngàn vạn con kiến bò ngứa, nhịn không được muốn lặng lẽ nữ tử kia nhảy đến cùng là bộ dáng gì.
Không qua bao lâu, trên tranh vải liền bị hất lên từng tầng mực nước, mọi người mới đầu còn trong lòng không vui, hận không thể nhanh chóng kéo tranh vải xuống.
Cũng không qua bao lâu, mọi người đều là kinh hỉ không thôi.
Vũ giả kia thế nhưng dùng nước giấu trong tay áo luân phiên vẽ tranh trên tranh vải, chỉ chốc lát sau liền vẽ ra bứa y phục bách điểu hướng phượng.
Tài nghệ cùng tâm tư khéo léo này thật là làm người ta chỉ nhìn liền không thể không ca ngợi.
Có thể nghĩ, người này đương nhiên là thắng cuộc thi vũ giả trong đêm thịnh yến đó, tỷ thí trong yến hội cũng không phải tỷ thí chân chính, chỉ là lấy luận bàn cùng thăm dò làm chủ.
Đêm nay dù sao cũng là mở tiệc chiêu đãi khách nhân, không thể tổn thương hòa khí, tỷ thí chân chính, còn phải bắt đầu từ ngày mai.
Khi Lý Hạo Sâm đến, vũ giả tứ hoàng tử tiến cử sớm đã nhảy xong, hắn vẫn chưa nhìn thấy lần khiêu vũ nãy. Đương nhiên dù hắn thấy được, bấy giờ trong lòng nghĩ cũng chỉ sẽ là Hứa Từ, không chứa được bất cứ chuyện khác.
Yến hội tới gần chót, Thái Khang đế còn nói mấy lời chúc đường hoàng, lúc này mới phái các công công dẫn đường đi trước dẫn đường, đưa mấy khách nhân đó tất cả ra khỏi hoàng cung.
Thái tử Duyên Hoa của Tuyết quốc cùng công chúa Tuyết Sanh của Tuyết quốc đi cuối cùng, công chúa Tuyết Sanh trong lòng ngưỡng mộ thái tử điện hạ, đêm qua luôn muốn tìm cơ hội cùng thái tử điện hạ trò chuyện hai câu. Nhưng không nghĩ tới vừa muốn mở miệng, thái tử điện hạ đã đứng dậy rời đi.
Bây giờ bọn họ lạc cuối cùng, thái tử điện hạ ngại thân phận phải lưu lại đến cuối cùng tiễn bước tất cả khách nhân mới có thể rời đi.
Công chúa Tuyết Sanh thấy có cơ hội, liền lặng lẽ sửa sang lại ống tay áo, xấu hổ mang theo sợ hãi đi đến trước mặt Lý Hạo Sâm, “Tuyết Sanh gặp qua thái tử điện hạ.”
Bây giờ thái tử điện hạ nơi nào còn nghĩ đến trò chuyện với họ, hắn bây giờ chỉ muốn gắn cánh trên lưng, nhanh chóng bay về tẩm cung, bay đến bên Tiểu Từ mới thôi.
“Công chúa Tuyết Sanh, không biết còn có chuyện gì?” Lý Hạo Sâm thái độ giải quyết việc chung, trong lời nói để lộ ra ý tiễn khách.
“Tuyết Sanh cùng ca ca cùng đi, khách sạn cách hoàng cung có chút xa. Một đường tối mù, có chút sợ hãi, Tuyết Sênh mạo muội, chẳng biết thể thỉnh thái tử điện hạ hộ tống một đoạn đường hay không?” Công chúa Tuyết Sanh hai mắt đẫm lệ mông mông, thẹn thùng dùng ánh mắt ướt sũng nhìn Lý Hạo Sâm.
Lý Hạo Sâm trong lòng nhất thời khó chịu một trận, không chút nghĩ ngợi liền gọi lại Công Tôn Ngự tính lén lút rời đi, “Công Tôn Ngự.”
“Thái tử điện hạ, là ngài gọi Tiểu Thần sao?” Vốn muốn bỏ chạy Công Tôn Ngự bị bắt lại, rất không tình nguyện quay đầu, cợt nhả lạy.
“Miễn, công chúa Tuyết Sanh của Tuyết quốc sợ tối, ngươi lại hộ tống họ đến khách sạn.” Lý Hạo Sâm dừng một chút, lại nói, “Nhớ kỹ, là đến khách sạn, ngươi phải nhìn thấy hai vị khách nhân vào khách sạn mới được rời đi, biết không?”
Lệnh của thái tử, không dám từ chối. Công Tôn Ngự tuy muốn vội vã rời đi, lại vẫn là nắm chặt nắm tay trả lời: “Tất không nhục mệnh!”
Thấy thái tử điện hạ không chút để ý tới mình, chỉ là để một vị võ tướng đưa mình trở về, công chúa Tuyết Sanh rất là khổ sở. Nhưng lời đã đến nước này, nàng cũng không thể nói gì thêm.
Nói đến lại nhiều, liền là qua. Nếu muốn có thể gả cho thái tử điện hạ, nàng còn cần tỉ mỉ mưu hoa một trận.
Rốt cuộc tiễn bước được tất cả khách nhân, trên đại điện này hắn một khắc cũng không muốn ngốc nữa.
Đoàn người Tuyết quốc chân trước vừa đi, Lý Hạo Sâm liền thi triển khinh công, đi tới Đông Cung.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]