Edit: Uyển Sung dung
Beta: SuTháiphi
Đúng lúc giữa trưa, mặc dù đã gần vào thu nhưng ánh mặt trời vẫn còn rất chói chang. Chiếu lên trên mặt đất lát đá ngọc xanh, trắng lóa, nối thành một mảnh sáng long lanh, khiến cho mắt người ta không mở ra được.
Ve mùa thu đậu trên nhánh cây, khàn cả giọng mà lưu lại âm thanh của mình trong trời đất, quấy nhiễu lòng người đến tâm phiền ý loạn[1].
([1] tâm phiền ý loạn: tâm tư phiền loạn, không biết làm thế nào mới được)
Mấy cung nhân mang theo giỏ trúc, cầm gậy dính keo trong tay, dính xuống từng con ve ngay khi chúng dùng âm thanh Xi..Xiiii.. nghênh đón một khắc cuối cùng trong sinh mệnh của mình.
Cây ngô đồng cao lớn vươn ra bóng cây xanh râm mát như mái che. Đứa trẻ ngồi dưới bóng cây ngậm một que gỗ trong miệng, chân quá ngắn không với được tới mặt đất, vì vậy mà treo giữa không trung lắc lư ra trước lại ra sau.
Bộ dáng đứa trẻ này trông khoảng bốn năm tuổi. Nó mặc một bộ áo mỏng đối khâm[2] màu thiên thanh trải rộng hoa vàng, bên hông thắt một sợi dây lụa màu đen tơ vàng treo một miếng ngọc bội thất long tòng vân (bảy con rồng bay theo đám mây),hai cái túi hương nhỏ thêu như ý kế. Tuy nhỏ tuổi nhưng trang phục trên người vẫn làm nó trông cao quý hơn người.
([2] đối khâm: một loại kiểu dáng Hán phục mà hai vạt áo ngược chiều nhau, cúc áo giữa ngực)
Khuôn mặt như cục bột nhỏ còn chưa nẩy nở nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hien-hau-thuc-nhan/2410418/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.