*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người Hán vô cùng xảo trá, bọn họ có khi chỉ cần dùng ngôn ngữ bay bổng nhất là có thể lừa gạt được trái tim và cả đời của một nữ nhân.
Edit: Uyển Sung dung
Beta: SuTháiphi
Người tới có làn da đen, mày rậm mắt to, trông rất có khí khái của bậc anh hùng.
Y đeo vòng cổ răng thú trên người, cắm một cái búa sắc bén bên hông. Nam nhân trẻ tuổi cường tráng đứng ở nhà gỗ, mở ra lồng ngực khoẻ mạnh hô vài tiếng hướng về phía trên.
Bùi Nghi không nghe hiểu được tiếng Miêu nhưng có thể nghe ra được tâm tình của người nói chuyện.
Léo nha léo nhéo, liên tiếp như tiếng mài dao, chắc chắn không có một câu nào là lời hay.
Bùi Nghi đứng trên sân thượng, khuỷu tay đặt trên lan can bằng gỗ, hai mắt nhìn núi ở phía xa, không thèm nhìn nam nhân trẻ tuổi mới đến một cái nào.
Người nọ mắng cả buổi, thấy đối phương chỉ đứng ở đó giống như pho tượng đất, không phản ứng gì, xúc động cùng giận dữ khi đến cũng tiêu tan không ít, rốt cục ngậm miệng lại.
Cuối cùng A Nỗ Na cũng mang người chạy tới, không biết nói gì với y ở bên dưới. Qua một hồi lâu, nàng mới đi lên trên lầu gỗ, khẽ cong eo với Bùi Nghi, có chút xấu hổ nói: "Là ta không cẩn thận, không trông coi kỹ, làm cho thủ lĩnh Ô Miêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hien-hau-thuc-nhan/2410414/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.