Bỗng nhiên vị cay xộc thẳng lên mũi, Võ Đế Yến Thanh không kịp uống nước, đành phun ra. Vừa ho vừa tìm nước, đại thái giám nôn nóng hỏi: "Vạn Tuế Gia! Ngài sao thế? Đồ ăn có vấn đề sao?"
Võ Đế che ngực, phất tay nói: "Trà...... Nước trà......"
Đại thái giám Lâm Hải cuối cùng cũng hiểu, tự mình bưng ấm trà ấm tới, Võ Đế uống một ngụm, không dừng lại, lại muốn uống thêm: "Ta muốn trà lạnh!"
Trà trong tay Võ Đế là trà ấm sao có thể làm lạnh ngay? Lâm Hải không có biện pháp, đành phải cầm quạt, đứng quạt bên cạnh, tiếp đó sai người đi lấy một miếng băng. Sau một hồi rối loạn, Yến Thanh cuối cùng cũng được uống trà lạnh. Một ly trà lạnh trôi xuống bụng, vị cay trong miệng cuối cùng cũng giảm bớt.
Sau đó Võ Đế hít sâu một hơi, đời này hắn chưa từng khó xử như vậy, nhìn nồi đồ ăn đã nguội, hỏi: "Ai đưa tới?"
Lâm Hải khẩn trương quỳ xuống, đáp: "Hồi Vạn Tuế Gia, là...... Là từ...... Hậu Khôn Cung."
"Hậu Khôn Cung?"
Lâm Hải nơm nớp lo sợ, nói: "Là......Hoàng Hậu nương...... Điện hạ tự mình làm, muốn Hoàng Thượng nếm thử."
Nếm thử? Mặt Võ Đế mặt không biểu cảm, vẫn là bộ dạng hờ hững, phảng phất như người vừa rồi cay chảy nước mắt kia không phải hắn. Nếu không phải khóe mắt còn chút ánh nước, Lâm Hải cảm thấy, bản thân mình chỉ vừa nhìn nhầm mà thôi. Nhưng Hoàng Thượng xưa nay vẫn vậy, trong lòng nghĩ cái gì, cảm thấy ra sao, chưa bao giờ biểu lộ ra. Hai ngày nay thật sự là mới mẻ, hắn đã hai lần được thấy bệ hạ không thể khống chế biểu tình. Lần đầu là hôm qua ở Hậu Khôn Cung răn dạy Hoàng Hậu điện hạ, còn hôm nay là sau khi ăn đồ được đưa tới.
Tiểu Kim Tử tới đưa lẩu, bị Võ Đế kêu vào, hỏi: "Đây là cái gì?"
Tiểu Kim Tử dựa theo lời Chu Vân Kiến dặn, nói: "Hồi Hoàng Thượng, đây là lẩu. Tháng ba quá rét, nên Hoàng Hậu điện hạ đau lòng Hoàng Thượng phải phê sổ con đến nửa đêm. Thời điểm nửa đêm về sáng, là lúc lạnh nhất. Nên ngài ấy đã cố ý làm lẩu, để ngài ăn cho bớt lạnh."
Võ Đế nghe xong, phất tay để Tiểu Kim Tử đi ra ngoài. Tiểu Kim Tử đi rồi, Lâm Hải không biết phải làm sao, hỏi dò: "Thế Hoàng Thượng, nô tài...... Đem......nồi......xuống nhé?"
Khé miệng của Võ Đế bị cay đến ửng đỏ, theo bản năng liếm liếm, gật gật đầu, tiếp tục trở về phê sổ con. Phê một quyển, phê hai quyển, phê đến quyển thứ ba, hắn không nhịn được mà liếm khóe miệng mười mấy lần. Sau đó ngẩng đầu nói với Lâm Hải: "Đem lẩu lên đi!"
May mà Lâm Hải đã có kinh nghiệm ở cạnh Hoàng Đế mười mấy năm, hầu hạ hắn từ nhỏ, biết tính hắn. Dù hắn không bày ra cảm xúc cũng hiểu được mấy phần, chỉ có chuyện liên quan tới Hoàng Hậu điện hạ, chủ tử của hắn mới có thể lộ ra một chút cảm xúc. Có thể nói, Thái Hậu tuyển cho Hoàng Thượng vị Hoàng Hậu này, chẳng lẽ là vì muốn chữa cái tính tình lạnh lùng này của chủ tử nhà hắn chăng.
Lâm Hải vừa nghe thấy thế, lập tức nói: "Vâng, để nô tài châm lại than, rồi lập tức bưng lên."
Một lần nữa lại đốt than lên, Lâm Hải đem lẩu tiến vào. Võ Đế buông bút lông, bắt đầu ăn lẩu, nước chấm thơm phức, vị cay lại động lòng người. Chốc lát sau, liền ra một thân mồ hôi, cả người đều cảm thấy sảng khoái. Một nồi nhỏ tuy không nhiều, nhưng cũng làm Võ Đế ăn tới vui vẻ, ăn xong còn chưa đã thèm. Đáng tiếc, đây phần duy nhất mà Hậu Khôn Cung đưa tới, Ngự Thiện Phòng cũng không còn. Chỉ đành buông đũa, làm như chưa từng có việc gì mà tiếp tục phê sổ con.
Nhưng không thể không nói, sau khi ăn lẩu xong, đúng là hắn cảm thấy ấm lên hẳn.
Ở Hậu Khôn Cung, Chu Vân Kiến đã ngủ. Hắn lại bịch một tiếng, rơi từ trên giường xuống, cũng may là hắn cuốn chăn quanh người như một sâu. Vì thế không động đậy, tiếp tục ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Chu Vân Kiến tiếp tục mở phần thưởng từ hôm trước ra. Lần trước là bắp, lần này là khoai tây. Cả một rương đều là mầm khoai tây. Mỗi một mầm là một hạt giống khoai tây. Chu Vân Kiến mừng rỡ như điên, giờ không những hắn có bắp luộc để ăn, mà còn có thể được ăn cả khoai tây chiên nữa! Quả thực là mỹ vị nhân gian!
Ăn sáng xong, hắn liền cùng Nguyên Bảo và Dương Chỉ Lan ra khỏi cung. Nguyên Bảo dặn dò, thân phận của Chu Vân Kiến tuyệt đối không được để lộ. Nha đầu này từ nhỏ đã phải lang thang, lại là một đứa trẻ hiểu chuyện. Tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng cũng biết lòng người. Vì thế liều mạng gật đầu, nói: "Nguyên Bảo ca ca yên tâm, Tiểu Lan có chết cũng không nói ra."
Nguyên Bảo cười cười, nói: "Chỉ Lan muội muội không cần khẩn trương như vậy, không cho ngươi nói ra, là sợ rước phải phiền toái tới mà thôi, mở miệng nói chết này chết kia, quá không may mắn, về sau không được nói như vậy nữa, nghe không."
Chỉ Lan che miệng lại, dùng sức gật đầu.
Chu Vân Kiến lên xe ngựa, trong ngực cầm không ít ngân phiếu. Chu gia tuy rằng là dòng dõi thư hương, nhưng Loan gia lại là thương nhân lớn. Loan phu nhân sợ hắn vào cung sẽ không có người giúp đỡ, dù sao tới đâu đi chăng nữa, có tiền là an toàn. Dù sao tiền là tiên là phật, dùng tiền để sai sử cung nữ, thái giám hay thị vệ cũng tiện hơn lệnh bài. Vì thế có thể đưa cho hắn bao nhiêu vàng bạc, châu báu, ngân phiếu, nguyên bảo làm của hồi môn, đều không tiếc.
Sau khi ra cửa cung, Nguyên Bảo hỏi: "Thiếu gia, chúng ta có cần mua thêm thóc gạo nữa không?"
Chu Vân Kiến nói: "Thôi, không cần mua thêm nữa đâu! Những lương thực đó, cũng chỉ ăn được dăm ba bữa, ta sẽ sắp xếp cho họ."
Nguyên Bảo lên tiếng, sau đó đánh xe ngựa ra khỏi thành. Thời điểm đến cửa thành, xe ngựa càng ngày càng đi chậm lại. Chu Vân Kiến vén mành, hỏi: "Làm sao thế? Kẹt xe hả? "
Nguyên Bảo quay đầu lại, nói: "Thiếu gia,...... Ngoài đường đều là dân chạy nạn."
Chu Vân Kiến vừa ngó ra liền thấy, quả nhiên, dân chạy nạn từng hàng người đang từ phía cửa thành đi tới. Nguyên Bảo xuống xe hỏi một dân chạy nạn: "Các ngươi vội vàng đi đâu thế?"
Dân chạy nạn đáp: "Ngoài cửa thành có phát cháo gạo trắng, là cháo gạo trắng đấy! Còn có bánh nữa! Mọi người đều tới đó để ăn cháo rồi!"
Chu Vân Kiến nhìn lều cháo ở cửa thành, ít nhất cũng phải tới ba trăm, năm trăm người. Trước kia cùng lắm chỉ có hơn trăm người chạy nạn, những người này hẳn là dân từ nơi khác tới, nghe nói thành nam trong Kinh Thành có người phát cháo, liền chạy tới. Chu Vân Kiến bắt đầu đau đầu, thấp giọng nói chuyện với Tiểu Lý Tử: "Liên Anh à! Ngươi nói đúng, làm chuyện tốt quả nhiên không dễ. Mới có một ngày mà dân từ nơi khác đã chạy tới nhiều như vậy rồi."
Lý Liên Anh đáp: "Đúng vậy điện hạ, Sơn Đông Hà Nam đại hạn, dân chạy nạn đa phần tới từ phía nam, hoặc từ phía bắc. Hướng nam tới đây là vì muốn kiếm nghề. Còn phần lớn những người ăn xin thì tới từ phía bắc, chạy nạn tới đây là vì nghe nói dưới chân thiên tử đều có cơm ăn."
Nguyên Bảo phía ngoài xe hỏi: "Điện hạ, còn cần nấu cháo nữa không?"
Chu Vân Kiến suy nghĩ, nói: "Thôi, không cần đâu!" Hiện tại mới chỉ có ba bốn trăm, nếu tiếp tục phân phát, khả năng sẽ càng ngày càng nhiều dân chạy nạn tới đây, vô dụng. Tối hôm qua hắn nghe Yến Hà nói qua, Võ Đế đã hạ lệnh mở kho lương, bắt đầu cứu tế. Điều hắn làm chỉ là việc thiện nhất thời, hắn cũng không quản được tương lai của họ. Nếu có quá nhiều dân chạy nạn tụ tập lại trong thành, dần dà khẳng định sẽ xuất hiện nhiều rắc rối.
Nguyên Bảo ngoài xe lại hỏi: "Thế...... Thiếu gia, chúng ta hiện tại nên làm gì bây giờ?"
Nhất thời Chu Vân Kiến không biết làm sao, hắn vốn tính toán hôm nay lại nấu thêm một ngày cháo nữa, ngày mai bố trí thêm mấy cửa hàng cùng ruộng đất để tạo việc làm cho những người này. Để bọn họ làm việc, đỡ sinh ra lười biếng. Nhưng nhìn quy mô dân chạy nạn ngày hôm nay, hắn nghĩ, có lẽ không nên tiếp tục phát cháo nữa. Nghĩ một hồi, hắn hỏi Nguyên Bảo: "Có nơi nào xây dựng nơi ở cho dân chạy nạn chưa?"
Nguyên Bảo nghĩ nghĩ, nói: "Có thì có, nhưng Yến Kinh không có đất làm nương, điều này hẳn là thiếu gia đã biết."
Chu Vân Kiến hỏi: "Có vấn đề gì sao?"
Nguyên Bảo nói: "Thiếu gia, hẳn là ngài đã quên rồi đúng không? Yến Kinh ở cực bắc, trời giá rét, một năm chỉ có thể cấy một lần, đất thì khô cứng, không như ruộng đất màu mỡ phía nam. Cho nên mới nói, Yến Kinh không có đất làm nương."
Đúng rồi, cổ đại trồng chủ yếu là kê và lúa, chính là hạt gạo và hạt kê. Lúa mì tuy có giá trị, cả ngàn năm trước đã ghi lại, xong lúc đầu, lúa mì có sản lượng cực kỳ thấp, chỉ có người Khương mới ăn lúa mì. Về sau kỹ thuật làm nông phát triển, lúc đó ruộng đất để gieo trồng lúa mạch mới được cải thiện. Mà đât đai ở Yến Kinh thuộc loại khô hạn, không thích hợp để trồng lúa nước, hơn nữa lại hơi sa hóa, nếu trồng cây nông nghiệp ở đây, thì sản lượng sẽ thấp đi rất nhiều.
Người Khương: là một nhóm sắc tộc tại Trung Quốc. Là một trong 56 dân tộc tại Trung Quốc, được Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa chính thức công nhận, với dân số khoảng 306.000 người (2002),sinh sống chủ yếu tại miền tây tỉnh Tứ Xuyên.
Nếu không phải Yến triều định đô tại đây, thương nghiệp phát đạt, thì mảnh đất này, có lẽ cũng chỉ là một nơi hoang dã không hơn không kém.
Nghĩ đến đây, Chu Vân Kiến nhớ tới hiện đại, có rất nhiều loại giống tốt. Chẳng những chống hạn, mà còn có sản lượng rất cao. Lúa mì thu hoạch cả ngàn tấn, bắp cũng thế. Nhưng ở thời đại này, không những lúa mì không phải là giống tốt mà cũng chẳng có bắp, cũng không có khoai tây, khoai lang đỏ để mà trồng. Tính toán đâu ra đấy, những cây đó chỉ xuất hiện trong lịch sử Trung Quốc hơn bốn trăm năm. Chu Vân Kiến thở dài, nói: "Tiểu Lý Tử, ngươi nói xem, nếu ta xử lí được những người dân chạy nạn này, thì có được tính vào công lao của ta hay không?"
Lý Liên Anh đáp: "Thế phải dựa vào điện hạ rồi, điểm hiền đức là do hệ thống phán định, căn cứ vào hành động của ngài. Nếu hành vi của ngài không đủ thì cũng không đạt được điểm. Có một việc ta phải nhắc trước, mỗi khi tăng lên một bậc, ngài sẽ đạt được những đạo cụ khác nhau. Những đạo cụ này sẽ hỗ trợ ngài trở thành hiền hậu dễ dàng hơn, như hổ mọc thêm cánh."
Chu Vân Kiến bỗng nhiên cảm thấy hứng thú, hỏi: "Sao? Có cả phần thưởng hỗ trợ nữa hả?"
Lý Liên Anh đáp: "Thứ cho nô tài không thể nói, khi nào nhận được, nô tài mới có thể giải thích."
Chu Vân Kiến xem thường nói: "Keo kiệt!" Sau đó nói với Nguyên Bảo phía ngoài xe: "Nguyên Bảo, ra khỏi thành! Tìm một điền trang mua lại."
Nguyên Bảo không hiểu, nói: "Thiếu gia, ngài mua điền trang để làm gì thế? Nếu ngài thiếu tiền, tìm phu nhân nói một tiếng là được mà?"
Hắn sao có thể thiếu tiền chứ? Chu Vân Kiến chỉ là bỗng nhiên nghĩ tới một phương án sắp xếp cho những người dân chạy nạn này mà thôi, hắn vừa nói với Nguyên Bảo đánh ngựa ra khỏi thành, vừa nói với Tiểu Kim Tử: "Tiểu Kim Tử, ngươi đi truyền tin tới chỗ những người dân chạy nạn cho ta nhé, càng truyền tới nhiều người càng tốt, chỗ ta bao ăn bao ở, nhưng phải làm thuê. Mỗi tháng 300 văn, đủ cho bọn họ nuôi cả gia đình."
Trên trán Nguyên Bảo hiện ra một dấu chấm hỏi, thiếu gia muốn định làm gì thế? Vì sao lại muốn mua điền trang? Nhưng dù sao cũng là lời thiếu gia phân phó, vì vậy hắn chỉ có thể làm theo. Một người đi mua điền trang, người còn lại đi thu người làm. Chu Vân Kiến mang theo Tiểu Chỉ Lan, ở ven đường nghỉ ngơi, nhàn tới độ nhàm chán, liền dạy nàng chơi cờ năm quân.
Bỗng nhiên, từ phía sau truyền tới một giọng nói trầm thấp, lạnh lùng: "Sao ngươi lại ở đây?《Nữ giới》chép xong chưa?"