Long Hiên ậm ừ một tiếng, nhưng vẫn chờ Trịnh Ân xuống, cùng nhau chậm rãi ăn điểm tâm trước.
Trong lúc hắn lơ đãng liếc Phương Nam liếc mắt một cái, bỗng nhíu mày, “Miệng ngươi sao thế?”
Khóe miệng bị bầm tím một khoảng lớn, còn có chút sưng đỏ. Phương Nam cúi đầu né tránh, “Không có việc gì, cùng bạn bè đùa giỡn không cẩn thận bị đánh một cái.”
“Chơi đùa kiểu gì mà xuống tay nặng như vậy?” Long Hiên không buông tha nó.
“Ngươi phiền quá đi, ta nói không có việc gì mà.” Phương Nam quẳng đũa xuống, bỏ của chạy lấy người.
Long Hiên cũng đem đũa quăng đi, thiếu chút nữa đứng lên rống, “Hắc! Tiểu tử ngươi dám làm phản!”
Dì Triệu sợ tới mức vội vàng đuổi theo Phương Nam. Sở Ly cuống quýt ấn Long Hiên ngồi xuống, “Ngươi làm cái gì vậy, nó chỉ là đứa trẻ, ngươi sao lại cùng một đứa trẻ so đo, trước kia ngươi không cùng bạn bè đánh nhau sao? Nó cũng có tự ái của mình, nếu không muốn cho chúng ta quản, nhất định là có thể tự mình giải quyết, ngươi ít đa tâm đi.”
“Ta xem hắn không phải là quan tâm, hắn là đau lòng khuôn mặt tiểu mỹ nhân bị hủy đi.” Trịnh Ân hừ lạnh.
Một câu, đem toàn bộ lửa giận của Long Hiên dập tắt, hắn ngượng ngùng một lần nữa ngồi xuống, “Nói cái gì thế, ta đây không thể quan tâm người làm sao.”
“Xì. Giấu đầu lòi đuôi, Vương Nhị cách vách không ăn trộm (kiểu như câu “thà chết chứ quyết không khai hai đồng chí đang nằm trong đống rơm.”).”
Bữa cơm tiếp tục trong im
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hien-dai-hau-cung/1288485/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.