"Tâm Tâm, con tỉnh rồi"
Cô mơ màng mở mắt
"Chuyện gì vậy?" cô thì thầm hỏi
"Có chuyện gì sao Tâm Tâm?" mẹ cô hỏi
"Mẹ..." cô rưng rưng nước mắt như muốn khóc
"Con sao vậy, hôm qua con ngã có bị đập đầu vào đâu không mà nay cứ sao vậy?"
Cô đứng dậy ôm chầm lấy mẹ cô
"Con không sao, chỉ là tỉnh dậy thấy mẹ ở đây..." cô nghẹn ngào nói "con cảm thấy thật tốt"
"Tâm Tâm à, con nói thật với mẹ đi..."
"Nói gì ạ?"
"Hôm qua ngã đập đầu vào đâu rồi đúng không? Mẹ thấy hay con còn mở ngủ vậy, mẹ có đi xa đâu mà làm như mấy năm không không bằng ý. Thiệt tình"
Nghe mẹ cô nói xong câu này, cô bật cười haha
"Sao con lại cười, mẹ nói gì buồn cười lắm hay sao?"
"Không ạ, chỉ là haha...ha...Không có gì đâu ạ!!! Chỉ là con mơ thấy một giấc mơ gì đó khiến con rất đau lòng..."
"Không sao đâu, chỉ là mơ thôi mà. Nhưng Tâm Tâm ạ...mẹ thật sự vẫn nghi ngờ rằng con bị ngã hỏng đầu rồi đấy. Hazzz!!! Thôi con nghỉ ngơi cho khoẻ đi mai còn đi học. Mẹ ra ngoài đây"
Nói rồi mẹ cô đứng dậy đi thẳng ra ngoài đóng cửa lại. Cô ngây ngốc nhìn theo mẹ rồi bổng sực tỉnh
"Gì chứ, đi học? Không phải cô đã tốt nghiệp rồi sao, sao vẫn còn đi học chứ"
Cô bật dậy, đứng thẳng người rồi vội vội vàng vàng chạy đến chiếc bàn học nhỏ để xem lịch. Vừa xem cô lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hien-co-nguyet-thuy-kiep-nay-ta-va-nguoi-lieu-con-co-duyen-khong-/3574341/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.