Mấy ngày sau, nàng đi dạo khuôn viên vì quá buồn chán, đi giữa chừng nàng bắt gặp hai người bọn họ tay trong tay đi ngắm cảnh sắc, thưởng trà. Có lẽ có một điều gù đó xúi nàng phải đi theo họ và vô tình nàng nghe thấy
"Tam ca, huynh còn yêu tỷ ấy không?" Tiểu Lam nhìn Hiên Viên Mặc với đôi mắt long lanh vô tội như thể chỉ buột miệng hỏi
Bây giờ hẳn không chỉ Tiểu Lam, ngay cả Nguyệt Tâm đứng không xa cũng chờ đợi câu trả lời của hắn từng phút từng giờ. Bỗng hắn nở một nụ cười, nhẹ nhàng nắm lấy tay Tiểu Lam và nói
"Ta không còn yêu nàng ấy, ta giữ lại nàng ấy bên mình chỉ vì đó là ân nhân cũng là người bạn khi xưa luôn cùng ta vượt khó khăn, là người góp công để ta có thể ngồi vững trên chiếc ngai vàng này mà thôi"
Từng lời nói cứ như từng mũi giao đâm siết chặt vào tim nàng. Có lẽ ngay tại đây, vì chính nhưng lời nói đó của hắn, nàng đã hoàn toàn sực tỉnh. Nàng biết bao năm nay nàng đã luôn tự lừa dối mình cho đến tận bây giờ, nàng mới thực sự tin vào sự lạnh lùng mà hắn đối với nàng.
"Có lẽ ta thực sự sai rồi" nàng quay lưng đi "có. Lẽ ta nên buông tay, tự tổn thương bản thân lâu đến vậy, trên đời này chắc chỉ có mình ta mới ngốc nghếch vậy nhỉ. Ta nên đi thôi"
Nàng nhẹ cảm thấy như có ánh mắt ai đó nhìn nàng nhưng lại chỉ trong thoáng chốc. Có lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hien-co-nguyet-thuy-kiep-nay-ta-va-nguoi-lieu-con-co-duyen-khong-/3574338/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.