Điều khiến ta khâm phục nhất chính là tiểu thư, ngoại trừ lúc mới lên bờ khóc một trận, sau đó nàng ấy không rơi một giọt nước mắt nào nữa.
Đói, nàng ấy chỉ cọ cọ trái cây hái từ trên cây vào người rồi ăn luôn, khát, nàng ấy cúi mình xuống bên bờ sông, lấy hai tay vốc nước lên uống, mệt, nàng ấy tùy tiện tìm một chỗ ven đường, tựa lưng vào gốc cây là có thể ngủ.
Chỉ là, trong đêm lúc ngủ, tiểu thư luôn vô thức giật mình tỉnh dậy, sau đó rất khó để ngủ lại.
Không ngủ được, nàng ấy sẽ kể cho ta nghe chuyện hồi nhỏ nàng ấy trèo tường ra ngoài chơi, bị phu nhân đánh vào lòng bàn tay, nàng ấy kể chuyện lấy đồ ăn vặt của công tử cho chú chó Tuyết Nhi của nàng ấy ăn, công tử liền giật lấy Tuyết Nhi để cưỡi ngựa, còn kể chuyện năm ngoái trốn ra khỏi học viện đi chơi, Nhị hoàng tử đã đứng ra nhận lỗi thay nàng ấy…
Cứ kể rồi giọng nàng ấy dần trầm xuống, cho đến khi vùi đầu thật sâu vào cánh tay.
“Châu chấu, châu chấu.”
Ta tùy tay nhổ vài cọng cỏ, bện thành một con châu chấu rồi đưa qua, tểu thư ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe nhận lấy.
“Châu chấu kêu như vậy hả? Châu chấu, châu chấu?” Giọng tiểu thư khàn đi.
“À, nô tỳ chưa từng nghe châu chấu kêu.”
“Tứ Hỉ ngốc, cảm ơn ngươi!” Tiểu thư lấy tay ta đang gãi đầu loạn xạ xuống, nắm chặt lấy.
Đi dọc con sông nhỏ thêm một ngày, cảnh vật xung quanh lặng lẽ thay đổi.
Những cây cối thưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hi-van-lac-kien/5212524/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.