Lão thái gia vừa lòng gật đầu: “Đứa trẻ ngon, ông nội tin vào con.”
Tề Dật Phàm ngẩng đầu cùng Hạ Lan Tử Kỳ nhìn nhau cười, trong lòng vô cùng sung sướng.
Trong lúc nói chuyện phiếm, đợt châm cứu trị liệu cuối cùng cũng đã xong rồi, Hạ Lan Tử Kỳ vừa rút châm vừa nói: “Cẩm Nguyệt cô, bên ngoài có gió mau đóng cửa sổ lại.”
“Được” Cẩm Nguyệt xoay người đi về phía cửa sổ, nhưng mà đi chưa được hai bước, thân mình lắc lư một cái rồi “Bụp” một tiếng đột nhiên ngã xuống đất.
Mọi người kinh hãi, Hạ Lan Tử Kỳ rút vội cây châm cuối cùng rồi vọt tới, ôm Cẩm Nguyệt vào trong ngực: “Cẩm Nguyệt cô, cô làm sao vậy?”
“Nguyệt nhi......” Lão thái gia lo lắng đứng lên, Tề Dật Phàm sợ ông nội xảy ra chuyện, nhanh chân chạy đến đỡ ông, đi đến.
Lúc này, chỉ thấy Cẩm Nguyệt sắc mặt tái nhợt, hô hấp dồn dập, vẻ mặt vẻ thống khổ. Nàng thấy lão thái gia đã tới, chậm rãi đưa tay duỗi ra, lão thái gia cầm lấy tay nàng, gắt gao đặt ở trước ngực: “Nguyệt nhi, nàng làm sao vậy? Mau nói cho ta biết nàng khó chịu ở đâu?”
“Nô tì cũng không biết, nô tì cảm thấy rất chóng mặt, nô tì, nô tì rất khó chịu.” Cẩm Nguyệt cau mày, thanh âm êm dịu tựa lông hồng bay nhẹ trên không.
Lão thái gia đau lòng ôm lấy Cẩm Nguyệt bế đặt lên trên giường của mình, thúc giục Hạ Lan Tử Kỳ: “Nàng ấy bị sao vậy? Tử Kỳ, con mau khám cho nàng đi.”
“Được, ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hi-tuong-phung/3043129/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.