Một viên, hai viên, ba viên......
Hạ Lan Tử Kỳ đem đậu đỏ từ trong hộp lấy ra, bỏ lên trên chiếc khăn tay trải trên bàn cẩn thận đếm từng viên, đến khi đến xong, không ít không nhiều vừa đúng chín mươi chín viên.
Trong thư Tề Dật Phàm nói, từ sau khi hai người mất liên lạc, bởi nỗi tương tư không chỗ gửi gắm nên mỗi ngày hắn đều bỏ vào một viên đậu đỏ tương tư, đem nỗi nhớ nhung với Hạ Lan Tử Kỳ cất giữ, cho đến tận khi hai người lại gặp nhau ở Lục Cẩm sơn trang thì tổng cộng đã cất được chín mươi chín viên đậu đỏ.
Tề Dật Phàm tự mình thiết kế, dùng thân cây đậu đỏ làm gỗ vật liệu rồi đến kinh thành đặt chế tác riêng cái hộp này. Loại gỗ vật liệu này, chất liệu gỗ chắc nặng, màu sắc hồng đỏ theo phong cách cổ kính, hơn nữa hoa văn lại đẹp đẽ vô cùng, chắc chắn thợ thủ công điêu khắc phải khéo tay lắm mới có thể làm ra một chiếc hộp đẹp như vậy. Đồng thời, hai cánh hoa màu tím trên thân hộp kia chính là hoa nở trên thân cây đậu đỏ.
Cây đậu đỏ còn được gọi là cây tương tư, lấy thân cây và hoa của cây làm hộp đựng đậu, phần tương tư nồng nhiệt cùng tình ý dào dạt này phải nói là thực sự đủ đầy. Hơn nữa tặng người yêu chín mươi chín viên đậu đỏ có ngụ ý là: “Đến già đầu bạc, thật dài thật lâu.” Hộp lễ vật này chẳng những độc nhất vô nhị trong thiên hạ, mà còn mang cả lời thề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hi-tuong-phung/3043084/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.