Lang trung nhận lấy thuốc giải, giơ ra trước mặt quan sát kĩ lưỡng, lại đặt ở dưới mũi hít hà rồi ngẩng đầu chậm rãi nói: “Trong thuốc này có cả Thiên Gia hoa, phèn khô, còn có mùi vị của cỏ âm dương, nếu lão phu không đoán sai! Đây không phải là giải dược, mà là xuân dược!”
“Đây là xuân dược?” Tề Dật Phàm bàng hoàng! Xem ra này Nam Cung Hoàng rất xứng với hai chữ “đê tiện”, dưới tình huống sinh mệnh bị đe dọa, lại dám dùng thuốc giả để lừa hắn! Nhưng mà, cũng may hắn ít nhiều cẩn thận không đem luôn thuốc cho Hạ Lan Tử Kỳ ăn, nếu không nuốt thêm một viên xuân dược nữa thì hậu quả không thể lường hết được.
Tề Dật Phàm hoảng hốt, nhìn chằm chằm lão lang trung vội la lên: “Hiện tại không có giải dược, cũng không thể hợp phòng, chẳng lẽ không còn cách khác sao?”
“Cái này thì......” Lão lang trung vuốt chòm râu dê, thần sắc mang theo vài phần khó xử: “Nếu như vẫn cứ kiên quyết thế này..., không có gì cách nào tốt hơn hết, tốt nhất vẫn là phải xoa dịu cảm xúc mãnh liệt của cô ấy, để cô ấy được dễ chịu một chút. Còn nữa, cậu có thể đưa nàng ngâm vào trong nước lạnh, như vậy cũng có thể làm giảm bớt phần nào cảm xúc động tình hiện tại.”
“Được được!” Tề Dật Phàm liên tiếp gật đầu, vội vàng nói với tiểu nhị: “Mau chuẩn bị cho ta một chậu nước lạnh, phải nhanh!” Nói xong thuận tay ném cho hắn một thỏi bạc.
“Công tử chờ chút, nước lạnh lập tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hi-tuong-phung/3043058/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.