“Đệ sẽ không bỏ lại tẩu.” Tề Nhan Thần biết Hạ Lan Tử Kỳ không đi được nữa, liền cong người nửa ngồi xuống trước mặt nàng, bỗng nhiên cõng nàng lên.
Đột nhiên bị Tề Nhan Thần cõng lên, trái tim Hạ Lan Tử Kỳ mạnh mẽ đập lên xuống, toát ra một thân mồ hôi lạnh, sốt ruột nói: “Lục đệ, đệ không muốn sống nữa sao! Mau buông ta xuống!” Nói xong dùng sức giãy dụa, muốn giãy xuống.
Tề Nhan Thần biết, nếu Hạ Lan Tử Kỳ bị bắt trở về thì ngày mai sẽ phải hương tan ngọc nát rồi, cho nên bất luận như thế nào cũng không nhẫn tâm buông nàng ra! Lúc này, đám vệ binh lúc trước truy đuổi bọn họ đã la hét sắp đuổi tới nơi. Tề Nhan Thần trong lòng căng thẳng, không nói nhiều nữa, chân bước như bay, cõng nàng chạy trối chết.
Tuy rằng ngay từ đầu Tề Nhan Thần cõng Hạ Lan Tử Kỳ đang bị thương đã coi như đã thả lỏng ra rồi, nhưng mà bị vệ binh trong phủ đuổi theo, cho dù thể lực có tốt thế nào cũng không tránh được mệt mỏi, cái trán phủ đầy mồ hôi, hơi thở cũng ồ ồ gấp gáp.
Hạ Lan Tử Kỳ dựa trên lưng hắn, bị nhiệt độ nóng bỏng của cơ thể hắn làm giật mình, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, không đành lòng để hắn thêm phiền não, trong lòng kín đáo thở dài, thuận theo không từ chối nữa mà đưa tay giúp hắn lau đi dòng mồ hôi sắp chảy xuống khóe mắt: “Lục đệ, đệ tội gì phải mạo hiểm như vậy? Ta không đáng để đệ phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hi-tuong-phung/3043034/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.